Ngày hôm đó, Đồng Miên đang nằm, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

Ngày nào cũng có người trò chuyện, ban đầu cậu ta không để ý lắm, nhưng chẳng mấy chốc, cậu ta đã bị giọng nói của một trong số họ thu hút.

Giọng của người này không lớn, cũng rất ít nói. Thế nhưng, mỗi khi mở miệng, lại khiến người ta không thể nào quên được.

Hắn ta nói chuyện không nhanh không chậm, từng chữ một nhả ra một cách đay nghiến như đang mài dao, khiến người nghe không khỏi rùng mình.

Đồng Miên biết, chỉ có người mang trong mình mối hận thù sâu nặng mới có thể nói như vậy. Trước đây, cậu ta chỉ từng thấy một hai người nói chuyện theo cách này, và trên người họ đều mang theo mối hận thù chồng chất.

Đây chẳng phải là người mà Lãnh Vấn Hàn đã nhắc cậu ta phải tìm hay sao?

Cậu ta nhanh chóng nhích người đến gần cửa sổ. Sau một hồi loay hoay, hai người ngoài kia đã đến đoạn cuối của cuộc trò chuyện. Cậu ta chỉ nghe được người kia nói với giọng điệu hận thù: "Chúng ta không thể tha cho bọn chúng. Mối thù diệt tộc không thể bỏ qua. Dù cho Kiến Mộc đã chết, thì món nợ máu này cũng phải khiến Vu tộc trả giá!"

"Nói xong câu đó, bọn họ rời đi." Đồng Miên hỏi: "Các anh nghĩ sao?"

Giang Nguyệt Lộc trầm ngâm: "Nghe có vẻ là người của tộc Thụ Nhân… nhưng nếu nói mối thù diệt tộc, thì sao vẫn còn người của Thôn Tuyết sống sót?"

Đồng Miên lắc đầu: "Có lẽ chính họ cũng không biết. Lúc đó, khi tôi đang nghe lén, tôi phát hiện bọn họ rất cẩn trọng, không dám nán lại quá lâu. Việc giấu mình kỹ lưỡng như vậy, e rằng đến cả đồng tộc cũng bị họ qua mặt."

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Có lý."

Lãnh Vấn Hàn cũng lên tiếng: "Những người sống sót ở Thôn Tuyết cũng đang trốn tránh thế gian."

Giấu đi thân phận đã trở thành một thói quen giữ kín trong suốt hàng trăm năm sao… Đột nhiên anh cảm thấy có chút thương cảm cho bộ tộc này. Có lẽ vì họ là những tín đồ cùng tâm ý với anh, dù đã có Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết gây họa, anh cũng không thực sự căm ghét tộc Thụ Nhân.

Họ thật sự đáng thương.

Giang Nguyệt Lộc nói: "Nếu hai người đó chính là người của tộc Thụ Nhân, thì việc phục kích ở tế đàn này là để đối phó với Vu tộc sao? Mối thù máu mà họ nói, các cậu có nhớ ra được gì không?"

Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên đều lắc đầu.

Giang Nguyệt Lộc nói tiếp: "Thật kỳ lạ. Có một kẻ thù, thậm chí kẻ thù lại còn ẩn nấp trong trường thi của chúng ta, vậy mà Học viện vẫn coi họ như không khí, chẳng thèm đếm xỉa."

Đồng Miên đáp: "Có lẽ là… quá yếu? Anh xem, so với Học viện, Thôn Tuyết chẳng khác nào con sâu con kiến, mà người khổng lồ đâu có để mắt đến côn trùng? Họ thấy không có nguy cơ lớn nên chẳng bận tâm. Như vậy cũng có lý mà, đúng không?"

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu nói cũng có lý. Nhưng vẫn chưa thể giải thích rõ ràng được."

"Cậu có từng nghĩ, kẻ thù này đã sống được bao lâu rồi chưa?"

Đồng Miên im lặng.

Giang Nguyệt Lộc nhắc nhở: "Hai người đó có thể nói ra những lời này, chứng tỏ rằng từ rất lâu trước đây, hai bên đã trở thành kẻ thù của nhau. Đừng quên chúng ta vẫn đang xuyên không, thời đại này còn sớm hơn thời đại của Trường Thi Mù Lòa, mà lại còn sớm hơn cả thời đại mà chúng ta từng sống… Con trùng trăm chân chết mà không cứng, kẻ thù đã sống lâu đến như vậy, cậu có dám xem thường họ không?"

"Dù chỉ là con sâu, nhưng nếu luôn rình rập trong bóng tối, cậu cũng sẽ thấy khó chịu cả người."

Đồng Miên gật đầu: "Quả thật là như vậy."

