Tạ Ngạn Phỉ khẽ gật đầu: “Chưởng quầy yên tâm, bọn ta không phải người ở đây, qua một thời gian nữa sẽ rời đi thôi.”
Chưởng quầy thở dài: “Ta là gia phó nhà họ Đặng, lớn lên bên cạnh đại thiếu gia, coi cậu ấy như cháu ruột. Đại thiếu gia luôn nghe lời lão gia, sống theo khuôn phép, chưa từng lui tới những nơi không nên đến, cũng giữ mình trong sạch. Nhưng đúng là nghiệt duyên… Ai ngờ được, mấy tháng trước, đại thiếu gia theo phu nhân lên chùa dâng hương, vô tình gặp một cô nương, vừa nhìn đã động lòng. Dù chỉ là thoáng thấy từ xa, nhưng trong lòng đã để ý. Hỏi thăm mới biết đó là hoa khôi đứng đầu của Ngọc Xuân Lâu. Đại thiếu gia rất muốn gặp lại nàng, nhưng trong phủ quản lý nghiêm ngặt, lại thêm bản thân thiếu gia cũng hiểu chuyện, nên không dám đường đường chính chính đến nơi đó.”
Tạ Ngạn Phỉ tò mò: “Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Phùng Sính?” Nghe cái tên Ngọc Xuân Lâu là biết nơi trăng hoa rồi. Mà mấy người như Đặng đại công tử – càng sống theo khuôn phép, càng dễ bị thu hút bởi kiểu phụ nữ như vậy. Những tiểu thư khuê các mà hắn ta từng gặp, chắc chắn không giống người này.
Sắc mặt chưởng quầy càng thêm ảm đạm: “Nhắc đến là ta lại tức. Nhà Phùng Sính nghèo, suýt không có cơm ăn, là đại thiếu gia nhà ta thường xuyên chu cấp cho hắn ta, còn cho hắn ta chép sách ở tiệm để kiếm tiền. Nhưng hắn ta đâu có năng khiếu học hành, chữ cũng không đẹp. Tuy nhiên… viết mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt thì lại rất giỏi. Đại thiếu gia liền để hắn ta viết thoại bản, bán trong tiệm. Không ngờ, dùng bút danh lại nổi tiếng, sách của hắn ta được cô nương Ngọc Xuân Lâu rất yêu thích. Đại thiếu gia liền nhờ hắn ta làm mối. Mấy tháng trước, thiếu gia phấn khởi lắm, mặt mày rạng rỡ. Không dám kể với lão gia, chỉ kể với ta rằng Phùng Sính đã giúp gặp được cô nương kia, sắp được diện kiến nàng rồi.”
“Đó là lần đầu tiên ta thấy đại thiếu gia vui đến vậy trong nhiều năm. Ta nghĩ gặp một lần chắc không sao, thiếu gia vốn quá sống theo khuôn phép. Nhưng rồi cứ cách hai ngày là lại đi gặp một lần, kéo dài suốt hai tháng. Cho đến một ngày… thiếu gia trở về với sắc mặt tái mét, giống như vừa đánh nhau với ai đó.”
Tạ Ngạn Phỉ hỏi: “Là đánh với Phùng Sính sao?”
Chưởng quầy siết chặt tay, gật đầu: “... Phải! Tên khốn đó, nếu không muốn mai mối thì thôi đi, ai ngờ hắn ta lại… lại ngoài mặt thì bảo là đã kết nối được, để thiếu gia nhiều lần đi gặp cái gọi là ‘Ngọc cô nương’, lần nào cũng mang tâm trạng tràn đầy hy vọng. Đại thiếu gia đã đầu tư rất nhiều tình cảm. Nhưng ai ngờ… người mà hắn ta giới thiệu không phải là ‘Ngọc cô nương’, mà là nghĩa muội bị hủy dung của hắn ta! Thiếu gia cứ tưởng Ngọc cô nương đeo mạng che mặt là vì thẹn thùng, ai ngờ… từ đầu đến cuối chỉ là cô nương không ai cưới nổi đó! Họ còn định dùng cách này để khiến thiếu gia nảy sinh tình cảm! Đại thiếu gia giận quá, liền đánh Phùng Sính một trận rồi cắt đứt liên lạc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play