Giang Nguyệt Lộc thành công ngay từ lần thử đầu, trong lòng còn thấy ngạc nhiên.

Anh biết rõ khả năng của mình so với hai người kia thì hoàn toàn không sánh được nên đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị họ né tránh rồi sau đó phải giải thích kỹ càng. Lãnh Vấn Hàn được dạy dỗ từ Lạc Âm, là cao thủ hàng đầu trong Vu thuật. Còn Đồng Miên dù vốn là một kẻ ốm yếu, nhưng với thân thể mới này, dù có bị lạnh đến cứng đờ thì cũng tốt hơn nhiều so với thể trạng gầy gò trước kia.

Giờ đây, cả hai cao thủ đều bị anh nắm giữ trong tay, không phải vì anh mạnh đến mức nào mà bởi họ hoàn toàn tin tưởng và không hề phòng bị anh.

Nhưng… như vậy, cũng có thể coi là một dạng "sức mạnh", đúng không?

Khi tay họ áp chặt vào cánh cửa đá, Đồng Miên mới sực tỉnh, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ: "Anh… anh làm gì vậy!"

Lãnh Vấn Hàn không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn vào chỗ lõm trên cánh cửa đá.

Vị trí đó giống như tay nắm cửa thời hiện đại, hành động của họ lúc này trông như đang mở cửa.

Chờ một lát vẫn không có phản ứng, Giang Nguyệt Lộc tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ mình đoán sai?" Vừa dứt lời, dây leo bỗng nhiên có động tĩnh, tại điểm nối giữa cánh cửa đá và thân núi, bụi và đá vụn rơi xuống khiến ba người lùi lại vài bước, ho sặc sụa, cả mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Đồng Miên hốt hoảng la lên: "Động đất lớn thế à… khụ khụ khụ… có khi nào sẽ khiến người khác chú ý đến đây không?!"

Giang Nguyệt Lộc thoáng nhìn thấy cánh cửa đá từ từ mở ra, lập tức quyết định: "Nhanh vào trong!"

Ba người bọn họ chen chúc lẻn vào bên trong cánh cửa đá đang rung lắc, trận động đất không kéo dài quá lâu. Khi họ vừa vào trong, cửa lại kêu lên vài tiếng "cạch cạch" rồi đóng kín. Có vài Vu sư nghe tiếng động chạy đến, nhưng mọi thứ bên ngoài đã trở lại bình thường.

Những người này không khỏi thắc mắc.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Động đất… chẳng lẽ báo hiệu hôm nay không nên gặp mặt bàn chuyện?"

"Thôi nào, chúng ta đâu phải người quyết định chuyện này. Xem ra không có vấn đề gì, mau xuống thôi…"

Nói rồi, bóng dáng họ chầm chậm đi xuống phía dưới. Khi Giang Nguyệt Lộc và đồng đội đến đây, họ không nhận ra rằng cách không xa cánh cửa đá có một lối đi bí mật dẫn xuống dưới lòng đất.

Các Vu sư và nhóm của họ cuối cùng cũng sẽ gặp nhau tại cùng một nơi.

-

Về phía Giang Nguyệt Lộc, ba người hiện đang chìm trong bóng tối.

Khi cánh cửa đóng lại, họ như bị cắt đứt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài, không thể nghe thấy âm thanh nào từ bên ngoài.

Bên trong núi ẩm ướt vô cùng, sự im lặng chỉ còn lại tiếng hít thở và nhịp tim của ba người họ, cùng tiếng nước nhỏ giọt không xa.

"Không thể mò mẫm trong bóng tối được, trước hết phải tìm nguồn sáng." Giang Nguyệt Lộc phủi đất trên tay.

Lãnh Vấn Hàn vẫy tay, gọi ra một linh hồn nhỏ làm đèn lồng.