Thông tin trong đoạn hội thoại vốn đã ít, ba người bọn họ phân tích hồi lâu mà không thể suy ra thêm điều gì.

"Sau hôm đó, họ không quay lại sao?"

Đồng Miên đáp: "Có. Ngay hôm qua, họ đã quay lại một lần. Chính lúc đó, tôi mới biết hôm nay ở tế đàn có buổi hội họp."

"Những gì họ nói lần này không liên quan đến Kiến Mộc, cũng chẳng liên quan đến tộc Thụ Nhân…"

Lần này, hai người trò chuyện ở cửa nhà xác có vẻ phấn khích một cách kỳ lạ.

"Cuối cùng cũng đến ngày chết rồi, cuối cùng rồi! Ha ha ha, ông trời có mắt, trời xanh có mắt mà!"

"Đã bắt đầu như thế, thì phải kết thúc như vậy thôi. Năm xưa các ngươi đã hại bọn ta ra sao… bây giờ phải trả lại gấp trăm lần nỗi đau! Ha ha ha! Thật không ngờ!"

"Bọn ta không cần phải ra tay, Vu tộc các ngươi đã bắt đầu mục rữa từ bên trong rồi!"

Đồng Miên cau mày nói: "Nghe ý họ, bên trong Vu tộc đã xuất hiện phản đồ, nhưng nếu chỉ là tìm ra một tên phản đồ, chắc chắn họ sẽ không phấn khích đến thế."

Giang Nguyệt Lộc suy ngẫm rồi nói: "Có thể là tên phản đồ đó có địa vị rất cao, sự phản bội của hắn sẽ giáng một đòn chí mạng vào Vu tộc."

Nghe đến đây, Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên như có linh cảm, đột nhiên nhìn nhau.

Đồng Miên ngại ngùng ho một tiếng: "Cậu cũng nghĩ đến người đó sao?"

Lãnh Vấn Hàn gật đầu, im lặng không nói gì thêm.

Chỉ còn Giang Nguyệt Lộc vẫn mơ hồ không hiểu: "Các cậu đang nói về ai thế? Là hắn ta sao?"

Đồng Miên đáp: "Chính là… Chậc, tắt ngọc bài đi, ba người chúng ta nói chuyện riêng." Giang Nguyệt Lộc nhìn hai người tắt chức năng của Quỷ Đầu Tiểu Ngũ, rồi tự nhủ không biết Tiểu Ngũ đang làm gì mà chẳng nói năng gì.

Khi ngọc bài đã được tắt, Đồng Miên mới nói: "Anh không lớn lên ở Học viện nên không nhạy bén với những chuyện này. Nhưng tôi và Lãnh Vấn Hàn thì khác, một người ở nhà họ Đồng, một người ở nhà họ Lãnh, hồi nhỏ đã không ít lần nghe người lớn mắng… mắng Ô Dạ Minh, nói rằng cả nhà họ Ô đều là phản đồ. Nếu năm xưa hắn ta không quay lưng vào phút cuối thì giờ đây cục diện sẽ không phải là Quỷ mạnh, Vu suy."

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Ô Dạ Minh có quan hệ gì với Quỷ Đầu Tiểu Ngũ?"

Đồng Miên đáp: "Có lẽ là người thân, hình như là cậu của Tiểu Ngũ. Chúng tôi không thân thiết với hắn ta nên rất ít khi nghe kể về chuyện này, có thể Mạc Tri Huyền sẽ biết."

Nhưng lúc này, Mạc Tri Huyền lại không có ở đây.

"Các cậu có thấy rằng, tình hình năm xưa rất giống hiện tại…" Một lúc sau, Giang Nguyệt Lộc mới lên tiếng.

Lãnh Vấn Hàn gật đầu: "Tôi đã đến Tàng Thư Các, xem qua các cuốn hồ sơ, hiện giờ đám quỷ vật chưa đáng lo ngại."

"Nói cách khác, bây giờ là thời kỳ mà Vu sư kiểm soát được quỷ vật, vẫn chưa đến điểm chuyển đổi mà Viện trưởng Khổng đã nói. Còn người của tộc Thụ Nhân lại nhắc đến kẻ phản bội… Nếu như kẻ phản bội này sẽ mang đến đòn chí mạng cho Vu sư thì rất có khả năng là chuyện này sẽ xảy ra sớm và nó có liên quan đến gia tộc nhà họ Ô."

Đồng Miên ngập ngừng: "Nhưng… năm xưa, chưa từng nghe nói đến chuyện tộc Thụ Nhân cũng có dính líu vào."

