Mặt đất rung chuyển.
Ban đầu, Giang Nguyệt Lộc cứ nghĩ đó là động đất, nhưng rất nhanh anh nhận ra đó là âm thanh của hàng vạn bước chân dẫm đạp, tiếng ầm ầm vọng lại từ xa.
Vạn quỷ đồng loạt gào khóc, tiếng chuông vang lên triệu hồi tà khí.
Cửa Quỷ Môn thực sự đã mở.
Tiếng động giống hệt như đêm lễ Trung Nguyên lần đó, chỉ là lần này còn cuồng nộ gấp trăm lần.
Giang Nguyệt Lộc bất ngờ quay đầu, túm lấy cổ áo của kẻ song sinh kia.
"Ngươi đã làm gì vậy – Cửa Quỷ Môn mở ra thì Hạ Dực sẽ thế nào?! Ngươi đã đưa cậu ấy đi đâu rồi!"
"Thì ra ngươi không biết sao… à, sức mạnh đã trở lại rồi."
Giang Nguyệt Lộc kinh ngạc buông tay, sức lực của anh như trôi tuột đi. Kẻ song sinh với diện mạo giống hệt anh lúc này bỗng hiện lên những dây nối trong suốt, sinh mệnh và sức mạnh của anh không ngừng truyền sang bên kia.
Thần chẳng cần làm gì cả.
Chỉ cần đứng đó, tất cả tự động được dâng hiến. Suốt hàng nghìn năm đều là như vậy, giây phút này cũng không ngoại lệ. Ngài chỉ cần đứng đó, lật tay một cái, là có thể cảm nhận được sinh mệnh tràn đầy.
Niềm hân hoan lan tỏa trong lồng ngực vừa mới hồi sinh.
Không còn phải ngủ say, không còn phải mục ruỗng, từ Ngài trở thành một người, Ngài đã hóa thân thành nhân loại.
"Giờ ta đang rất vui, có thể đáp ứng ngươi một tâm nguyện trước khi chết, trừ việc giữ mạng, ta sẽ nói cho ngươi bất cứ điều gì."
Một lời bố thí trơ trẽn. Giang Nguyệt Lộc muốn phát ói, nhưng cho dù anh không muốn nghe, thần cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, đó là phong cách của Ngài, không bao giờ hỏi ý kiến người khác.
"Khổng Trục Ninh không phải là quân cờ đầu tiên của ta, quân cờ đầu tiên của ta tên là Ô Dạ Minh."
Giang Nguyệt Lộc mở to mắt.
Anh nhớ đến vị vu sư từng tranh luận hết mình, trung thành với thần đến chết.
Người ta đồn rằng đêm ấy hắn ta phản bội, chạy vào Quỷ Vực; người ta đồn rằng chính hắn ta là kẻ cấu kết với ngoại địch, mở toang phòng tuyến cho quỷ vật tràn vào, tạo nên cuộc tấn công dữ dội khiến cho lực lượng giữa thần và quỷ mất cân bằng ngay tức khắc.
Gia tộc hắn ta vì thế mà mang nhục, về sau trở thành kẻ bị khinh bỉ, phải trốn tránh khắp nơi. Hậu duệ duy nhất của hắn ta đành phải sống lầm lũi ở học viện với cái danh giả tạo, chịu đủ mọi tủi nhục.
Và giờ đây, vị thần này nói rằng, quân cờ đầu tiên mà Ngài thao túng chính là Ô Dạ Minh.
Chẳng trách… chẳng trách mọi chuyện lại đi đến nước này. Ô Dạ Minh từ đầu tới cuối đều không xuất hiện!
Một tia chớp lóe lên trong tâm trí Giang Nguyệt Lộc, chỉ một câu đơn giản nhưng đã mở khóa những mối nghi hoặc còn mơ hồ, làm sáng tỏ rất nhiều điều.
"Vậy ra… lần đó ngươi cũng chính là kẻ đã mở Cửa Quỷ Môn sao?"
