Đôi mắt Vệ Bàng đỏ ngầu, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời kêu gọi, lực trên tay càng lúc càng mạnh.
"Biểu ca... Biểu ca..." Liễu Phiêu Phiêu chỉ còn thở hắt, mắt dần trợn lên trắng xóa, khóe mắt không tự chủ được mà tràn ra dòng lệ.
Tiếng nói bên tai trở nên mơ hồ, Vệ Bàng lắc đầu, cố mở đôi mắt mờ mịt, nhìn vào người trước mặt.
Khuôn mặt ấy trùng khớp với gương mặt mà suốt ba năm qua ngày đêm hắn đều mong nhớ, bên tai như còn vang vọng tiếng cười trong trẻo của người đó, dịu dàng gọi hắn: “Phu quân.”
Vệ Bàng đột nhiên buông tay, ném cái bình rượu xuống đất. Hắn đưa tay lên, ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt người phụ nữ, giọng nói run rẩy: “Ân Âm, là nàng phải không? Nàng đã trở về rồi đúng không? Nàng đã tha thứ cho ta rồi đúng không?”
Hắn kéo người phụ nữ vào lòng, cằm đầy râu lởm chởm chạm vào mái tóc nàng, ôm chặt như sợ rằng chỉ một khắc lơ đễnh sẽ khiến người trong lòng biến mất. Hắn lẩm bẩm sám hối: “Ân Âm, ta sai rồi, ta xin lỗi. Nàng tha thứ cho ta, cho ta một cơ hội bù đắp có được không? Ta sẽ nghe lời nàng, tất cả mọi chuyện ta đều nghe lời nàng...”
"Ân Âm..." Ngón tay thon dài của Vệ Bàng nâng cằm người phụ nữ, cúi xuống đặt lên đôi môi đỏ mọng mà hắn đã khao khát bao đêm. Nụ hôn đầy chiếm hữu, như muốn in hằn dấu vết của hắn lên người phụ nữ ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play