Vì rất có thể là Phùng Sính bị oan, lại còn là một trong những nhiệm vụ chính, nên Tạ Ngạn Phỉ dĩ nhiên phải cứu hắn ta. Nhưng cứu thế nào thì đúng là một vấn đề. Y không thể cứ thế chạy tới nha môn, nói thẳng Phùng Sính bị người ta hãm hại, mà bằng chứng lại là y có năng lực tiên tri.
E rằng sẽ bị nha dịch đánh đuổi ra ngay tại chỗ. Hơn nữa, không tiếp cận được thi thể thì cũng chưa thể xác định rõ ràng rốt cuộc chuyện của Phùng Sính là thế nào. Thật ra cũng có thể để ám vệ lén lút xâm nhập vào nha môn một chuyến xem thử, nhưng đến lúc muốn giúp Phùng Sính rửa oan thì vẫn cần một lý do quang minh chính đại.
Tạ Ngạn Phỉ suy nghĩ một hồi, quyết định âm thầm điều tra trước. Bởi vì lúc xảy ra án mạng chỉ có người chết và Phùng Sính ở hiện trường, người chết không thể nào tự dưng đầu độc mình, mà nếu Phùng Sính lại là kẻ bị oan, vậy chắc chắn còn một hung thủ thật sự khác.
Chỉ cần tìm ra hung thủ thật sự chẳng phải sẽ ổn rồi sao?
Sau khi thông suốt chuyện này, Tạ Ngạn Phỉ cùng Bùi Hoằng dùng xong bữa sáng, quyết định ở lại phủ Vĩnh Tương thêm vài ngày. Họ tới tửu lâu lớn nhất, quả nhiên nơi đó đã chật kín người. Vì tình hình cụ thể vẫn chưa rõ ràng, tửu lâu mà họ đến tối qua tạm thời đã bị đóng cửa, ông chủ khóc lóc thảm thiết cũng không ích gì, để phối hợp điều tra thì đành phải như vậy.
Tửu lâu đóng cửa, trà lâu ở ngay đối diện liền náo nhiệt hẳn lên. Tạ Ngạn Phỉ cùng ba người khác vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã nghe được kha khá chuyện thú vị.
“…Ngươi nói xem rốt cuộc Phùng Sính có phải hung thủ không? Quan hệ của bọn họ chẳng phải rất tốt sao?” Gần bàn họ ngồi có hai công tử trẻ tuổi đang rảnh rỗi tán gẫu, một người có vẻ như là thư sinh, hỏi người mặc áo xám ngồi đối diện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT