Phía dưới, âm thanh tiếp tục vang lên. Giang Nguyệt Lộc quay sang hỏi: "Vậy cái gọi là Thần Âm để kiếm tiền là gì?"

Đồng Miên bất lực: "Nghe bao nhiêu đó mà anh chỉ nhớ mỗi câu này thôi à? Nghĩa là một lời tiên tri của thần linh, hướng dẫn con người cách kiếm tiền."

"Cậu có biết về thuật bói toán thời cổ đại không? Các quốc vương thường mời Vu sư đến bói toán vào đầu năm hoặc trước khi xuất quân, dựa vào mai rùa và sa hình để tìm ra chỉ dẫn cụ thể."

Đồng Miên giơ một ngón tay lên: "Đây cũng là lý do khiến các gia tộc chúng ta phát triển mạnh mẽ, vì mỗi năm chúng ta đều thỉnh thần. Thần linh sẽ ban lời tiên tri, giúp chúng ta biết cách tránh điềm dữ  và tìm đến điềm lành. Nhà họ Đồng là như vậy, tôi nghĩ nhà họ Lãnh cũng thế."

Lãnh Vấn Hàn gật đầu.

"Không chỉ chúng ta, các gia tộc khác cũng làm tương tự. Tìm đến điều lành chính là điều mà Ô Dạ Minh ám chỉ khi nói về việc kiếm tiền." Đồng Miên nói: "Nhưng đã lâu lắm rồi không còn như vậy nữa."

Giang Nguyệt Lộc nhướn mày.

Đồng Miên chỉ lên trời: "Chúng ta không còn nghe thấy Thần Âm nữa."

Câu nói ấy mang đầy cảm xúc, vốn dĩ cậu ta tưởng rằng việc không thể giao tiếp với thần linh chỉ xảy ra trong thời hiện đại, khi họ trưởng thành. Nhưng nghe những gì các Vu sư dưới kia nói, có vẻ từ rất lâu trước đây, trời và đất đã cắt đứt liên hệ.

Cậu ta có thể hiểu được sự hoảng loạn của những người này.

Thần linh sẽ chết, Vu sư sẽ tan.

Không một Vu sư nào nghe câu này mà không kinh hãi.

Giang Nguyệt Lộc đã có lời giải thích, lại nảy ra một câu hỏi khác: "Các cậu có nhận thấy, tình cảnh của Ô Dạ Minh có vẻ rất kỳ lạ không?"

Đồng Miên hiểu ngay: "Không giống một kẻ phản bội?"

Cậu ta và Lãnh Vấn Hàn đã nghe nhiều về Ô Dạ Minh như một kẻ phản bội khét tiếng trong Học viện, giống như nhân vật con sói dữ trong các câu chuyện trẻ em. Chỉ cần nhắc đến tên Ô Dạ Minh là lũ trẻ Vu sư ngoan ngoãn ngay lập tức, không dám rơi một giọt nước mắt.

Nhưng Ô Dạ Minh này hoàn toàn khác xa hình ảnh một kẻ ác độc như cậu ta từng nghĩ.

"Những lời của hắn ta nghe rất có lý." Đồng Miên lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng hắn ta sẽ là loại người điên khùng, cầm dao giết người chỉ vì không vừa ý một câu."

Cậu ta nói chưa dứt thì lại nhìn Giang Nguyệt Lộc.

"Nhìn tôi làm gì?" Giang Nguyệt Lộc hỏi.

Đồng Miên nói với giọng điệu khó hiểu hơn: "Nhưng dù sao, so với Ô Dạ Minh, mức độ đáng sợ của hắn ta vẫn kém hơn Tiểu Quỷ Vương, không ai đáng sợ hơn hắn được."

"Còn anh, lại dám ở cùng với Tiểu Quỷ Vương trên gác suốt ba ngày ba đêm!"

Giang Nguyệt Lộc: "…"

Anh khẽ ho một tiếng, kéo câu chuyện trở lại chủ đề: "Không phải ý đó. Ý tôi là địa vị của hắn ta rất yếu, các cậu không nhận ra sao?"

"Dựa trên dòng thời gian, hắn ta phản bội vào dịp Thượng Nguyên, phải không? Bây giờ Thượng Nguyên cũng sắp đến rồi, nhưng một kẻ mang danh phản bội bị lưu truyền trong lịch sử, bị các Vu sư lôi ra chửi mãi không thôi như hắn ta lại có mặt ở sảnh lớn, cãi nhau với đám người này mà còn không thắng nổi?"

Đồng Miên ậm ừ.

Phía dưới cũng truyền đến tiếng cười lạnh nhạt của Ô Dạ Minh: "Nhìn xem đám người này bây giờ ra sao, các người vẫn muốn tiếp tục theo ý định trước đây sao?"

"Các trưởng lão, tiền bối, các trụ cột của nhà họ Ô. Nhập thế và xuất thế, vốn dĩ không thể cùng có được. Nếu muốn nhập thế thì không cần nghe lời chỉ dẫn của thần linh nữa, cứ đi xa, đi sạch sẽ. Những người nên ở lại nơi này phải là người kế thừa tinh thần của tổ tiên, là tôi tớ của thần linh, là người xuất thế!"

"Lý tưởng hóa, nói thì quá lý tưởng hóa rồi!"

"Ô Dạ Minh, Ô Đại Trưởng lão, ông đã có vợ chưa? Ông có con cái chưa? Ông chưa từng điều hành một gia tộc sao hiểu được khó khăn của việc quản lý một gia đình!"

"Mười hai tháng một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày, chúng tôi chỉ có một ngày là thỉnh thần, những ngày còn lại chúng tôi phải tự mình sống! Ông hiểu không? Không phải ai cũng cô đơn một mình như ông, suốt ngày quanh quẩn ở tế đàn, quấn lấy thần điện!"

Một trận cãi vã khác lại bùng lên.

Sắc mặt Đồng Miên trở nên vô cùng thú vị, cậu ta thề rằng chưa bao giờ nghe thấy ai chỉ thẳng vào mặt Ô Dạ Minh và hỏi: "Ông đã kết hôn chưa? Ông có con chưa?"

Nếu cậu ta lan truyền câu này ra ngoài, đảm bảo sẽ trở thành tin tức gây chấn động nhất của Học viện trong năm.

Cậu ta liếc nhìn Lãnh Vấn Hàn, người lạnh lùng này không biểu lộ gì, nhưng ánh mắt thì ẩn chứa sự kinh ngạc.

Khác với Giang Nguyệt Lộc, họ có cảm nhận rõ ràng nhất về tình huống này.

Đồng Miên khó khăn tìm lại giọng nói của mình: "Hai người có nhận ra rằng những người khác của nhà họ Ô đều không nói gì không?" Giữa lúc mọi người đang đấu đá, họ giữ im lặng.

Nhưng đôi khi, sự im lặng cũng là một cách bày tỏ lập trường.

Khi Giang Nguyệt Lộc định nói điều gì đó thì bất ngờ có một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên dưới: "Ô Dạ Minh, tại sao ông lại phản bội?"

Giang Nguyệt Lộc và những người khác lập tức biến sắc nghe thấy giọng nói này.

"Quỷ Đầu Tiểu Ngũ?!"

Đồng Miên trợn tròn mắt: "Cậu ta xuống dưới đó bằng cách nào?!"

Giang Nguyệt Lộc: "Tôi cũng không biết?! Vấn Hàn, chuyện gì đang xảy ra thế?!"

Lãnh Vấn Hàn mở nhóm trò chuyện của ba người, thấy rằng không lâu trước đó Quỷ Đầu Tiểu Ngũ đã gửi một tin nhắn nói rằng mình tìm thấy Ô Dạ Minh và đã theo hắn ta đến tế đàn.

Đồng Miên thở dài: "Thôi được rồi, không ai trong chúng ta thấy tin nhắn đó cả… nhưng chuyện đó không quan trọng! Giờ phải làm gì đây? Ai sẽ đi kéo cậu ta về?"

Lãnh Vấn Hàn lạnh lùng nói: "Cậu ta đang tìm đường chết."

Quả thật, Quỷ Đầu Tiểu Ngũ đang tự tìm cái chết.

Sau khi Quỷ Đầu Tiểu Ngũ nói xong, cả không gian rơi vào một sự im lặng kỳ lạ. Ô Dạ Minh phản ứng rất nhanh: "Ngươi vừa nói gì? Lặp lại lần nữa."

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Tại sao ông lại phản bội?"

Ô Dạ Minh cười khẩy: "Phản bội ai? Ngươi đang nói gì vậy? Không đúng, ngươi từ đâu đến đây?" Hắn ta chỉ vào một vài người: "Các người mang hắn ta đến để gây rối à?"

"Không phải đâu!"

"Chúng tôi không quen hắn ta!"

"Nói! Rốt cuộc ngươi từ đâu tới?"

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ không thèm nhìn những người đó, cứ như chiếc máy phát lại câu hỏi, mỗi lần nhắc lại câu hỏi đó, sắc mặt của Ô Dạ Minh càng trở nên khó coi hơn, đến mức, dù cách một lớp đất, Giang Nguyệt Lộc cũng cảm nhận được sát khí của người kia.

Đồng Miên lo lắng: "Giờ phải làm gì đây??? Có ai nói cho tôi biết không??"

Giang Nguyệt Lộc ôm đầu: "Để tôi nghĩ… để tôi nghĩ…"

Khốn kiếp! Anh không thể nghĩ ra được gì!

Đúng lúc này, sương mù đột ngột tràn ngập quanh họ, ngày càng dày đặc, dần dần bao phủ toàn bộ. Cảm giác, âm thanh, tâm trí dường như đều bị nuốt chửng trong màn sương dày, rồi Giang Nguyệt Lộc cảm thấy đau đầu dữ dội và tỉnh lại.

"Ưm…" Anh cố gắng ngồi dậy.

Cùng ngồi dậy với vẻ mặt nhăn nhó là Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên, họ đã quay lại thời điểm trước đó, nơi mà vị trưởng lão mù đang quan sát kỹ biểu cảm của họ, như muốn xem có gì bất thường không.

Giang Nguyệt Lộc lên tiếng: "Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"

Vị trưởng lão mù đáp: "Nếu các ngươi chìm đắm trong thời gian mà không thể quay về và biến thành quái vật, ta sẽ xử lý ngay lập tức."

Đồng Miên há hốc: "Xử lý là giết chúng tôi sao?"

Người kia gật đầu.

Đồng Miên tức giận: "Sao một chuyện quan trọng như vậy không nói ngay từ đầu? Tôi đâu muốn chết một cách vô tình trong tay mấy người đâu!"

Trưởng lão mù nhìn về một hướng khác: "Tình huống này không phải là không thể xảy ra nên phải chuẩn bị sẵn. Các ngươi thì còn ổn, nhưng nếu ai cũng như quá chìm đắm vào quá khứ như hắn thì sẽ không thể quay về."

Ông ta đang nói về Quỷ Đầu Tiểu Ngũ.

Khi Giang Nguyệt Lộc và hai người đồng hành tỉnh lại, hắn ta mới dần hồi tỉnh, cái đầu to gục trên cổ, thở nặng nhọc, dường như đây là lần đầu tiên hắn ta đau khổ như vậy.

Bên cạnh hắn ta là một người đã tỉnh từ lâu nhưng vẫn không nói một lời.

Đồng Miên nhìn sang: "Mạc Tri Huyền! Cậu đã đi đâu vậy? Chúng tôi tìm cậu mãi!"

Mạc Tri Huyền lắc đầu, trông như đã già đi mười tuổi: "Khó mà giải thích ngắn gọn… tôi đến một nơi rất kỳ lạ, nơi đó…"

Trưởng lão mù bỗng ngắt lời: "Tạm thời không nói về chuyện này, nếu ta không gọi các ngươi dậy sớm, không chỉ không tìm được người mà có lẽ cả các ngươi cũng sẽ mãi mãi mắc kẹt ở đó."

Giang Nguyệt Lộc nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu.

Mạc Tri Huyền vốn định nói tiếp nhưng bị trưởng lão ngắt lời, rõ ràng anh ta cố ý không cho cậu ta nói hết câu.

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Vậy tức là ông lo cho sự an toàn của chúng tôi nên mới gọi chúng tôi quay lại?"

Trưởng lão mù gật đầu: "Các ngươi phải luôn nhớ rằng, đây đều là những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Người đã chết trong đó sẽ không quay về, kẻ phản bội cũng sẽ không nhận được câu trả lời…" Nói đến đây, anh ta đột ngột nở một nụ cười đầy ẩn ý khiến Giang Nguyệt Lộc thấy bất an.

"Những người bạn cũ đã mất từ lâu sẽ không bao giờ thực sự gặp lại lần nữa. Tất cả đều là quá khứ."

Giang Nguyệt Lộc hít một hơi thật sâu, cười nói: "Vậy nghi thức này cũng tùy tiện quá nhỉ, có thể gọi dừng bất cứ lúc nào sao? Dễ dãi quá."

Người mù không đáp, tiếp tục: "Dĩ nhiên còn có một số chuyện khác nên tôia mới gọi các ngươi tỉnh dậy, nếu không nhắc nhở thì nhiệm vụ ta giao phó sẽ không thể hoàn thành, mà như vậy sẽ đi ngược lại mục đích ban đầu."

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Nhưng anh lập tức bổ sung thêm: "Tin xấu thì khỏi nói."

Từ lúc vào đấu trường này, đầu tiên họ gặp sự cố với thành viên quan trọng đổ bệnh, rồi lại được NPC giao cho nhiệm vụ vượt thời gian cứu cả thế giới… Anh thực sự không thể tưởng tượng còn điều tệ hại gì chưa xảy ra.

Đầu óc Giang Nguyệt Lộc chợt lóe lên một hình ảnh yếu ớt.

Đó là khoảnh khắc trên gác xép, khi anh đối diện với vị thần non trẻ.

Thần kinh của Giang Nguyệt Lộc bất giác thư giãn. Đó là những ngày thư thái và vui vẻ nhất của anh… Nhưng suy nghĩ ấy đột nhiên khiến anh giật mình - trưởng lão mù đã nói đúng, anh suýt nữa bị cuốn vào giấc mộng quá khứ này mà không thể thoát ra.

Anh cố gắng bình tĩnh lại và chuyển hướng suy nghĩ.

Anh liên tục nhắc nhở bản thân.

Đó chỉ là Hạ Dực trong quá khứ, Giang Nguyệt Lộc.

Mình chỉ tình cờ tham gia vào một khoảng thời gian mà thần linh ấy hiện diện trên thế giới, điều đó chẳng thay đổi được gì, thậm chí mình còn không chắc đã thực sự hiểu thần linh, cũng không thể nhớ rõ.

Sau khi tự nhủ nhiều lần, anh mới bình tĩnh lại: "Đúng rồi, chuyến đi lần này, chúng tôi vẫn chưa tiến đến sự kiện quan trọng nhất trong đêm đó thì đã bị ông gọi quay lại, còn về việc tìm người, chúng tôi cũng chưa có thời gian để tìm."

Trưởng lão mù đáp: "Chính vì vậy nên ta muốn nói cho các ngươi biết điều này."

"Nghi thức này kỳ diệu ở chỗ, không chỉ các ngươi có thể hành động trong giấc mộng mà bọn ta cũng có thể hành động bên ngoài. Những gì ngươi vừa nói, ta đều đã biết trước."

Anh bán tín bán nghi: "Làm sao ông làm được điều đó?"

Trưởng lão mù cười: "Đó là tuyệt kỹ của môn phái ta, không thể tiết lộ." Ánh mắt anh ta lướt qua từng người trong nhóm.

"Mặc dù không thể nói rõ nhưng xin hãy tin rằng, ta đã cảm nhận sâu sắc những gợn sóng của số phận. Chắc chắn rằng các ngươi đã gặp đúng đối tượng nhiệm vụ mà mình cần tìm."

Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên lặng lẽ suy nghĩ, trong đầu họ hiện lên hình bóng của một người.

Người này, liên quan sâu sắc đến quá khứ của gia tộc họ.

Dù ở trong dòng thời gian quá khứ, nhân vật này vẫn là người có thể gây ảnh hưởng lớn đến gia tộc. Không khó để tưởng tượng, những người như họ sẽ có thể gây ra những hậu quả gì trong trận đại chiến giữa Vu sư và Quỷ Vu.

Chính những hậu quả ấy… dường như là định mệnh đưa họ đến đây?

Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy nét mặt của họ là biết rằng suy đoán của trưởng lão đã đúng, còn Quỷ Đầu Tiểu Ngũ vẫn im lặng, rõ ràng trong tâm trí anh, người ấy chẳng phải ai khác ngoài Ô Dạ Minh.

Còn về bản thân Giang Nguyệt Lộc…

Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của căn gác xép.

"Á!" Giang Nguyệt Lộc đập mạnh vào đầu, ngăn không cho hình ảnh đó lan đến Hạ Dực.

Đồng Miên ngạc nhiên nhìn anh: "Trước đây anh không bao giờ hét lên đột ngột như thế… Không phải anh thực sự bị ảnh hưởng bởi người trong giấc mộng đấy chứ!"

Giang Nguyệt Lộc trông giống như một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, chẳng còn vẻ chín chắn hay đáng tin chút nào.

"Có phải lúc đó anh ở cùng Tiểu Quỷ Vương…"

"Á! Đừng nói nữa!" Giang Nguyệt Lộc bịt miệng cậu ta lại và giơ tay lên: "Mau đưa chúng tôi quay lại đi, lần này nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Trưởng lão mù cười: "Vậy thì chúc các ngươi may mắn."

Khi màn sương dày đặc sắp nuốt chửng tất cả, anh ta nói thêm, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: "Ngay cả ta cũng không thể đưa các ngươi quay lại lần thứ ba. Đây là cơ hội cuối cùng. Giang Nguyệt Lộc, ta đã đặt cược tất cả vào ngươi. Hãy tìm cho ra thứ đó, đừng để ta thất vọng."

Trong màn sương dày đặc, tất cả chìm vào giấc ngủ, không thể đáp lại anh ta.

Vì ảnh hưởng của chất độc, Đồng Miên và Mạc Tri Huyền đều được ngâm trong thùng gỗ, những cánh hoa đen trên cổ nổi lên, chìm xuống theo nhịp sóng nước. Đột nhiên, một cánh hoa rơi xuống nước, nhanh chóng nhuộm đen cả thùng nước.

Nước đen không đáy, không biết dẫn tới đâu.

Trưởng lão mù đưa tay chạm vào mặt nước, như thể đang chạm đến một thực thể nào đó, anh ta thở dài khoái chí, dường như đang đối thoại với dòng nước đen.

"Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ nhanh chóng báo thù cho ngươi."

Những bọt nước đen sủi lên, tỏa ra cảm giác đau đớn và tuyệt vọng.

"Ồ?"

"Ngươi không hài lòng với những lời ta nói. Được rồi, được rồi, để ta sửa lại. Thật là, các ngươi đúng là anh em nhưng lại phải chia rẽ đến vậy sao?"

"Ta sẽ báo thù cho anh ngươi-" Đôi mắt mù lóe lên ánh sáng, khiến anh ta trông bệnh hoạn và méo mó: "Như vậy được chưa? Chủ nhân Quỷ Đô, đứa em song sinh của ngươi."

"Đóa hoa ác tuyệt vọng lan tỏa."

"-La Tiểu Lạp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play