"Lấy hết đồ đạc trong người ra xem thử, xem có thứ nào dùng được không." Giang Nguyệt Lộc nói rồi liền lấy đồ trong túi mình ra.

Ba người lần lượt đặt các thứ từ trong túi áo ra dưới ánh sáng nhạt của linh hồn nhỏ, ánh sáng lạnh lẽo rọi lên một mớ đồ đạc lộn xộn.

Đồng Miên nói: "Trước tiên nhìn thử đồ của anh đi, Giang Nguyệt Lộc, đây là cái gì?"

Giang Nguyệt Lộc: "…"

Có vẻ như là một bức vẽ cậu nguệch ngoạc khi đang chán trong lớp học. Nhận thấy sắc mặt Giang Nguyệt Lộc có chút khó xử, Đồng Miên định mở bức vẽ ra, nhưng Giang Nguyệt Lộc vội giật lấy: "Đừng tùy tiện xem đồ của người khác!"

"Nhưng tôi đã mở rồi." Đồng Miên liếc qua bức tranh: "Không học hành mà lại vẽ mỹ nhân, anh vẽ ai thế…"

Nhìn đôi mắt trên bức tranh, Đồng Miên càng thấy quen thuộc, Lãnh Vấn Hàn bèn đáp: "Là Quỷ Vương."

"…"

Đồng Miên lập tức thả bức tranh xuống như thể chạm phải thứ gì đó nóng phỏng tay.

Cậu ta chuyển sang nhìn những thứ khác, nhưng chẳng thứ nào liên quan đến việc học cả. Nào là xúc xắc, thẻ bài, ngọc thạch, xương thú, một mớ lộn xộn không đầu không đuôi.

Thế nhưng, cũng có vài thứ có thể dùng được, chẳng hạn như đá đánh lửa và gia vị.

Đồng Miên cằn nhằn: "Tuy là có ích, nhưng tôi không hiểu anh dùng chúng trong trường hợp nào ở Học viện. Chúng ta học Vu thuật cơ mà, đâu phải học nấu ăn."

Giang Nguyệt Lộc chống chế: "Sao lại không được nấu ăn. Lúc nghỉ trưa tôi thường… mượn một ít nguyên liệu từ nhà ăn, tự nấu tự ăn, đâu ảnh hưởng ai."

Đồng Miên giơ ngón cái khen ngợi: "Khá quá nhỉ. Trước giờ tôi cứ nghĩ bản thân đã khiến cậu tôi đau đầu lắm rồi, đến khi gặp anh thì mới biết mình vẫn còn kém xa."

Giang Nguyệt Lộc cười nhạt: "Cảm ơn lời khen của cậu."

Hai người đùa qua đùa lại, còn bên kia, Lãnh Vấn Hàn đã lặng lẽ châm lửa vào bó đuốc, trong hang động không có gì nhiều, nhưng lại có rất nhiều gỗ khô. Họ nhanh chóng dùng chúng làm thêm vài cây đuốc nữa.

Khi ngọn đuốc được giơ lên, hang động lập tức sáng lên rất nhiều.

Nhìn lại, họ vẫn đang đứng gần cánh cửa đá, Đồng Miên liếc nhìn cánh cửa: "Giờ thì nói xem, làm sao anh biết được mật mã của cánh cửa ngàn năm này?"

Giang Nguyệt Lộc giải thích về giả thuyết của mình, rằng tộc Thụ Nhân và Vu sư từng quỳ bái chung dưới gốc cây.

"Nhìn chất liệu của cánh cửa, có vẻ đã rất cổ xưa, còn khắc lên đó những bức phù điêu từ thời xa xưa, cho thấy hai bên chắc chắn có sự liên hệ. Có khi nào những người xây dựng cánh cửa đá này đã nghĩ rằng người đời sau sẽ không mở được cửa mà cuống lên nên đã dùng bức phù điêu làm ám chỉ? Chỉ cần người nào hiểu được sẽ hiểu ngay ý nghĩa sâu xa trong đó."

