“Các vấn đề này các con đã nghĩ đến chưa?”
Thẩm Tùng Quốc lại nhìn về phía Tạ Thời Minh: “Cháu là con cháu nhà họ Thẩm, nếu không đổi họ mà cứ giữ họ Tạ, cháu có biết khi ra ngoài sẽ có bao nhiêu người hỏi cháu về chuyện này không? Khi đó cháu sẽ đối mặt thế nào?”
Những suy đoán ác ý, những lời gièm pha… tất cả đều có thể xảy ra.
Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu liếc nhìn nhau, dĩ nhiên họ hiểu rõ ý của Thẩm Tùng Quốc. Họ cũng từng suy nghĩ về vấn đề này, nhưng thái độ của Tạ Thời Minh rất kiên quyết, không muốn đổi họ.
Hơn nữa, nói cho cùng, khi Tạ Văn Sơn đưa Tạ Thời Minh đến đây, ông đã cận kề cái chết, gần như dốc hết chút sức lực cuối cùng để giúp hắn tìm lại người thân. Hai cha con họ có tình cảm sâu đậm, Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu làm sao có thể nhẫn tâm khuyên đứa bé đổi họ?
Huống hồ, Tạ Thời Minh rất có chính kiến, có suy nghĩ riêng, càng không thể ép buộc. Cuối cùng, hai người quyết định tôn trọng ý kiến của hắn.
Nếu Tạ Thời Minh không muốn đổi họ, muốn giữ lại phần ký ức ấy, vậy thì cứ để nguyên. Dù sao thì đứa trẻ cũng đã được tìm thấy, nhưng tiếc rằng suy nghĩ của Thẩm Tùng Quốc không giống họ, mà bây giờ nói lý với ông cũng không có tác dụng—
“Vậy cháu cũng phải đổi họ sao?”
Đột nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Mọi người nhìn qua, thì thấy người lên tiếng là Thẩm Sơ.
Thẩm Minh Châu vội vàng nói: “Bé cưng, con nói gì thế, con không cần đổi họ.”
“Nhưng con… không phải con ruột.”
Thẩm Sơ rụt rè liếc nhìn Thẩm Tùng Quốc: “Ý của ông nội không phải là, con ruột thì phải đổi sang họ ruột sao… Vậy con cũng phải đổi họ sao? Nhưng ba con là ai? Hoặc là… con theo họ mẹ, họ Hạng?”
Nói đến đây, đôi mắt Thẩm Sơ đã đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào.
Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt đau lòng vô cùng, lập tức ôm Thẩm Sơ vào lòng, vừa dỗ dành vừa nói: “Không đâu, con cứ theo họ ba, chúng ta cũng là ba mẹ của con mà. Con mang họ Thẩm cũng không sao cả.”
Thẩm Sơ dụi dụi mắt, lại nhìn về phía Thẩm Tùng Quốc: “Nhưng ông nội nói…”
“Ba!”
Thẩm Minh Châu hiếm khi lên giọng gọi một tiếng.
Tô Lạc Duyệt cũng nhìn qua, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Thẩm Sóc gọi một tiếng “Ông nội”, rồi hỏi: “Từ nhỏ Sơ Sơ đã sống trong nhà chúng ta, bây giờ biết mình không phải con ruột, vậy có cần đổi họ không?”
Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng nhìn chằm chằm vào Thẩm Tùng Quốc.
Thẩm Tùng Quốc vô thức nói: “Dĩ nhiên không cần đổi họ, thằng bé đã ở nhà họ Thẩm bao lâu nay rồi, đổi họ làm gì?”
“Vậy anh con cũng ở nhà họ Tạ năm năm, tại sao lại nhất định phải đổi họ?”
Thẩm Sơ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là vì anh được nhận về nhà sao? Vậy nếu sau này có người thân của con tìm đến, ba mẹ đã nuôi con ngần ấy năm, nhưng người thân lại bảo con phải đổi họ, con cũng phải đổi à? Đổi qua đổi lại, thật phiền phức.”
“Mẹ ơi, đổi họ xong, con sẽ trở thành người khác sao?”
Tô Lạc Duyệt lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ của Thẩm Sơ: “Không đâu, con vẫn là con.”
“Vậy tại sao lại phải đổi họ ạ?”