Giang Nguyệt Lộc bật cười: "Đến lúc này rồi mà cậu vẫn tin vào lịch sử do Học viện dạy sao? Chắc trước năm nay, cậu còn chưa nghe đến tộc Thụ Nhân nữa là."

Đồng Miên u sầu: "Tôi biết... chỉ là cần thời gian để tiêu hóa hết những điều này..."

Cậu ta và Lãnh Vấn Hàn khác với Giang Nguyệt Lộc, vẫn có chút tin tưởng vào Học viện.

Nhưng bây giờ, bức màn mơ hồ ấy dần dần rạn nứt, để lộ ra những lỗ hổng bên trong.

Đột nhiên, Đồng Miên nhớ ra điều gì đó: "Vẫn có điều không đúng."

"Nếu hiện tại chính là tái hiện lại chuyện năm xưa, thì Ô Dạ Minh chắc hẳn phải trạc tuổi cậu của tôi, nếu không cách nhau quá xa, tôi hẳn là phải nhận ra một vài người chứ. Thế nhưng anh xem, chẳng những không nhận ra ai mà ngay cả tên của các gia tộc, tôi cũng chưa từng nghe qua."

"Thậm chí ngay cả tên họ của chúng ta cũng không giống."

Lãnh Vấn Hàn nói: "Nhưng anh ấy thì giống."

Ý cậu là chỉ Giang Nguyệt Lộc.

Không những không đổi tên đổi họ, mà còn bỗng dưng có thêm một người anh trai.

Nếu không phải vì có mục đích riêng khi vào đây, cậu đã nghĩ rằng Trường Thi Mù Lòa đang cố gắng giúp anh khôi phục ký ức.

Dù là Giang Nhật Hổ hay vị thần nhỏ đều vô cùng phù hợp, như thể thật sự là quá khứ đã bị lãng quên của anh…

Cuộc trò chuyện phân tích của ba người đang lên cao thì bỗng chùng xuống, cả ba đều rơi vào khoảng lặng ngượng ngùng. May thay, đích đến đã ngay trước mắt, họ nhanh chóng tập trung vào những chuyện khác.

"Đặt ta xuống đi, có vẻ ta đã hết tê cứng rồi." Giang Nguyệt Lộc dứt khoát buông tay thả cậu ta xuống đất, khiến cậu ta ngã ngồi đau điếng: "Ái chà!"

Đồng Miên tức giận: "Lại trở về nguyên dạng rồi hả? Giang Nguyệt Lộc, anh đúng là đáng sợ thật đấy, dám đối xử với Tiểu Quỷ Vương như vậy sao?"

Giang Nguyệt Lộc hờ hững đáp: "Có gì mà không dám. Tôi còn bắt cậu ấy đi xúc phân cho rùa và quét dọn nữa kìa."

Đồng Miên lắc đầu liên tục như các ông thầy giáo già. Các ông thầy ấy là vì đau lòng khi thấy thần linh bị xúc phạm, còn Đồng Miên thì là thất vọng khi người bạn thân thiết lại hành xử vô tình đến thế, thấy rõ sự u tối của lòng người.

Lãnh Vấn Hàn im lặng, nhưng dường như nhận ra một điều khác lạ.

Giang Nguyệt Lộc hiện giờ trông như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nhưng trừ những ngày tháng chìm đắm trong u tối, anh vẫn giữ tâm thái như thiếu niên, hành động thì chững chạc như người trưởng thành.

Nhưng kể từ lúc cậu tỉnh lại, anh đã trở về như bình thường.

Chỉ là khi vô tình nhắc đến Quỷ Vương, bỗng chốc như biến thành một con người khác, thần thái và khí chất trở lại giống như thiếu niên ngày xưa. Ngoại trừ Lãnh Vấn Hàn, không ai nhận ra điểm này, nhưng cậu cũng không có ý định nói ra. ( truyện trên app tyt )

Dù cậu linh cảm rằng cứ tiếp tục thế này sẽ gây ra chuyện lớn.

Giang Nguyệt Lộc đã từng bị thần linh ký sinh một lần trước mặt cậu nên cậu tuyệt đối không để điều đó xảy ra lần nữa. Cậu đã đưa Giang Nguyệt Lộc vào đây thế nào thì cũng phải đưa anh ra ngoài như thế.

Đồng Miên cử động tay chân, khớp xương dần trở nên linh hoạt hơn. Cậu ta nhìn quanh rồi xác định phương hướng: "Tôi nghe bọn họ nói bên ngoài mật thất có trận pháp Kỳ Môn Độn Giáp, môn học này tôi học không giỏi lắm, vẫn là để cậu lo đi."

Cậu ta quay lại định vỗ vai Lãnh Vấn Hàn nhưng không thấy người đâu.