"Nếu bức phù điêu có cả Vu sư và tộc Thụ Nhân, thì biết đâu, cửa phải có một người từ mỗi tộc cùng mở mới được."

Đồng Miên nói: "Vậy nên anh mới để cả ba chúng ta cùng làm? Nhưng chúng ta đều là Vu sư mà?"

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Tôi không phải."

"Cậu còn nhớ không, khi tôi ở trường nữ sinh tộc Thụ Nhân, tôi đã có một đám tín đồ, tất cả đều là người của tộc Thụ Nhân… ừm, cũng xem như tôi có chút liên hệ với họ."

Nếu không phải Giang Nguyệt Lộc nhắc lại, Đồng Miên suýt quên mất rằng anh là một vị thần đã được đăng ký chính thức. Nhìn anh trong dáng vẻ thiếu niên như hiện tại, cảm giác thật khó tả.

Mười bảy tuổi của người ta và mười bảy tuổi của mình đúng là khác biệt.

Đồng Miên khoát tay, mệt mỏi nói: "Anh là nhất rồi, không cần giải thích thêm."

Giang Nguyệt Lộc cười, nhìn về phía trước thấy Lãnh Vấn Hàn đột nhiên đứng im: "Sao vậy?"

Lãnh Vấn Hàn đáp: "Em có điều không hiểu."

Rất hiếm khi cậu lộ vẻ bối rối, Giang Nguyệt Lộc và Đồng Miên cùng tiến tới, thấy cậu đang nhìn chăm chú vào bàn đá và ghế đá với vẻ đăm chiêu.

Giang Nguyệt Lộc bắt đầu suy đoán: "Có lẽ ai đó từng nghỉ ngơi ở đây nên mới xây chúng."

Nhưng Lãnh Vấn Hàn lắc đầu: "Nhưng chúng quá tinh xảo."

Đồng Miên "Ồ" lên một tiếng, hỏi: "Ý là sao?"

Giang Nguyệt Lộc hiểu ý của Lãnh Vấn Hàn, lại nhìn vào bàn ghế. Quả thật, dù không sánh được với những đồ bày trí ở nhà họ Lãnh nhưng bộ bàn ghế này đã là thứ tốt nhất có thể chế tác trong khung cảnh tự nhiên này.

Nghĩ đến đây, anh cảm thấy rất kỳ lạ.

Giang Nguyệt Lộc nhìn quanh: "Cả hang động này không nơi nào được đánh bóng hay chế tác, chỉ riêng bàn ghế là được làm kỹ lưỡng, quả thật là khác thường…"

Như thể trong căn nhà xơ xác trống trơn bỗng dưng lại xuất hiện một, hai chiếc ghế quý phi.

Anh bước đến trước chiếc ghế, Đồng Miên hỏi với vẻ kỳ quặc: "Anh định làm gì vậy?"

Giang Nguyệt Lộc đáp: "Muốn biết họ nghĩ gì, tốt nhất là lặp lại hành động của họ. Bàn ghế dù kỳ lạ đến đâu vẫn là vật dụng dành cho con người."

"Tôi sẽ ngồi thử xem."

Anh tưởng tượng mình là người đã vào hang động năm xưa, ngồi xuống ghế đá, cầm lấy chén trà và ấm trà trên bàn, tự rót trà cho mình rồi lại đổ trà ra. Quả nhiên, hai bên bàn rải rác lá khô và bụi trà, màu sắc sậm hơn so với xung quanh. Lãnh Vấn Hàn cúi xuống, nhặt lên một ít, nghiền vụn rồi đưa lên mũi ngửi.

Cậu ngẩng đầu lên, nói: "Là trà."

Có người từng ngồi trong hang động này uống trà sao?

Đồng Miên băn khoăn: "Vậy thì tôi không hiểu, ngồi đây thì có gì thú vị? Để ngắm cảnh à? Thưởng thức sự yên tĩnh chăng? Hay để suy ngẫm về cuộc đời?"

Giang Nguyệt Lộc cũng chưa nghĩ ra, nhưng anh đặt chén trà xuống, đưa mắt nhìn quanh với vẻ đăm chiêu: "Có vẻ như chỗ này là vị trí thấp nhất trong hang động."

Cả hang động trông như một cái bồn và chiếc bàn ghế đá được đặt ngay giữa trung tâm.

Suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra lời giải, Giang Nguyệt Lộc quyết định tạm gác lại vì còn nhiều việc quan trọng hơn cần làm.

Anh hỏi bâng quơ: "Chẳng phải cậu nói là từ phòng này có thể nghe được họ nói gì sao?"

Đồng Miên cũng thắc mắc: "Đúng vậy, giờ cũng gần đến giờ rồi, sao vẫn chưa nghe thấy gì nhỉ?"

Đúng lúc này, tiếng vọng bất ngờ vang lên trong hang động.

"Vì tất cả mọi người đã đến đông đủ nên chúng ta bắt đầu thôi…" Một giọng nói xa lạ vang lên, mặt ba người lập tức biến sắc. Đồng Miên chạy quanh kiểm tra một vòng rồi trở lại với vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.

"Không có ai cả."

Lại một giọng nói khác vang lên, rõ ràng là một người khác so với giọng vừa rồi: "Ối chà, chúng ta đã bao lâu rồi chưa tụ họp thế này? Lần này triệu tập tất cả chúng ta lại, có phải là do bên Quỷ Đô xảy ra chuyện gì không?"

"Quỷ Đô sao? Hừ… mấy tên nhãi con chiếm một ngọn núi xưng vương mà cũng đáng để chúng ta ngồi lại bàn bạc sao?" ( truyện trên app T Y T )

"Phải, đúng thế…"

Giọng nói của cả nam lẫn nữ, già trẻ đủ loại nối tiếp nhau, âm thanh vang vọng không ngừng trong hang động. Dưới ánh sáng của đuốc và linh hồn nhỏ, làn nước phản chiếu lấp lánh trông như một giấc mộng huyền ảo.

Đồng Miên lẩm bẩm: "Có… có ma sao?"

Lãnh Vấn Hàn lắc đầu. Có hay không có ma cậu là người rõ nhất, những âm thanh này đều là của con người, không phải linh hồn.

Trong khi họ trò chuyện, tiếng nói vẫn tiếp tục vang lên. Giang Nguyệt Lộc cúi xuống, hỏi: "Các cậu có cảm thấy ở vị trí của chúng ta nghe rõ nhất không?"

Đồng Miên thử một chút: "Đúng thật."

Ngồi gần bàn đá nghe thấy tiếng nói rõ ràng nhất, âm lượng cũng lớn hơn. Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lát rồi quyết định nằm xuống sàn, áp tai sát vào mặt đất. Bỗng nhiên, một tiếng "ầm" vang lên khiến anh giật nảy mình, suýt chút nữa ngất xỉu.

Anh ôm tai, mắt hoa cả lên, cố nén cảm giác buồn nôn một lúc lâu mới có thể trở lại bình thường: "Hình như tôi đã biết cái hang động này dùng để làm gì rồi."

Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn nhìn anh chằm chằm.

"Nó được dùng để theo dõi người khác."

Anh quay lại ngồi xuống: "Ngồi ở đây có thể nghe được những gì người trong phòng phía dưới đang nói. Hang động này tuy thô sơ nhưng không sao cả, vì không có ai ở lâu trong đây. Nhưng nếu nghe lén lâu ngày, chắc hẳn cũng cần bố trí một chỗ để ngồi nghỉ, vì vậy mới có bộ bàn ghế này."

Đồng Miên nói: "Nghe lén mà cũng chăm chút quá nhỉ, còn có trà mà ngồi uống nữa."