"Là ta." Vị thần vừa tái sinh, lúc này tâm trạng rất tốt. "Khi đó ta cần hoàn thành một việc, cần sự giúp sức của con người, bị trói buộc khắp nơi... làm sao có thể tự do như bây giờ? Ô Dạ Minh là người trẻ thành tâm nhất, có tâm thành thì linh nghiệm, nên ta đã ban cho hắn một đặc ân quý giá, biến hắn thành vu sư đầu tiên biết được đại kế của ta."
Giang Nguyệt Lộc chỉ thấy nực cười.
Đặc ân gì chứ!
"Đừng dùng ánh mắt đó, ngươi không phải là cá thì làm sao hiểu được niềm vui của cá? Ngươi không phải là Ô Dạ Minh, làm sao biết hắn không cam lòng làm việc vì ta?"
Giang Nguyệt Lộc: "Nếu biết ngươi muốn mở Cửa Quỷ Môn, nếu biết ngươi xuất thế sẽ khiến sinh linh đồ thán, thì làm sao hắn ta lại giúp ngươi!"
"Sao ngươi biết hắn sẽ không giúp?" Thần nói nhanh, đầy áp đảo: "Ngươi chưa bao giờ tín ngưỡng ta, làm sao hiểu được lòng thành của người khác? Người khác sẵn sàng dâng cả sinh mạng cho ta! Dù ta muốn giết sạch thiên hạ thì sao chứ? Ta là thần! Ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, chúng sẽ mê muội mà phụng sự ta! Ngươi không muốn, không có nghĩa là người khác cũng không!"
Giang Nguyệt Lộc: "Ngươi như vậy… còn gọi là thần gì nữa, thật vô nghĩa…"
"Con kiến sao hiểu chí lớn của cánh chim đại bàng." Thần chỉ thấy anh ngu muội đáng thương, không thèm so đo với anh. "Tóm lại, Ô Dạ Minh đã mở Cửa Quỷ Môn vì ta, ngươi không thấy đêm đó quỷ môn mở ra quá dữ dội sao? Trung Nguyên hàng năm đều mở cửa quỷ, nhưng chỉ năm đó lại trở thành bước ngoặt của số mệnh... là vì có ta phía sau chỉ điểm."
Đầu óc Giang Nguyệt Lộc dần sáng tỏ.
Những lời này lại giải đáp thêm thắc mắc trong lòng anh.
Theo lý mà nói, mỗi dịp Trung Nguyên đều là ngày quỷ đi lại, nhưng mỗi năm đều có quy củ, chưa từng xảy ra hỗn loạn. Cửa quỷ đã đóng mở hòa hợp từ lâu, nhưng năm đó vào đêm Trung Nguyên, quỷ hồn bạo loạn phá cửa xông ra. Mọi người đều cho rằng Ô Dạ Minh và quỷ vật câu kết, nhưng thực chất Ô Dạ Minh chỉ là một công cụ.
Kẻ giật dây thực sự là người khác.
Đêm đó, một nửa số vu sư bị diệt vong, dòng máu của vu sư bị bóp nghẹt, không còn khả năng hồi phục… Và kẻ đứng sau âm mưu tàn bạo này… không phải ai khác, chính là vị thần mà họ đã tín phụng suốt hàng ngàn năm!
Ầm, ầm, ầm.
Dù mặt đất có rung chuyển thế nào cũng không sánh được với cơn chấn động trong lòng Giang Nguyệt Lộc.
Giờ đây anh không còn là Giang Nguyệt Lộc mơ hồ của ngày trước. Kể từ khi kết nối với quá khứ, anh cũng là Giang Nguyệt Lộc của Vu Thuật Sinh. Dù bản thân không kính thần, nhưng anh đã lớn lên trong một môi trường có nhiều vu sư, ngay cả người anh Giang Nhật Hổ cũng vừa sợ vừa tôn thờ thần.
Có quá nhiều ánh mắt.
