Một bên, Tô Lạc Duyệt vội vàng giải thích là xem cùng Thẩm Sơ.
Giải thích xong, bà lại cảm thấy không ổn, chẳng phải như vậy là đang "tố giác" Thẩm Sơ sao?
Quả nhiên, Thẩm Tùng Quốc lập tức liếc mắt nhìn Thẩm Sơ.
Tô Lạc Duyệt còn định lên tiếng—
"Con đừng nói nữa."
Thẩm Tùng Quốc chẳng buồn liếc nhìn Tô Lạc Duyệt lấy một cái, sau đó hỏi Thẩm Sơ dạo này đã học những gì và làm những gì.
Trước khi đến, Thẩm Sơ nghĩ rằng có thể ứng phó cho qua chuyện thì cứ ứng phó.
Nhưng bây giờ...
Cậu nhìn Tô Lạc Duyệt đang mím môi không nói gì, rồi bắt đầu trả lời: "Xem phim hoạt hình, ngủ đến khi tự tỉnh, chơi đồ chơi, muốn có một con robot lắp ráp LEGO, có một bài hát tiếng Nhật nghe khá hay, tên là ‘Butter-fly’, là bài hát kết phim của ‘Digimon’. Ông nội đã từng xem ‘Digimon’ chưa? Ông đã nghe bài hát này bao giờ chưa?"
“Bên trong có một con khủng long màu vàng tên là Tyrannosaurus, còn có một con sói tên là Garurumon, một con gà tên là Birdramon, à đúng rồi, còn có một con ruồi tên là Tentomon! Và, và......”
"Đủ rồi, cái này là cái gì với cái gì nữa hả?!"
Ông Thẩm cau mày, vẻ mặt khó tả: "Cháu đang nói cái gì vậy!"
Thẩm Sơ nghiêng đầu: "Ông nội không vui à? Vậy để cháu hát một bài cho ông nghe nhé?"
"Cháu có biết cái gì gọi là 'mê mẩn đến mất chí' không?"
Thẩm Sơ lắc đầu, vẻ mặt chân thành: "Không biết ạ, có nghĩa là gì vậy?"
Thẩm Tùng Quốc: "..."
Thẩm Sơ: "Vậy rốt cuộc ông có muốn nghe cháu hát không?"
Cậu nhóc mũm mĩm sắp há miệng: "A——"
Thẩm Tùng Quốc: "Ông không nghe!"
Sau đó, ông định nói thêm: "Cháu..."
Nhưng vừa mới mở miệng được một chữ, đã thấy tiếng "A" của Thẩm Sơ bất ngờ chuyển tông, đột ngột hạ xuống, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt, cảm xúc thay đổi nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, ngay lập tức, giọng điệu nức nở liền theo sau—
"Ông nội, ông không muốn nghe cháu hát sao?"
"Cháu thực sự là một đứa trẻ rất đáng ghét sao? Đến mức ông cũng không muốn nghe cháu hát, hu hu..."
Thẩm Sơ lập tức vùi mặt vào lòng Tạ Thời Minh bên cạnh, khóc thật to, nước mắt thì không có nhưng âm thanh thì rung trời, có lẽ đây là tình huống mà cả đời này Thẩm Tùng Quốc chưa từng gặp phải, nhất thời bị "kinh sợ”.
Nửa phút sau, cuộc trò chuyện và kiểm tra định kỳ này lại bất ngờ kết thúc sớm.
Thẩm Sóc liếc nhìn Thẩm Sơ, ánh mắt trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Dật vẫn chưa hoàn hồn, mắt tròn xoe nhìn bóng lưng tròn trịa của Thẩm Sơ, đột nhiên cảm thấy bóng lưng đó thật vĩ đại!
Thẩm Tùy xoa cằm, nghĩ thầm rằng ông nội hay nói "khóc không giải quyết được vấn đề", nhưng chẳng phải đây đã giải quyết được rồi sao?
Tạ Thời Minh...
Trong lòng Tạ Thời Minh bỗng nhiên có một cục bông nhảy vào, sau đó lại bị tiếng khóc của Thẩm Sơ làm giật mình lần nữa, theo phản xạ liền ôm chặt lấy cậu.
Sau đó, hắn cảm nhận một chút, lại cúi đầu nhìn xuống, hơi do dự nhỏ giọng mở miệng : "Nước miếng của cậu..."
Ái chà!
Thẩm Sơ lén nhéo Tạ Thời Minh một cái.
Im miệng, cậu vẫn đang khóc thảm thiết đấy! Tuổi còn nhỏ, miệng có hơi không kín không được à!
Cậu khổ lắm đấy nhé!
