Nàng nói: “Vệ Bàng, chỉ cần nghĩ đến việc ngươi một mặt đối xử với ta bằng những lời giả dối, nói yêu ta, mặt khác lại ôm ấp những người phụ nữ khác, còn để họ sinh con cho ngươi, ta liền cảm thấy ghê tởm. Chỉ cần nghĩ đến những năm qua ngươi ở bên ngoài ngủ với Liễu Phiêu Phiêu, rồi lại về nằm cạnh ta, ta liền cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu.”
Những lời này suốt ba năm qua như một con dao cứa vào tim Vệ Bàng mỗi khi nhớ lại, khiến hắn đau đớn, trái tim đầy những vết thương chằng chịt.
Vệ Bàng không nhìn Liễu Phiêu Phiêu thêm lần nào, cũng không đỡ nàng dậy. Hắn nhấc bình rượu lăn lóc dưới đất lên, lắc nhẹ phát hiện còn rượu, liền ngửa đầu uống thêm mấy ngụm.
Liễu Phiêu Phiêu bò dậy, nắm lấy tay áo của Vệ Bàng, khóc lóc: “Biểu ca, huynh đừng như vậy nữa có được không? Có lẽ tỷ tỷ đã... Huynh phải vực dậy, phủ Vệ Dương Hầu cần huynh, muội và các con cũng cần huynh. Biểu ca, huynh đã quên lý do huynh cưới tỷ tỷ rồi sao? Huynh quên lý tưởng và hoài bão của mình rồi sao?”
“Câm miệng!” Vệ Bàng mở to mắt, hét lớn, “Không được gọi nàng ấy là tỷ tỷ.” Nàng ấy sẽ không thích điều đó.
Lý do cưới Ân Âm, lý tưởng và hoài bão?
Vệ Bàng nhắm mắt lại, cố che giấu nỗi đau trong đáy mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play