Gác xép cũ kỹ lâu ngày không sửa chữa, từng bước chân của Giang Nguyệt Lộc giẫm lên sàn đều phát ra âm thanh cọt kẹt, nghe lâu lại giống như tiếng kêu rên khản đặc. Các cửa sổ đều bị đóng kín bằng gỗ, không chút ánh sáng nào lọt vào. Nhưng giờ là ban đêm, bóng tối lạnh lẽo bên ngoài lại có vẻ xuyên qua từng khe hở, khiến căn phòng vốn đã tối càng thêm mờ mịt, như bị phủ một lớp sương đen dày đặc không xuyên thấu.
Gió đêm u uẩn ngoài kia thổi vào, khóc than thảm thiết. Đứng trong nhà mà vẫn có thể cảm thấy cái lạnh thấu xương len lỏi qua từng ngóc ngách.
Giang Nguyệt Lộc bất giác rùng mình, suýt nữa muốn quay người bỏ đi, không tiếp tục tìm hiểu cái gọi là thần này nữa. Anh trai anh kiêng kỵ tránh né như vậy, rõ ràng vị thần của nhà họ Giang hẳn là có vấn đề.
Nếu không, tại sao lại không có chút dấu tích gì được ghi chép lại, không có tượng để lại, mà cũng chẳng bảo vệ được dòng họ Giang khi gia đình chỉ còn lại hai anh em?
"Hừ, dọa ta chắc?" Vẫn còn mang chút tính trẻ con, Giang Nguyệt Lộc nhớ đến ngày mai phải có câu chuyện thú vị để kể cho đám bạn nghe nên không thể bỏ qua cơ hội này. Anh bèn lấy hết can đảm, vừa hát khe khẽ vừa lần mò tìm kiếm trong bóng tối, tự tạo thêm dũng khí cho mình.
Tiếng hát trong trẻo của cậu thiếu niên vang vọng trong không gian chật hẹp và tối tăm, khiến căn gác lâu ngày không người lui tới như được thổi thêm chút sức sống, không còn lạnh lẽo như trước.
Hát được vài câu, Giang Nguyệt Lộc bỗng ngừng lại, nghi ngờ nói: "Ở đây tồi tàn quá."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play