Những ánh mắt thành kính, nhiệt huyết, trong sáng, hướng lên bầu trời…
Một thứ tình cảm nóng bỏng mà ngay cả người thân yêu cũng chưa từng cảm nhận được, đã được dâng tặng thần mà không đòi hỏi hồi đáp…
Giang Nguyệt Lộc như nhìn thấy từng người quỳ trước tượng thần, họ chưa bao giờ ngẩng đầu lên nhìn tượng thần trên cao. Họ cúi đầu vái lạy mà không yêu cầu gì, chỉ vì quá tin tưởng, như đứa trẻ dựa vào mẹ mình. Nhưng thực ra, nếu họ chỉ cần ngẩng đầu lên, dù chỉ một lần, sẽ phát hiện vị thần này chẳng hề nhân từ, không cứu độ thế gian.
"Ngươi thật sự không xứng được người ta thắp hương… ngươi tính là thần gì chứ?" Giang Nguyệt Lộc lạnh lùng: "Quỷ còn giống người hơn ngươi!"
Lời này như đâm trúng chỗ hiểm của Ngài, kẻ song sinh vẫn bình thản bỗng nhiên giơ tay, vạch một đường trong không trung, cắt đứt sợi dây liên kết mong manh giữa hai người.
Giang Nguyệt Lộc lập tức cảm thấy sức lực mình như dòng cát trôi tuột đi. Đến cuối, không còn là sự trôi đi nữa, mà là bị hút cạn từng chút một.
Nỗi đau như bị rút xương lột da khiến gương mặt anh nhăn nhó, ù tai nhức óc, nhưng vị thần ấy lại túm tóc anh, ép anh nghe rõ từng lời.
"Quỷ cũng xứng để so với ta sao? Sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành, chờ đến khi thế giới mới của ta thành hình, ta sẽ để cho ngươi một bài vị, thờ cùng Khổng Trục Ninh và những người khác."
Khi nhắc đến cái tên Khổng Trục Ninh, ác ý tỏa ra như sương mù đặc quánh.
Trong khoảnh khắc, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy mùi hương trên người đối diện không còn là hương trầm tĩnh lặng, mà là mùi tử khí thối rữa thường ngửi thấy ở Quỷ Vực. Thứ mùi hôi thối khủng khiếp hơn cả mùi của Tô Thiết, như một xác chết thối rữa qua trăm năm mới bốc lên thứ mùi kinh tởm đến mức này. Trong đầu Giang Nguyệt Lộc chỉ còn lại một ý nghĩ -
Hắn còn là thần sao?
Vị thần cuối cùng nhìn Giang Nguyệt Lộc một cái. Dù nói gì thì đây cũng là con người đã đem lại sinh khí mới cho Ngài, vì thế Ngài kiên nhẫn và bao dung với anh hơn một chút.
Trước mắt Ngài hiện lên từng cảnh tượng, là từng bước mà Giang Nguyệt Lộc đã trải qua trên con đường này.
Đến cuối, Ngài cũng cảm thấy chút bùi ngùi. Có lẽ đây là cái giá của việc trở thành con người, Ngài không còn như trước, giờ đã biết cảm xúc là gì.
"Đi bình an, Giang Nguyệt Lộc."
Ngài đã có rất nhiều tình cảm dành cho Giang Nguyệt Lộc, nhưng rồi sao chứ?
Nếu thần có tuổi thọ, ắt hẳn sẽ rất dài. Ngài đã gặp bao nhiêu con người, chẳng lẽ phải buồn thương từng người sao? Giang Nguyệt Lộc cũng không khác gì những con người đã đem lại niềm vui cho Ngài trước đây. Có khác chăng, là anh đã cung cấp cho Ngài một thân xác để giáng thế.
Từ góc độ của con người, có lẽ Ngài phải xem Giang Nguyệt Lộc như anh em.
Ngài quyết định gọi anh một tiếng "anh" ở khoảnh khắc cuối cùng.
Danh xưng dành riêng cho con người này sẽ kết thúc thời đại của thần, mở ra một kỷ nguyên mới.
Nghĩ đến đây, khóe môi ngài khẽ nhếch lên, chút cảm thương vừa nãy cũng tan biến. Nhưng ngay khi ngài định cất tiếng gọi "Anh…" thì một tiếng cười quái dị vang lên từ phía sau. Mùi hôi thối quen thuộc tràn tới, khiến Ngài có phần chán ghét cơ thể con người.
Là thần, Ngài sẽ không bao giờ nổi da gà vì sợ hãi.
"Anh ư? Ngươi định gọi ai là anh đây?"
Ngay cả Giang Nguyệt Lộc cũng cảm nhận được ác ý đậm đặc đang bao trùm, thứ mà các Đô Chủ ở Quỷ Vực anh từng gặp trước đây cộng lại cũng không sánh bằng kẻ này.
Dưới áp lực kép, ánh mắt anh trở nên trắng đục, gần như sắp về với cát bụi. Khi cảm giác như rơi vào vực thẳm, anh bỗng nghe thấy ai đó gọi tên mình.
"Giang Nguyệt Lộc!"
Tiếng gọi như sấm đầu xuân khiên anh lập tức thả lỏng. "Hạ Dực…"
Khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ rằng mình có thể ra đi mà không hối tiếc.
"Giang Nguyệt Lộc, Giang Nguyệt Lộc!"
"Ngươi không thể bỏ ta lại lần nữa – Giang Nguyệt Lộc!"
Những ký ức ùa về, gợi lại khoảnh khắc ngày xưa khi anh đứng bên vách đá, ánh mắt cuối cùng của Hạ Dực đong đầy sự kinh hoàng. Cảm giác tội lỗi như thủy triều cuộn trào, nhấn chìm anh, nhưng lại khiến anh cảm thấy bình yên vô cùng.
Anh như được trở về với biển khơi nguyên sơ, từ từ hồi phục chút sức lực.
Ngẩng đầu lên, anh thấy đôi mắt đỏ đầy lo lắng.
Không phải ảo giác sao?
Là Hạ Dực… hắn đã đến.
Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy anh, Giang Nguyệt Lộc theo bản năng nhìn về phía đối diện, kinh ngạc nhận ra rằng, ở bên kia cũng có hai người giống hệt nhau.
Ban nãy là anh và thần đối diện nhau như nhìn vào gương, còn bây giờ, với sự xuất hiện của Hạ Dực, lại có thêm một người nữa. Kẻ này có năm phần giống Hạ Dực, toàn thân, kể cả khuôn mặt đều phủ đầy những vết đốm đen. Khi hắn ta nói, những đốm đen ấy như sống lại, cựa quậy, co giãn trên da hắn ta, như những cái miệng đen ngòm đói khát đòi ăn.
Cảnh tượng này khiến người ta lạnh sống lưng.
Kẻ "người" ấy từ phía sau nắm lấy cổ thần.
Giang Nguyệt Lộc lúc này mới chú ý đến sắc mặt của thần, lần đầu tiên anh thấy trên khuôn mặt của Ngài ngoài nụ cười và vẻ khó chịu, còn có một biểu cảm khác. Với một người vừa mới có ý thức như thần, biểu cảm này quả thực có thể xem là phức tạp.
Trên khuôn mặt thần xuất hiện những cảm xúc như phẫn hận, chán ghét và… sợ hãi.
"Sao ngươi có thể thoát ra ngoài!"
"Không phải Cửa Quỷ Môn đã mở rồi sao? Chính ngươi tự mở ra, ngươi quên rồi à?"
"Ta không nói cái đó! Ý ta là, sao ngươi có thể -"
"Có thể đứng trước mặt ngươi lành lặn như thế này? Sao lại có sức mạnh dồi dào đến thế? Đúng, ngươi có lẽ nên nghĩ như vậy, vì lần trước gặp ta, khi ngươi tới cầu hòa, rõ ràng ta sắp chết."
Giang Nguyệt Lộc và Hạ Dực trao nhau ánh nhìn, cả hai ăn ý tránh đi.
Hai "người" mượn thân xác họ đang cãi nhau chẳng màng đến ai. Giang Nguyệt Lộc chợt nhớ lại ai đó từng nhận xét về anh và Hạ Dực, rằng hai người họ như có kết giới tự nhiên khi ở bên nhau, người ngoài chẳng thể chen vào. Bây giờ, nhìn hai người này, anh bắt đầu hiểu cảm giác đó.