Giang Nguyệt Lộc cười: "Vấn Hàn đã bắt đầu rồi."

Đồng Miên có chút ngượng ngùng, càng nhìn bóng lưng chăm chú làm việc của Lãnh Vấn Hàn càng cảm thấy khó chịu: "Lãnh Vấn Hàn, có thể đổi lại bộ quần áo kia không? Tôi vừa mới quen được chút, giờ lại thấy khó chịu."

Lãnh Vấn Hàn không quay đầu lại, chỉ nói: "Im miệng."

"Được, tôi im miệng. Cậu là người vất vả nhất, chúng tôi sẽ ở đây đợi cậu."

Sự vui vẻ của Đồng Miên đã xua tan bầu không khí nặng nề, Lãnh Vấn Hàn biết cậu ta đang cổ vũ mình một cách vụng về nên cũng không nói gì thêm, nhanh chóng xác định được vị trí của cánh cửa sinh, ra hiệu cho hai người kia, ba người không dám chậm trễ, lập tức theo sau, chẳng mấy chốc đã đến trước một ngọn núi.

Nói là núi, nhưng thực chất nó chỉ như một gò đồi nhỏ.

Từ mặt đất bằng phẳng nổi lên một gò tròn, phủ đầy dây leo xanh mướt và những bụi trúc xanh tươi. Cả ngọn núi đều được bao bọc bởi màu xanh, chỉ có duy nhất trước mắt họ là một cánh cửa đá. Cánh cửa đá như được khảm vào trong lớp đất đá của ngọn núi, phủ đầy dây leo rủ xuống. Trên vách đá có khắc vài bức phù điêu, trông như cảnh tượng tế lễ.

Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy các bức phù điêu, thoáng ngẩn người.

Bởi trên đó vẽ một nhóm người đang phủ phục dưới đất, phía trước có một người cầm đuốc nhảy múa điên cuồng, ở giữa bọn họ là một cây cổ thụ.

Đồng Miên nhận xét: "Lại là cây. Hết chuyện để nói rồi sao."

Lãnh Vấn Hàn nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Anh sao thế?"

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Không có gì. Trước đây an từng gặp ảo giác, thấy cảnh tượng tương tự thế này."

Thấy Lãnh Vấn Hàn vẫn lộ vẻ lo lắng, Giang Nguyệt Lộc vỗ nhẹ cậu, ý bảo cậu đừng căng thẳng. Anh tự mình bước lên quan sát cánh cửa đá, thấy cánh cửa đóng chặt, không để lộ bất kỳ khe hở nào, chẳng biết làm thế nào để mở ra.

Đồng Miên lẩm bẩm: "Hết rồi, ai mà ngờ mật thất lại là mật thất thật, ngay cả bên ngoài cũng không vào nổi."

Nói vậy nhưng ba người không ai muốn từ bỏ, cùng nhau chụm đầu lại, chăm chú quan sát cánh cửa đá và bức phù điêu.

Bức phù điêu liên quan đến Kiến Mộc…

Những người đang phủ phục dưới đất đó là ai? Là người của tộc Thụ Nhân sao?

Nhưng Giang Nguyệt Lộc cảm thấy có điều gì đó không đúng, vì trong hình có hai nhóm người mặc quần áo khác màu. Một nhóm mặc trường bào xanh, tay cầm pháp trượng bằng gỗ đen, trông rất giống những người của nhà họ Lãnh ở Lạc Âm Quan. Còn nhóm mặc đồ đen huyền… quần áo của họ lại khiến Giang Nguyệt Lộc nhớ đến đồng phục của Học viện.

Học viện có cả khóa học lý thuyết lẫn khóa học thực chiến để hàng yêu trừ ma.

Do đó, đồng phục thiết kế đơn giản, thuận tiện cho hành động, hoàn toàn khác với trường bào xanh.

Vậy thì, những người quỳ lạy dưới gốc Kiến Mộc… là hai nhóm người sao?

Phải chăng đó là tộc Thụ Nhân và Vu sư?

Việc đặt phù điêu ở đây chắc hẳn có ý nghĩa đặc biệt, có khi nào nó ám chỉ mật mã để mở cửa…

Khi Giang Nguyệt Lộc chìm vào dòng suy nghĩ, Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên đã dùng hết khả năng, cố thử mọi cách nhưng vẫn không thể mở được cánh cửa đá. Phía trước là bí mật, phía sau là hiểm nguy, họ không thể để một cánh cửa nhỏ bé ngăn cản.

Giang Nguyệt Lộc quyết định thử một cách táo bạo.

Nhanh như chớp, anh kéo tay Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn ấn vào phần lõm trên cánh cửa đá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play