---
Một cuộc "đàm thoại định kỳ" cứ thế kết thúc trong một màn gào khóc.
Thẩm Tùng Quốc gần như bị ép phải rời đi, khi đi còn có chút hoài nghi về cuộc sống.
Hiệp một, kết thúc với chiến thắng thuộc về Thẩm Sơ!
First Blood!
Đến trưa, sau khi ăn cơm xong, rõ ràng Thẩm Tùng Quốc đã lấy lại tinh thần, lần này sắc mặt ôn hòa hơn một chút, nhưng vừa mở miệng đã hỏi khi nào Tạ Thời Minh đổi họ.
"Xóa hai chữ, gọi là Thẩm Minh, nếu các con không có thời gian làm, thì bảo lão Chu đi—"
"Cháu không đổi."
Lời còn chưa dứt, đã bị cắt ngang.
Hơn nữa, người cắt ngang còn là Tạ Thời Minh.
Thẩm Tùng Quốc không mấy để tâm, chỉ cảm thấy trẻ con thì không hiểu chuyện, hơn nữa từ nhỏ cũng không được nuôi lớn trong nhà họ Thẩm, mới nhận về chưa lâu, tính cách còn cần phải uốn nắn, nên ông lên tiếng: "Cháu họ Thẩm, không phải họ Tạ."
Nhưng Tạ Thời Minh vẫn lắc đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Tùng Quốc: "Cháu không đổi."
Giọng nói kiên định, không chút do dự.
Thẩm Tùng Quốc cau mày, lúc này mới nhìn kỹ Tạ Thời Minh: "Cháu biết mình đang nói gì không? Cháu vốn dĩ phải mang họ Thẩm, ba anh trai của cháu đều có tên hai chữ, cháu cũng nên đổi lại—"
"Cháu muốn họ Tạ."
Tạ Thời Minh lại một lần nữa cắt ngang Thẩm Tùng Quốc, tuổi còn nhỏ, dường như không cảm nhận được uy nghiêm của ông, liên tiếp từ chối và phản bác, đối với Thẩm Tùng Quốc, hành động này gần như có thể gọi là "ngỗ nghịch".
"Hỗn láo!"
Sắc mặt Thẩm Tùng Quốc quả nhiên trầm xuống: "Cháu là con cháu nhà họ Thẩm chúng ta, bảo cháu đổi họ là lẽ đương nhiên! Cháu có hiểu không?"
Tạ Thời Minh mím môi, còn muốn nói thêm, nhưng lại bị Tô Lạc Duyệt cướp lời.
"Ba, nếu thằng bé không muốn đổi thì đừng đổi nữa. Công nuôi dưỡng lớn hơn công sinh thành, nếu không có Tạ tiên sinh ngày đó cưu mang Minh Minh, lại còn nuôi nấng thằng bé lớn thế này, rồi đích thân dẫn nó đến đây tìm chúng ta, thì có lẽ giờ này chúng ta vẫn chưa tìm thấy nó."
"Đúng vậy, ba, Tạ Văn Sơn có ơn với nhà họ Thẩm chúng ta."
Thẩm Minh Châu cũng phụ họa theo: “Con và Lạc Duyệt đều cảm thấy họ này đổi hay không không quan trọng, dù sao bất kể Minh Minh gọi là gì, thì nó vẫn là con cháu của nhà họ Thẩm, là cốt nhục của con và Lạc Duyệt, chuyện này không ảnh hưởng gì cả."
Tạ Thời Minh sững người, ngón tay bất giác cuộn tròn.
Thẩm Sơ thì âm thầm gật đầu.
Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu vẫn luôn giữ thái độ này, nhưng trước kia cũng đã giằng co với Thẩm Tùng Quốc rất lâu, mãi đến khi Tạ Thời Minh vào tiểu học, Thẩm Tùng Quốc mới dần không can thiệp vào chuyện này nữa, nhưng cũng chính vì thế, ông vẫn luôn không hài lòng về Tạ Thời Minh.
Vậy nên bây giờ dù có nghe hai người nói như vậy, Thẩm Tùng Quốc cũng không dễ bị thuyết phục.
Quả nhiên, ông không đồng ý ngay lập tức.
Hơn nữa, bị Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu liên tiếp phản bác, sắc mặt ông càng khó coi hơn.
“Tạ Văn Sơn đúng là có ơn với nhà họ Thẩm chúng ta, nhưng báo đáp cũng không phải báo đáp theo cách này! Nói cái gì mà đổi hay không cũng được, để sau này nó ra ngoài, vẫn mang họ Tạ, thì người ta sẽ nói nó thế nào? Lại nói nhà họ Thẩm chúng ta ra sao?”