Nói xong, đôi mắt to tròn của Thẩm Sơ lướt qua Thẩm Tùng Quốc, trong ánh nhìn ấy chứa đầy ẩn ý…
Thẩm Tùng Quốc: “…”
Không hiểu sao, ông lại có cảm giác mình bị xúc phạm.
Kết quả là, sau màn chen ngang của Thẩm Sơ, Thẩm Tùng Quốc không thể nói tiếp nữa, tức giận chống gậy bỏ đi, bước đi rất nhanh, hoàn toàn thể hiện rằng cây gậy trong tay chỉ là vật trang trí.
Hiệp thứ hai, Thẩm Sơ lại giành chiến thắng.
Double Kill!
Tối hôm đó, Thẩm Tùng Quốc gọi mọi người vào thư phòng.
Sau chiếc bàn tử đàn lớn, Thẩm Tùng Quốc ngồi trên chiếc ghế gỗ chạm trổ hoa văn, bên cạnh là một ông lão mặt tròn, chính là quản gia lâu năm của ông, họ Chu. Ông Chu tuổi tác ngang ngửa với Thẩm Tùng Quốc nhưng trông ôn hòa hơn nhiều.
“Hai đứa nhỏ này cũng đã đến tuổi, cần phải học hỏi thêm nhiều điều.”
Nói rồi, Thẩm Tùng Quốc ra hiệu cho quản gia Chu.
Quản gia Chu liền mỉm cười, cầm một xấp giấy đi đến, đưa cho Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt.
“Đức, trí, thể, mỹ đều phải phát triển toàn diện. Khi còn nhỏ, ba anh của các cháu đều đã chọn môn học mà mình thích. Trong đây ngoài thư pháp và hội họa bắt buộc, các cháu hãy chọn thêm một loại nhạc cụ để trau dồi tình cảm, rèn luyện bản thân.”
Thẩm Sơ nghiêm túc nghi ngờ rằng khi nói đến đây, Thẩm Tùng Quốc đã liếc nhìn cậu một cái!
“Các con cùng hai đứa nhỏ xem qua rồi chọn đi, ngày mai ta sẽ bảo quản gia Chu sắp xếp người dạy. Lịch học vẫn còn dư dả thời gian, nếu có môn nào khác muốn học thì cũng nói luôn, sớm xây dựng nền tảng vẫn tốt hơn. Đừng suốt ngày chỉ biết xem hoạt hình, lãng phí thời gian, đắm chìm trong trò chơi vô bổ!”
Chắc chắn rồi, ông ấy đang nhắm vào cậu!
Thẩm Sơ hừ nhỏ trong lòng, quả nhiên, sau khi nhắc nhở cậu xong, Thẩm Tùng Quốc lại tiếp tục nói đến Thẩm Sóc, cứ như thể xem phim hoạt hình nửa tiếng là phạm phải tội lớn lắm ý.
Hóa ra cậu chính là kẻ lôi kéo Thẩm Sóc sa ngã đây mà!
Xem hoạt hình thì có gì sai, đâu phải không chịu học hành!
“Con có thứ muốn học.”
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt đang hỏi ý kiến Tạ Thời Minh, nhưng không phải hỏi hắn muốn học gì, mà là hỏi có muốn học hay không. Kết quả là, Tạ Thời Minh lại nói rằng mình có nhạc cụ muốn học.
Chuyện này Thẩm Sơ biết, Tạ Thời Minh muốn học—
“Con muốn sáo huân.”
“Huân?”
Thẩm Minh Châu đầy thắc mắc: “Đó là gì?”
Tô Lạc Duyệt thì lại biết, chỉ là không ngờ một đứa trẻ như Tạ Thời Minh lại quan tâm đến loại nhạc cụ này.
Sáo huân không chỉ là một nhạc cụ dân tộc, mà còn khá cổ xưa, rất ít người học. Trong khi Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đều chọn nhạc cụ phương Tây. Bây giờ Thẩm Dật học rất nhiều nhạc cụ nhưng ban đầu cũng chọn violin, Thẩm Sóc chọn piano, còn Thẩm Tùy chọn cello.
Thẩm Sơ trước đây cũng chạy theo số đông mà chọn piano—nhưng so với Thẩm Sóc, cậu chơi không tốt lắm, chẳng có thiên phú cũng không có kỹ thuật, thật không hiểu tại sao lúc đó cậu lại nhất quyết muốn chọn piano, chỗ nào cũng muốn hơn thua với người ta, nào biết ngay từ đầu đã thua kém.