Anh đã đoán ra đối phương là ai rồi, xuất hiện cùng Hạ Dực, nói rằng mình đến từ Cửa Quỷ Môn và còn quen thuộc với thần, tất cả đều chỉ đến một danh tính duy nhất.
Kẻ đối nghịch với thần.
Một bên là thiện, một bên là ác.
Một bên là thuần trắng, còn bên kia là thuần đen.
Nhưng hiện tại, hai sinh linh cổ xưa này, với hình dạng con người, không còn khí tức thuần ác hay thuần thiện, cũng không phải thuần trắng hay thuần đen. Họ đan xen giữa trắng và đen, thiện và ác, ôm lấy nhau khiến Giang Nguyệt Lộc liên tưởng đến những bức tranh cổ của dân tộc xa xưa khắc trên vách đá, khi đó thần linh như hai con rắn quấn vào nhau.
Họ sinh ra từ cùng một gốc, không thể tách rời, mang theo hơi thở của nhau.
Nhưng giờ đây, họ lại ghét bỏ nhau.
Vị thần trông có vẻ sợ hãi hơn, dường như ở một chiều kích khó hiểu nào đó, thần bị sức mạnh của quỷ áp đảo. Nhìn tình cảnh trước mắt, quỷ rõ ràng tự tại hơn.
Người anh em ngày xưa càng sợ hãi, hắn ta lại càng hưng phấn.
"Lúc đó ta giả bộ thôi mà, anh à."
"..."
"Sao ngươi không nghi ngờ ta chứ? À, ngươi sẽ không nghi ngờ ta, vì khi đó ngươi vẫn chưa sa ngã, vẫn là vị thần thuần khiết không tì vết, làm sao một kẻ luôn nghĩ tốt về mọi chuyện như ngươi lại cho rằng ta đang lừa dối? Ta chỉ cần giả yếu một chút, ngươi đã tin ngay rồi."
Hắn ta phát ra vài tiếng cười quái dị.
Người đối diện hắn ta cảm thấy như rơi vào hầm băng.
"... Ngươi nói, ngươi vừa nói gì?"
"Còn nhớ lần gặp gỡ đó của chúng ta không anh? Đó là lần gặp thứ hai từ khi chúng ta sinh ra, phải không? Giữa chúng ta cách nhau vài nghìn năm? Hay mười nghìn năm? Ta không nhớ nữa… Dù sao thì ngươi cũng luôn tránh ta, lần đó đột ngột đến lãnh địa của ta tìm ta, quả thực khiến ta bất ngờ." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Không cần hắn ta nhắc, thần cũng nhớ.
Đó là ký ức nhục nhã nhất của Ngài.
Bởi vì sức mạnh dần suy yếu, thường xuyên chìm vào giấc ngủ, Ngài không còn nghe được lời cầu nguyện của con người, cũng không thể ban phúc cho họ.
Ngài cực kỳ lo lắng, nghĩ đi nghĩ lại, Ngài nhận ra chỉ có "người em sinh đôi" của mình mới có thể giúp ngài. Cả hai đều sở hữu sức mạnh vượt xa con người, cùng trôi nổi giữa những đợt sóng thiện và ác của thế gian.
Ngài mạnh, thì hắn ta yếu.
Họ cùng tồn tại trong một thể.
"Khi đó, trong bóng tối ngươi đã kể cho ta một lời tiên tri. Một lời tiên tri xa xăm, là âm thanh ngươi nghe thấy lúc mới sinh. Ngươi nghe thấy tiếng nói từ một nơi cao hơn, dự báo về cái chết của cả hai chúng ta, một kẻ bí ẩn không rõ danh tính đã tiên tri rằng chúng ta sẽ cùng chết sau hàng triệu năm."
Lúc ấy, thần cảm nhận được sức mạnh của mình dần tàn lụi. Khi gặp lại người em trai đã lâu không gặp, Ngài nhận ra hắn ta cũng yếu ớt không kém, điều đó chứng tỏ lời tiên tri là thật.
