Gác xép cũ kỹ lâu ngày không sửa chữa, từng bước chân của Giang Nguyệt Lộc giẫm lên sàn đều phát ra âm thanh cọt kẹt, nghe lâu lại giống như tiếng kêu rên khản đặc. Các cửa sổ đều bị đóng kín bằng gỗ, không chút ánh sáng nào lọt vào. Nhưng giờ là ban đêm, bóng tối lạnh lẽo bên ngoài lại có vẻ xuyên qua từng khe hở, khiến căn phòng vốn đã tối càng thêm mờ mịt, như bị phủ một lớp sương đen dày đặc không xuyên thấu.

Gió đêm u uẩn ngoài kia thổi vào, khóc than thảm thiết. Đứng trong nhà mà vẫn có thể cảm thấy cái lạnh thấu xương len lỏi qua từng ngóc ngách.

Giang Nguyệt Lộc bất giác rùng mình, suýt nữa muốn quay người bỏ đi, không tiếp tục tìm hiểu cái gọi là thần này nữa. Anh trai anh kiêng kỵ tránh né như vậy, rõ ràng vị thần của nhà họ Giang hẳn là có vấn đề.

Nếu không, tại sao lại không có chút dấu tích gì được ghi chép lại, không có tượng để lại, mà cũng chẳng bảo vệ được dòng họ Giang khi gia đình chỉ còn lại hai anh em?

"Hừ, dọa ta chắc?" Vẫn còn mang chút tính trẻ con, Giang Nguyệt Lộc nhớ đến ngày mai phải có câu chuyện thú vị để kể cho đám bạn nghe nên không thể bỏ qua cơ hội này. Anh bèn lấy hết can đảm, vừa hát khe khẽ vừa lần mò tìm kiếm trong bóng tối, tự tạo thêm dũng khí cho mình.

Tiếng hát trong trẻo của cậu thiếu niên vang vọng trong không gian chật hẹp và tối tăm, khiến căn gác lâu ngày không người lui tới như được thổi thêm chút sức sống, không còn lạnh lẽo như trước.

Hát được vài câu, Giang Nguyệt Lộc bỗng ngừng lại, nghi ngờ nói: "Ở đây tồi tàn quá."

Khác với các gia tộc khác có đền đài hương khói thờ phụng thần linh, gác xép nơi được cho là cất giữ vị thần của nhà họ Giang lại tù túng và tối tăm, sàn gỗ mục nát đến đen sì. Giang Nguyệt Lộc lượn quanh một vòng mà không thấy dù chỉ một cây hương, càng không có dấu hiệu của thần linh. Anh bắt đầu nghi ngờ lời nói của Giang Nhật Hổ.

Anh thử dùng khả năng cảm ứng thần linh nhưng cũng không có chút phản hồi nào.

"Vị thần của nhà họ Giang thực sự ở đây sao? Chẳng lẽ anh ấy say rượu rồi bịa chuyện chọc mình?" Giang Nguyệt Lộc thở dài, ngồi bệt xuống sàn.

Nào ngờ, vừa ngồi xuống, anh lại phát hiện ra một điểm khác lạ.

Từ xa, ánh sáng yếu ớt lọt qua những thanh gỗ mục nát và đống rơm rạ phủ bụi. Trong không gian tăm tối này, chút ánh sáng đó nổi bật vô cùng. Có lẽ do nó nằm ở một góc khuất và bị che bởi đống đồ đạc nên anh đã không nhìn thấy khi tìm kiếm lúc nãy.

Mặc kệ lớp bụi dày bám đầy trên sàn, Giang Nguyệt Lộc nằm xuống ghé mắt qua khe hở, ép sát người xuống để nhìn kỹ hơn. Một cái lỗ nhỏ đen kịt nằm trong góc tường, nếu không quan sát kỹ thì rất khó phát hiện.

"Chỉ là một cái lỗ chuột thôi sao?" Anh hơi thất vọng.

Nhưng sao lỗ chuột lại phát sáng?

Ý nghĩ đó lại làm anh thêm hy vọng. Với tay chân linh hoạt, anh nhanh chóng dọn dẹp đống đồ chắn đường rồi ngồi xuống nhìn vào cái lỗ.

Anh vốn nghĩ sẽ thấy vài con chuột chạy ra, nhưng nhìn kỹ thì ánh sáng yếu ớt thỉnh thoảng lại lóe lên. Trong không gian chật hẹp và tối om, những tia sáng nhạt nhòa đó như những con đom đóm. Anh đưa tay ra bắt, rõ ràng đã nắm vào trong tay nhưng khi mở ra chỉ thấy trống rỗng.

Không chịu thua, anh tiếp tục nằm phục ở miệng lỗ, chờ khi ánh sáng lại xuất hiện rồi cố bắt lại.

"He!"

Vẫn chẳng có gì trong tay.

"Đừng hòng trốn!"

Một lần, hai lần, ba lần, Giang Nguyệt Lộc càng bắt càng thấy hăng hái hơn, tự lẩm bẩm với chính mình: "Ta không tin không bắt được ngươi, là thứ gì mà dám trêu chọc ta như vậy?"

Ánh sáng chập chờn như thể cười nhạo anh, từng đợt lóe lên rồi lại chìm xuống. Giang Nguyệt Lộc nhanh như cắt, hét lên: "Ngươi định chạy?" rồi nhanh chóng thò tay vào trong lỗ, mò mẫm hồi lâu bỗng dừng lại, phì cười.

"Ta đang làm cái gì thế này?"

Chỉ là một đốm sáng nhỏ, sao có thể bắt được chứ? Vừa rồi ở bên ngoài cũng đã mấy lần không bắt được, giờ mò vào trong tối lại càng không có hy vọng. Nghĩ đến chuyện mình chơi trò đuổi bắt với một đốm sáng tí hon, nói ra chắc chắn sẽ bị cười cho.

Nghĩ đến đây, anh định đứng dậy, nhưng vừa nhấc tay lên, anh cảm thấy tay mình đụng phải thứ gì đó. "Ồ?" Anh cầm lên xem kỹ.

Hóa ra là một miếng gỗ đen sì.

"Không, đây không phải là gỗ bình thường." Anh lập tức phủ nhận.

Cảm giác cầm trên tay thật mượt mà, bề mặt trơn tru nhẵn bóng, rõ ràng là đã được người ta chăm chút tỉ mỉ. Anh cẩn thận dùng tay áo lau đi lớp bụi, lộ ra một khuôn mặt nhỏ thanh tú.

Tay anh khựng lại, sau đó tiếp tục lau chùi cẩn thận.

Thì ra đây là một bức tượng thần!

Nhưng không hiểu vì sao nó lại bị hỏng mất một nửa và bị ném vào cái lỗ chuột hôi hám này. Giang Nguyệt Lộc ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Nửa tượng còn lại được tạc cực kỳ tinh xảo, chắc chắn người tạc tượng đã đặt hết lòng thành kính vào đó, chỉ là không rõ vì lý do gì, bức tượng này chưa bao giờ được hoàn thiện.

Tay anh nhẹ nhàng lướt qua bức tượng nhỏ.

Đây là một vị thần có dung mạo thanh tú, ngũ quan và khuôn mặt ngây thơ khiến ngài mất đi một chút khí chất thần thánh mà lại có thêm nét gần gũi, hồn nhiên. Giang Nguyệt Lộc đã từng thấy tượng thần trong các đền thờ khác, tất cả đều toát lên vẻ xa cách, uy nghiêm, khiến anh không bao giờ nảy sinh cảm giác kính sợ.

Những lời phản nghịch mà anh thường buông ra cũng vì lẽ đó - "Thần không quan tâm đến ta, vậy sao ta phải quan tâm đến ngài?"

Thầy giáo nghe vậy thường đánh anh, quát mắng: "Trò là cái thá gì mà dám sánh ngang với thần linh!"

Nhưng anh không thể yêu mến những vị thần cao xa đó. Giờ đây, nhìn thấy tượng thần này với khí chất khác biệt, anh lại có cảm giác thân quen như một người bạn có duyên.

"Ta đây cực thích kết bạn. Người ở đủ dạng nào ta cũng muốn kết giao, nhưng ngài là vị thần đầu tiên của ta đấy." Giang Nguyệt Lộc tự nhủ, mỉm cười nhìn tượng thần. Anh định đặt tượng xuống sàn, nhưng chợt dừng lại: "Không được, sàn bẩn lắm, không xứng với người bạn tốt của ta."

Anh xuống nhà lấy một thùng nước từ giếng, cẩn thận lau sạch bụi bẩn bám trên tượng. Sau đó, anh lại ra sau vườn, lấy những mảnh gỗ để sửa lại phần tượng bị hư hỏng, thậm chí còn tỉ mỉ chạm trổ những hoa văn trên áo của tượng. Khi đặt tượng ra dưới ánh trăng ngắm nhìn, anh hài lòng gật đầu: "Hoàn hảo quá!"

Sáng hôm sau, tiếng động trên gác xép làm Giang Nhật Hổ thức dậy. Anh cau mày đi ra: "Giang Nguyệt Lộc, em không đi học mà lại làm gì đấy?" Anh ấy gọi mãi mà không nghe tiếng đáp, tiếng động trên gác lại càng lớn hơn. Vừa đủng đỉnh kéo một cây gậy, Giang Nhật Hổ quyết định lên gác xử lý đứa em quậy phá, nhưng vừa lên đến nửa cầu thang thì gặp ngay Giang Nguyệt Lộc bụi bám đầy người đang lảo đảo bước xuống.

"Em… em đang phá nhà đấy à?"

Giang Nguyệt Lộc bận rộn cả buổi sáng, bụng đói meo đến hoa cả mắt, không buồn trả lời, anh lao xuống bếp nhét vài miếng cơm nguội vào bụng: "Mệt chết đi được…"

Giang Nhật Hổ càng thêm nghi ngờ: "Em lại giở trò gì nữa đấy?"

"Em đang…" Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng nghĩ ra cách nói cho khéo, không thể nói thật.

"Đang dọn dẹp thôi mà."

Giang Nhật Hổ không tin: "Cái tên lười kinh niên như em mà tự dưng siêng thế á? Có âm mưu gì phải không? Khai mau."

"Thật mà, chỉ là trên đó bẩn quá thôi." Giang Nguyệt Lộc chớp mắt hỏi: "Anh à, em tìm thấy một tượng thần trên gác. Không phải là phải đặt bàn thờ để thờ sao?"

Giang Nhật Hổ bất ngờ: "Gác xép có tượng thần sao?"

Giang Nguyệt Lộc đứng đờ ra, tự cảm thấy thương hại cho thần nhà mình.

Gia đình anh rõ ràng đã lãng quên vị thần này, ném ngài vào cái hang chuột hôi thối không ai ngó ngàng suốt bao nhiêu năm trời, đến nỗi họ cũng không còn nhớ đến sự hiện diện của ngài nữa. Nghĩ đến thần linh của các gia tộc khác được đặt trong đền đài lộng lẫy, luôn có hương khói cúng bái, lại nhìn vị thần của nhà mình mà lòng anh tràn đầy sự bất bình.

Trong giây phút ấy, chỉ mình anh hiểu cảm giác bực bội, không cam lòng ấy.

Giang Nhật Hổ nhìn em trai với ánh mắt phức tạp, ngạc nhiên hỏi: "Em lại bị làm sao đấy?"

Giang Nguyệt Lộc hừ một tiếng: "Lười giải thích với anh!"

Không có tượng trọn vẹn thì anh sẽ phục hồi, tô lại và tạo ra một tượng đẹp hơn nữa. Không ai thờ phụng thì anh sẽ đặt một bàn thờ, trở thành tín đồ đầu tiên của ngài. Không có đền thờ tráng lệ thì anh sẽ dọn dẹp gác xép để thần có một nơi trú ngụ đàng hoàng.

Anh thề với tượng thần: "Không ai chăm sóc ngài, ta sẽ chăm sóc ngài!"

Lần đầu tiên tự tay bài trí nơi thờ thần, Giang Nguyệt Lộc vô cùng hào hứng. Anh hì hục cả buổi chiều, không đến lớp, vắt óc suy nghĩ và vẽ ra một bản thiết kế, cuối cùng tạo nên một không gian nhỏ ấm cúng trên gác xép cho người bạn mới.

Gác xép giờ không chỉ là nơi thờ cúng mà còn có khu vực "ăn uống" dành cho thần, một "chuồng chó" nhỏ, thậm chí anh còn đặt thêm một hàng hoa cỏ làm "vườn sau" của thần. Sợ thần cảm thấy cô đơn, Giang Nguyệt Lộc còn bắt vài con chim và rùa vào sống cùng, khiến không gian thêm phần náo nhiệt.

Trước kia, gác xép lúc nào cũng dơ bẩn, cửa sổ đóng chặt, chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào. Giờ đây, gác xép tràn đầy sức sống, ngập tràn hương hoa, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, đâu đâu cũng rực rỡ. Ngay cả tượng thần cũng như đang mỉm cười.

Hài lòng, Giang Nguyệt Lộc reo lên: "Bàn thờ nhà họ Giang cuối cùng cũng hoàn thành rồi!"

Bên dưới, Giang Nhật Hổ nghe thấy tiếng hoan hô của em trai mà không hiểu gì: "Cả ngày trên đó làm trò gì không biết!" Rồi anh ấy vội đi thắp hương cầu nguyện cho cha mẹ, lẩm bẩm: "Nếu linh thiêng thì hãy phù hộ cho Giang Nguyệt Lộc thi cử thuận lợi, ban phép, ban phép…"

Nghe thấy vậy, Giang Nguyệt Lộc ở trên gác bĩu môi: "Cầu cha mẹ làm gì, chẳng bằng lên đây cầu xin ngài còn hơn, đúng không?" Anh quay sang nói với tượng thần.

So với cảnh ngộ ban đầu của thần, giờ ngài đã tốt hơn nhiều lắm rồi. Anh đặt ngài vào chiếc bàn thờ nhỏ tự chế, thực ra chỉ là một chiếc hộp gỗ, bát hương được anh "mượn" từ bát ăn cơm của Giang Nhật Hổ (mà anh trai đã tìm cả ngày không ra). Dù không được hoành tráng nhưng mọi thứ đã hoàn chỉnh, sạch sẽ. Khói hương nghi ngút quanh tượng thần với đôi mắt nhắm nghiền, gợi lên chút tiên khí mờ ảo. ( truyện trên app tyt )

Giang Nguyệt Lộc là người thích nói chuyện, ngay cả với một khúc gỗ cũng có thể trò chuyện hàng giờ. Nằm dài trên sàn, anh ngắm nhìn gian gác xép giờ đã hoàn toàn thay đổi mà lòng tràn đầy tự hào. Trong những khoảnh khắc đắc ý như thế này mà lại không có ai bên cạnh để khen ngợi, quả thật khiến anh thấy vô vị.

Anh lăn lộn hai vòng trên sàn, lớn tiếng than thở: "Chán quá, chán quá! Không có ai nói chuyện cùng, chán chết đi được!" Rồi anh bất thình lình ngồi dậy, mắt chăm chăm nhìn vào bức tượng thần: "Này, ngài đúng là chẳng biết ý tứ gì cả! Ta đây làm bao nhiêu thứ cho ngài mà đến một tiếng cảm ơn cũng không có? Thần gì mà không có chút lễ nghĩa nào thế? Chẳng ai dạy ngài phải biết cảm ơn sao? Đó là phép lịch sự cơ bản của con người đấy!"

Anh tuôn một tràng lý lẽ vô lý chỉ để thỏa mãn cái miệng, chẳng quan tâm có ai đáp lại hay không, rồi đổ người ngủ say như chết.

Sáng sớm hôm sau, trời mới hửng sáng, Giang Nguyệt Lộc mơ màng mở mắt, thấy có bóng người ngồi bên cạnh. Cứ ngỡ là Giang Nhật Hổ, anh lẩm bẩm: "Anh à, chưa tới giờ đi học mà, để em ngủ thêm chút nữa." Nói xong, anh quay lưng lại và tiếp tục ngủ say.

Lúc tỉnh hẳn, anh ngồi dậy, ngái ngủ quay đầu nhìn. Cái bóng ấy… vẫn còn đó. Bất động.

"…" Đây không phải là anh trai mình!

Giang Nguyệt Lộc hét toáng lên: "Có ma!!!" rồi lăn một vòng đến tận cửa, đụng trúng không biết bao nhiêu đồ đạc, mặc kệ chúng ngã lăn lóc, vội vàng chạy ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Anh cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ hãi.

Dưới nhà, Giang Nhật Hổ hét lên: "Giang Nguyệt Lộc, em muốn chết à?!"

"Em xin lỗi mà!" Giang Nguyệt Lộc cũng hét vọng xuống.

Sau một hồi trấn tĩnh lại, anh từ từ hé cửa tạo một khe nhỏ, len lén nhìn vào trong.

Cái bóng ấy không còn ở vị trí cũ…

Đang theo mình ra đây sao?!

Tim anh đập càng nhanh hơn, định bụng sẽ khóa chặt cửa, nhưng không hiểu sao lại tự nhiên tức tối: "Để xem là thứ gì mà dám chiếm chỗ anh đây vừa dọn dẹp xong!"

Thế là anh đẩy mạnh cửa, khí thế hùng hổ bước vào: "Yêu quái phương nào dám đến đây quấy phá địa bàn của ta -" Nói đến đây, Giang Nguyệt Lộc khựng lại.

Người làm anh sợ hết hồn vẫn đang ở trong phòng, nhẹ nhàng dựng lại chậu cây đổ, lật ngửa con rùa vừa lăn quay, sửa sang những chỗ lộn xộn. Đứng yên quan sát, Giang Nguyệt Lộc cuối cùng cũng nhận ra khuôn mặt của người kia, cảm giác bất ngờ lẫn quen thuộc ùa đến.

Anh há hốc: "Cậu… cậu là…"

Người kia trông y hệt như bức tượng thần!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play