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Thông tin này là cậu nghe được từ hai người tộc Thụ Nhân sao?"

Đồng Miên gật đầu.

Giang Nguyệt Lộc nghĩ thầm, căn phòng này đã đóng vai trò gì trong lịch sử?

Nếu chỉ để nghe lén trong thời gian ngắn thì chẳng cần phải làm bàn ghế đá. Nhưng một khi đã dựng lên thì có nghĩa việc theo dõi này đã kéo dài một thời gian rất lâu. Rốt cuộc là tộc Thụ Nhân theo dõi Vu sư, hay Vu sư theo dõi tộc Thụ Nhân?

Trong khi đang nghĩ ngợi, Lãnh Vấn Hàn vỗ nhẹ vai anh, nói: "Họ đang nhắc đến anh kìa."

Mình sao?

Giang Nguyệt Lộc lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Dạo gần đây, nhà họ Giang vẫn yên phận. Chúng ta có nên tiếp tục giám sát họ như trước không?"

Hay thật, lại là giám sát.

Cậu giám sát tôi, tôi giám sát hắn? Đây là gia đình hòa thuận yêu thương nhau sao?

Đồng Miên bông đùa: "Biểu hiện của anh gần đây được gọi là yên phận đấy hả? Vị tiên sinh kia chắc đang bênh vực anh nhỉ?"

Giang Nguyệt Lộc nhận ra đó chính là người đã giao đấu với Hạ Dực hôm nay, nhưng cũng không hiểu tại sao hắn ta lại nói như vậy, chỉ im lặng ra hiệu: "Nghe tiếp đi."

Theo lý mà nói, khoảng cách gần thế này, người ở dưới đáng ra phải nghe thấy tiếng động của họ. Nhưng Giang Nguyệt Lộc đã thử, dù họ có nhảy nhót, gào thét trên này thế nào, người bên dưới vẫn chẳng nghe thấy gì.

Cả ba đoán rằng hang động này có thiết bị đặc biệt để thu âm.

Giờ đây, các trưởng lão vẫn nói về những điều họ cho là cơ mật mà chẳng hề hay biết gì.

"Họ có điều gì khác thường không?"

"Có, có đấy…" Vị tiên sinh còn đang nghĩ về chuyện kỳ lạ xảy ra trong buổi học hôm nay, muốn nói ra nhưng lại cảm thấy tốt nhất là không nên nhiều lời: "Chỉ là… chỉ là đứa con thứ của nhà họ Giang ngày càng trở nên bướng bỉnh, cứ thế này thì e là hoàn toàn không có hy vọng tham gia kỳ thi dành cho Vu sư."

"Ồ? Ngươi lại muốn nó vượt qua kỳ thi sao?"

"Đương nhiên là không…" Vị tiên sinh thở dài: "Chỉ là, Giang Nhật Hổ thì đã hết hy vọng, nếu Giang Nguyệt Lộc cũng không vượt qua được, e rằng dòng dõi nhà họ Giang từ đây sẽ bị tuyệt diệt…"

"Ngươi to gan thật đấy!"

Một người khác đập bàn đứng dậy, dường như chiếc bàn cũng rung chuyển và vỡ vụn. Tiếng động vang vọng khắp hang động.

"Nhà họ Giang đã làm gì cách đây một trăm năm, chẳng lẽ mọi người đã quên rồi sao?! Dù lúc đó họ có tan thành tro bụi thì cũng là khoan dung rồi! Không bị tiêu diệt hoàn toàn là nhờ tổ tiên chúng ta rộng lượng, thần linh khoan dung, giờ có được hai đứa nhóc là tốt lắm rồi! Thế mà… thế mà…"

"Lại còn muốn tham gia kỳ thi Vu sư sao?!"

"Ngươi muốn cho nhà họ trỗi dậy, hay là muốn vị thần kia hồi sinh?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play