"Sau đó, ngươi bắt đầu cầu xin ta."
Thần ngẩng đầu, căm phẫn nhìn người em, nhưng hắn ta lại nhấm nháp cơn giận của Ngài với nụ cười bệnh hoạn.
Ngài càng thấy xấu hổ, hắn ta càng phấn khích.
"Ngươi nói ngươi có cách để cả hai tiếp tục sống, nhưng với một điều kiện là ta phải giúp ngươi làm một việc. Về việc đó là gì… ta nghĩ họ chắc hẳn biết rõ." Hắn ta quay đầu, lần đầu tiên rời mắt khỏi người anh, nhìn sang Giang Nguyệt Lộc và Hạ Dực, ánh mắt hắn ta trở nên lạnh lẽo khi dừng lại trên họ.
Điều này khiến Giang Nguyệt Lộc nhận ra, dù bề ngoài giống nhau, bản chất của họ là những tạo vật hoàn toàn khác biệt.
Anh hỏi: "Là đêm Trung Nguyên năm đó?"
"Không sai, chính là đêm đó. Ha ha ha! Tội nghiệp các vu sư không bao giờ dám tin rằng, kẻ phản bội họ lại chính là vị thần mà họ tôn thờ. Nếu biết tất cả những hậu quả khủng khiếp này là do thần của họ quỳ dưới chân ta, liếm chân ta mà cầu xin, không biết các vu sư sẽ nghĩ sao nhỉ?"
Hắn ta gọi ngọt ngào: "Anh à, ngươi nghĩ họ sẽ còn lau dọn bàn thờ cho ngươi, còn đặt đồ cúng kỹ lưỡng, còn dạy những đứa trẻ non nớt những bài ca ngợi thần thánh nữa không?"
Giang Nguyệt Lộc thấy vị thần vừa nãy còn vô cùng kiêu ngạo giờ đây run lên từng cơn.
"Ta... tất cả những gì ta làm đều là vì họ!"
"Thần dân của ta, làm sao ta có thể... làm sao ta có thể bỏ rơi họ được! Ta làm sao có thể để họ không người bảo hộ chứ? Nếu không có ta... họ sẽ cầu nguyện với ai? Không có ta, còn ai sẽ lắng nghe tiếng nói của họ nữa?"
Ngài lặp lại từng lời một cách dồn dập, giọng căng cứng, nhưng vẫn cố chấp tiếp tục như thể có thể tự thuyết phục bản thân.
Nhìn Ngài như vậy, người em càng thêm thích thú: "Thật sao? Là vì họ ư?"
"Tất nhiên là thật!"
"Anh trai của ta ơi, đến giờ mà ngươi vẫn không chịu thừa nhận." Giọng của hắn ta vặn vẹo một cách kỳ lạ, đến gần ép Ngài phải đối diện với những gì Ngài đã phủ nhận: "Ngươi đến tìm ta, kế hoạch của ngươi, âm mưu của ngươi, ngươi dám nói tất cả là vì người khác ư?"
"Tất nhiên là vì họ! Ta là..."
"Ngươi là vị thần vô tư, phải không? Một vị thần yêu thương vô bờ bến sẽ không bao giờ thừa nhận mình có ham muốn, phải không? Không giống như người em trai đáng ghét này của ngươi, phải không?" Hắn ta nắm chặt tay Ngài, khiến Ngài rùng mình vì lạnh, rồi hắn ta xoay người ngài lại, bắt Ngài đối mặt với Giang Nguyệt Lộc và Hạ Dực.
"Những vu sư cuối cùng còn lại đang đứng ngay đây. Ngươi dám nói với họ ngươi thực sự nghĩ gì không? Rốt cuộc ngươi mở Cửa Quỷ Môn vì điều gì – lần đó và cả lần này, là vì ai chứ?"
"Vì… vì thần dân của ta!"
"Lừa dối! Ha ha! Ngươi là kẻ dối trá!"
Trước tiếng cười quái dị của người em, thần gần như sụp đổ. "Thật... thật mà..." Ngài đứng thẫn thờ một lúc lâu rồi bất ngờ hét lên: "Là thật! Là thật mà!"
"Lừa dối! Đồ dối trá! Ngươi cũng học cách lừa dối rồi! Đáng chết!"
Giang Nguyệt Lộc cau mày nhìn họ.
Họ giống như hai khối ác ý quấn chặt lấy nhau, khiến anh chỉ muốn tránh xa.
Giờ thì anh hiểu vì sao bao năm nay thần luôn tránh quỷ, bên hắn ta chưa đầy mười phút đã bị dồn đến bờ vực sụp đổ, ai muốn đến gần hắn ta được chứ?
Nghĩ vậy, anh lại liếc nhìn Hạ Dực.
Hạ Dực đã ở cạnh vị Quỷ Vương này suốt bao năm, thật sự không sao chứ…
"Á -!!" Một tiếng hét chói tai vang lên khiến Giang Nguyệt Lộc phải đưa tay bịt tai.
Vị thần cao quý giờ đây chẳng còn vẻ uy nghi nào, Ngài như bị lột trần giữa đám đông, run rẩy, đôi mắt giật giật cuồng loạn, hét xong thì thở dốc không ngừng.
Ngài nhớ lại cái lần Ngài quỳ dưới chân ác quỷ và cảm giác nhục nhã đến muốn chết ấy giờ lại ùa về.
Điều gì đã khiến Ngài tiếp tục chịu đựng… tất cả là vì...
"Ngươi yếu đuối quá rồi anh trai của ta ơi, ngươi sợ lời tiên tri ấy." Giọng người em vừa thích thú vừa phảng phất một chút thương hại, như thể tiếc cho số phận chung của cả hai: "Sao ngươi không dám thừa nhận? Ngươi cũng có lòng tham. Ngươi đã cúi đầu trước ta, hợp tác với ta, chịu đựng mùi hôi thối mà ngươi ghét bỏ, giờ đây còn đứng trước mặt ta… tất cả là vì bản thân ngươi."
"Chẳng phải là vì những vu sư đó… chẳng phải vì những lý do hào nhoáng kia… ngươi rõ ràng đã vì chính mình mà sắp đặt mọi thứ, nếu không, những vu sư chết trong tay ngươi chẳng là gì cả, đúng không?"
Đến lúc này, thần cuối cùng cũng hiểu ý của hắn ta: "Ngươi cố ý."
"Đúng, ta cố ý đấy. Nhưng chẳng phải ngươi cũng nhiệt tình thúc đẩy mọi chuyện sao? Đừng đổ tất cả lên đầu ta."
Hắn ta nhìn người anh với nụ cười ngọt ngào và chán ghét. Thần nhắm mắt lại, thở dài, khi mở mắt ra dường như mọi thứ đã thay đổi.
"Đúng vậy."
Ngài dần chìm vào giấc ngủ, dần không nghe thấy lời cầu nguyện của thần dân, nỗi sợ hãi tràn ngập.
"Ta không muốn chết."
Ngài vẫn muốn tiếp tục lắng nghe, tiếp tục được mọi người chú ý, Ngài còn muốn có hàng triệu năm nữa với sức mạnh vô biên, vì điều đó, Ngài sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Ai chết cũng không quan trọng, Khổng Trục Ninh, Đồng Hy Mẫn, Giang Nguyệt Lộc, Hạ Dực… kể cả người em sinh đôi của Ngài, tất cả có chết cũng không sao.
Ngài đã từ vị thần vô tư trở thành kẻ ích kỷ, từ thuần thiện trong trắng thành sa ngã.
Những chấm đen nhỏ như đầu kim xuất hiện trên mặt Ngài, nhanh chóng lan ra toàn thân. Những bóng tối từng ẩn giấu giờ đây tuôn ra không ngừng, Ngài nhanh chóng trở nên giống hệt người em trai bên cạnh.
Mọi chuyện không còn quan trọng nữa.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Ngài là một nụ cười nhiệt huyết và tàn nhẫn, Ngài thừa nhận tội lỗi của mình: "Bởi vì thần không muốn chết."