Đại sảnh dần khôi phục lại trật tự, nhưng vừa có người chết, chẳng ai còn tâm trạng ăn uống, tất cả vội vàng rời đi. Chưởng quầy vừa phải cười làm lành vừa thầm than xui xẻo, nhưng lúc này cũng chỉ có thể chờ kết quả điều tra mà thôi.
Tạ Ngạn Phỉ vốn không hiểu rõ quy trình xử lý án của nha môn, nhưng xảy ra chuyện lớn thế này, không đến xem hiện trường thì nhỡ còn sót manh mối thì sao?
Tạ Ngạn Phỉ và ba người kia ai nấy đều mang khí chất quý tộc, khi chưởng quầy thấy họ bước xuống liền lập tức nở nụ cười niềm nở, Tạ Ngạn Phỉ lại rất tự nhiên ngồi xuống chiếc bàn gần đó vừa mới được dựng lại, Bùi Hoằng cũng ngồi theo, còn Ảnh Thanh và Quỷ Lãnh thì đứng sau họ.
Chưởng quầy khẽ run lên — không phải mấy vị này định gây chuyện đấy chứ?
“Mấy vị gia đây là…?” Chưởng quầy giọng run run hỏi, bởi khách khứa đã đi gần hết, ngoài đám người vây xem bên ngoài thì trong sảnh gần như không còn ai, chỉ có vài tiểu nhị đang dọn bàn ghế.
Tạ Ngạn Phỉ mỉm cười rạng rỡ, vốn dĩ y đã đẹp, nay cười lên càng khiến nét mặt thêm sáng rỡ, làm chưởng quầy cũng thấy yên tâm phần nào. “Chưởng quầy yên tâm, chúng ta chỉ là đi đường ghé qua Vĩnh Tương phủ, ai ngờ lại gặp đúng chuyện này. Ta ấy à, vốn rất thích mấy chuyện kỳ kỳ lạ lạ, tiếc là vở kịch mới xem được nửa chừng, lại không có cửa để vào nha môn, nên chỉ đành hỏi thăm chút chút nghe cho đã thèm tai thôi. Chưởng quầy, hai người vừa rồi ông có quen không? Sao đang yên đang lành lại đánh nhau? Mà vị công tử trẻ kia trông đâu giống người sẽ ra tay hạ độc giết người?”
Nghe nói chỉ là tò mò hóng chuyện, chưởng quầy liền thở phào nhẹ nhõm. Dù gì thì lúc này cũng chẳng còn khách nào nữa, ông ta theo lời mời của Tạ Ngạn Phỉ mà ngồi xuống ghế đối diện, hạ giọng nói: “Ta nhìn cũng thấy không giống. Hai người đó ta đúng là có quen. Người chết là công tử của thư phường nhà họ Đặng, còn vị công tử trẻ tên là Phùng Sính, là một thư sinh nghèo. Nhưng trước đây nhà họ Phùng cũng không nghèo, là sau này mới sa sút. Trước kia làm ăn buôn bán, nhưng sau khi thất bại, lão gia nhà họ Phùng phẫn uất nhảy giếng tự tử, để lại vợ con bơ vơ. Hai mẫu tử chẳng có vốn làm ăn gì, phu nhân nhà họ Phùng đành may vá thuê kiếm sống, cho công tử đi học nhưng hắn ta không có khiếu đọc sách, chẳng làm nên trò trống gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT