"Khoan đã. Chúng ta thật sự phải hợp tác với Quỷ Vương sao? Chúng ta sẽ cùng hắn đến Quỷ Đô để đánh bại các Đô Chủ à?" Đồng Miên không thể tin vào tai mình, cảm giác như đang sống trong một giấc mơ.
Lãnh Vấn Hàn thì có phần dễ chấp nhận hơn, bởi lẽ Hạ Dực đã từng liều mình cứu Giang Nguyệt Lộc mà không mảy may do dự.
Trong lòng cô bé, chuyện đúng hay sai không quan trọng bằng việc đó có lợi cho Giang Nguyệt Lộc hay không, và liệu nó có gây tổn hại đến gia tộc hay không.
"Anh tin hắn sao?" Lãnh Vấn Hàn hỏi.
Giang Nguyệt Lộc trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Nếu nói tin tưởng ngay lập tức thì thật quá vội vàng. Chỉ có thể nói là dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm cho niềm tin của mình."
Vừa nghe xong, không chỉ Lãnh Vấn Hàn mà cả Đồng Miên cũng dần hiểu ra.
Giang Nguyệt Lộc đã tự nguyện đặt bản thân cùng Hạ Dực - Quỷ Vương - lên cùng một con đường.
Từ giờ trở đi, lựa chọn của Hạ Dực cũng chính là lựa chọn của anh. Dù cho có sai lầm gì xảy ra, Giang Nguyệt Lộc cũng sẽ gánh chịu tất cả hậu quả.
Đây là lời hứa mà chỉ có thể xuất phát từ một mối quan hệ vô cùng sâu sắc. Đồng Miên không thể tưởng tượng nổi giữa Giang Nguyệt Lộc và Quỷ Vương đã xảy ra những gì trong khoảng thời gian họ lạc mất nhau.
Hợp tác với quỷ đã cần rất nhiều dũng khí, nhưng hợp tác với Quỷ Vương khét tiếng đáng sợ thì còn đòi hỏi sự can đảm như của một kẻ đánh cược liều lĩnh, đặt tất cả vào một ván bài cuối cùng.
Trong ấn tượng của Đồng Miên, Giang Nguyệt Lộc luôn là người lý trí, cẩn trọng. Anh tin vào logic và luôn đưa ra những quyết định thông minh, cân nhắc kỹ lưỡng dựa trên nguyên tắc và sự tự tin vào bản thân.
Những kế hoạch của anh thường được suy tính tỉ mỉ, có sự chuẩn bị chu đáo. Hai từ "liều lĩnh" và "mạo hiểm" chưa bao giờ gắn liền với con người Giang Nguyệt Lộc.
Thậm chí, khi nhìn Giang Nguyệt Lộc đứng cạnh Quỷ Vương, Đồng Miên có cảm giác như anh đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Sau khi nghe lời giải thích, Lãnh Vấn Hàn chỉ gật đầu, chấp nhận ngay không chút do dự.
Đồng Miên dù không còn lời nào để nói nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi sự tò mò. Khi nỗi sợ hãi về Quỷ Vương dần tan biến, cậu ta bắt đầu cảm thấy phấn khích. Đôi mắt cậu ta rực sáng như bùng lên ngọn lửa hứng khởi.
Trời ơi - đây chính là Quỷ Vương mà!
"Chờ, chờ một chút. Đây... đây không phải là hình dạng thực sự của ngài, đúng không?" Đồng Miên ấp úng hỏi: "Nghe nói Quỷ Vương luôn mang theo ngọn lửa xanh phun trào, tôi... tôi có thể thấy được không?"
Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên: "Lửa xanh phun trào? Có phải cậu đang nói đến con chim lửa lớn mà chúng ta cưỡi khi bay đến đây không?"
"Ngài có thể tạo ra thứ đó sao?!" Đôi mắt Đồng Miên lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Hạ Dực không nói gì, chỉ khẽ cử động ngón tay. Từ dưới đất, ba con rắn lửa xanh ngút ngàn lập tức trườn ra, lan tỏa thứ ánh sáng lạnh lẽo như băng giá. Nơi chúng bò qua, lớp cỏ xanh lập tức phủ một màn sương trắng mờ ảo.
Hai trong số ba con rắn lửa lao thẳng về phía Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn khiến cả hai giật mình, hoảng hốt lùi về phía sau vài bước.
Một con rắn lửa khác thì lén lút bò đến bên chân Giang Nguyệt Lộc, dùng những cái xúc tu lửa mỏng manh nhẹ nhàng chạm vào chân anh.
Khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ Giang Nguyệt Lộc, con rắn ấy tự hào bò dần lên người, chẳng mấy chốc đã bao phủ gần nửa thân người anh.
Đồng Miên hét toáng lên: "Phân biệt đối xử rõ ràng quá đấy!"
Tuy nhiên, sự chú ý của cậu ta nhanh chóng bị ngọn lửa xanh thu hút. Nhìn thấy Đồng Miên hét toáng lên vì hoảng sợ, ngọn lửa xanh dường như được thỏa mãn. Nó cuộn xoáy, nhảy múa trong không trung, run rẩy và rung lắc như đang cười.
Đôi mắt Đồng Miên lấp lánh: "Nó... sống thật sao?!"
Giang Nguyệt Lộc cũng ngạc nhiên hỏi: "Thật sự nó sống à?"
Trong thế giới của vu sư, những sự việc vượt ngoài tầm hiểu biết thường xuyên xảy ra, và Giang Nguyệt Lộc đã dần quen với những điều bất ngờ.
Trước đó, anh đã thấy Hạ Dực có thể xoay lửa thành hình chim bay, biết rằng ngọn lửa này không phải là lửa thông thường. Nhưng khi thấy ngọn lửa di chuyển linh hoạt như một sinh vật sống, anh không thể không băn khoăn liệu nó có thực sự có ý thức hay không.
Lẽ nào nó cũng biết suy nghĩ?
Hạ Dực bật cười: "Ta không phải người, cũng không phải quỷ, chẳng phải sát khí cũng chẳng phải oán niệm. Nếu có ai đâm vào người ta, sẽ không có máu đỏ chảy ra. Lửa xanh chính là máu của ta."
"Điều khiển máu của mình thì có gì khó? Ta muốn nó bay, ta biến nó thành chim. Ta muốn xuống biển, ta làm ra bong bóng xanh. Ta muốn dọa ai thì ta sẽ dọa, còn nếu ta muốn hôn..." Hắn đột ngột dừng lại một cách ám muội.
Giang Nguyệt Lộc lúc này đang chơi đùa với ngọn lửa nhỏ linh hoạt trên vai mình, nghe thấy Hạ Dực ngưng lại liền hỏi: "Hôn cái gì?"
"Không có gì." Ngọn lửa nhỏ tràn đầy năng lượng đột nhiên rời khỏi người anh, lặng lẽ quay trở lại bên Hạ Dực, dần dần phai màu và biến mất.
Cùng lúc đó, ngọn lửa đang nhảy múa khoe mẽ trước mặt Đồng Miên cũng rút lui.
"Này này, đừng đi mà! Quay lại đây!" Đồng Miên vội vàng cầm giấy bút, chạy theo đám lửa đang trốn chạy, cố gắng ghi lại những gì mình vừa thấy.
Nhưng ngọn lửa nhanh chóng biến mất dưới chân Hạ Dực, khiến cậu ta ngã nhào xuống đất.
Miệng đầy cỏ, Đồng Miên lầm bầm chán nản: "Miệng mình lại bị trầy rồi... máu đúng là khó nuốt thật."
Chuyện này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, nhưng Đồng Miên dường như đã quá quen thuộc với nó. Cậu ta nhanh chóng quên đi cơn đau, quay sang nhìn Hạ Dực bằng ánh mắt háo hức: "Lần sau cho tôi xem thêm chút nữa nhé!"
Hạ Dực hừ một tiếng, chẳng thèm đáp lại.
Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một chút, rồi nói: "Nếu sau này cậu biểu hiện tốt, cậu có thể thấy được vũ khí của ngài ấy, cách ngài ấy đánh bại kẻ thù và cả vô số tư liệu lịch sử thất lạc cùng những truyền thuyết bí ẩn về Quỷ Đô..."
Đồng Miên như phát cuồng: "Trời ơi! Thật sao? Thế thì sống không uổng phí chút nào!"
Giang Nguyệt Lộc bình tĩnh đáp: "Đương nhiên rồi. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải cư xử đúng mực, ít nhất là không cãi nhau với Lãnh Vấn Hàn. À, còn phải giải quyết chuyện của Mạc Tri Huyền nữa."
Đồng Miên lập tức đồng ý: "Tất cả cứ để tôi!"
Giang Nguyệt Lộc hài lòng: "Vậy thì chúng ta xuống núi thôi, bọn quỷ kia chắc cũng sắp trở lại rồi."
Khi họ xuống núi, Giang Nguyệt Lộc và Hạ Dực đi phía sau, còn Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên đi trước, giữ một khoảng cách vừa phải. Dù đã có một vài cuộc trò chuyện, nhưng cả hai vu sư trẻ đều cảm thấy khó mà tự nhiên khi đi cạnh Quỷ Vương.
Họ không khỏi thắc mắc: Giang Nguyệt Lộc đã làm cách nào để có thể gần gũi với Quỷ Vương như vậy?
Anh nói rằng họ là bạn... nhưng giữa người và quỷ, giữa một người hai mươi tuổi và một kẻ đã sống cả trăm năm, sao có thể trở thành bạn bè? Và làm sao điều đó lại có thể xảy ra?
Cùng một câu hỏi ấy, Giang Nguyệt Lộc cũng đang tự hỏi chính mình.
Sự quen thuộc của anh đối với Hạ Dực rốt cuộc là do ký ức bị mất làm ảnh hưởng hay còn vì một lý do nào khác? Nếu nói anh không quá quan tâm đến thân phận vu sư của mình, lẽ ra anh cũng chỉ nên cư xử lạnh nhạt và xa cách với Hạ Dực giống như cách Lãnh Vấn Hàn đối xử với mình. Suy cho cùng, họ chỉ có chung với nhau một vài sự kiện nhỏ tại hai kỳ thi.
Nhưng càng tiếp xúc với Hạ Dực, anh càng cảm nhận rõ ràng sự thoải mái trong tâm trí mình.
Sự thư giãn ấy hoàn toàn trái ngược với bầu không khí căng thẳng khi anh phải đối mặt một mình trong những trận chiến trước kia.
Liệu ký ức bị mất kia thực sự có ảnh hưởng sâu sắc đến vậy không? Ngay cả khi đã quên, liệu điều đó có thể khắc sâu trong xương tủy đến mức chỉ cần chạm mặt, tất cả lại sống dậy?
Phải chăng, khoảnh khắc họ gặp nhau, vạn vật đều thay đổi?
Đột nhiên, bên cạnh anh vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Ngươi muốn chơi với bọn chúng thật sao?"
Giang Nguyệt Lộc giật mình, quay đầu nhìn Hạ Dực: "Gì cơ?"
Hạ Dực hỏi: "Hai con quỷ kia đấy, ngươi thực sự muốn chơi với chúng à?"
"Không đời nào!" Âm lượng trong giọng nói của Giang Nguyệt Lộc đột nhiên lớn hơn, thu hút sự chú ý của hai người phía trước.
Anh vội vàng hạ thấp giọng, nói tiếp: "Sao có thể chứ! Khi đó tôi chỉ... chỉ cố gắng hỏi khéo thôi, cậu hiểu không?"
"Không hiểu." Hạ Dực khinh khỉnh: "Muốn thì nói là muốn, không muốn thì nói không muốn. Nếu thấy chúng xúc phạm thì cứ giết cho xong. Nếu cần hỏi thì cứ hỏi thẳng, không cần vòng vo."
Giang Nguyệt Lộc vẫn nhẫn nại: "Nghe thì có vẻ đúng, nhưng không phải ai cũng mạnh mẽ như cậu. Nếu cậu không có mặt, chúng đã không kính nể tôi đến thế. Giao tiếp chính là kỹ năng tôi dùng để lấy yếu thắng mạnh, đó là cách tôi sinh tồn. Không giống cậu."
Hạ Dực nghe vậy, không phản bác nữa, nhưng rõ ràng hắn vẫn không vui.
"Chờ đã." Giang Nguyệt Lộc vừa cười vừa trêu: "Vậy cậu nghĩ 'chơi' là chơi gì? Những gì chúng nói và những gì cậu đang nghĩ hoàn toàn khác nhau đấy."
Trong tâm trí anh, vị Quỷ Vương trẻ con này dường như chẳng liên quan gì đến những thứ như dục vọng. Đương nhiên, hắn sẽ không hiểu được ý nghĩa sâu xa của những lời nói bóng gió.
Hạ Dực liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc, giọng bình thản: "Ta biết chứ."
"Cậu biết? Làm sao cậu biết được?" Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên hỏi.
Hạ Dực liền phản pháo: "Tại sao ta không thể biết? Khi ta mới gặp ngươi, đúng là ta chẳng khác gì tờ giấy trắng, nhưng những năm qua ta đã đi nhiều nơi, cũng đã thấy không ít nam nữ kết hợp với nhau nơi hoang dã. Những gì họ gọi là 'chơi' chắc chắn không trong sáng gì."
Giang Nguyệt Lộc bật cười: "Ôi trời, xem ra cậu cũng biết nhiều chuyện ghê nhỉ."
"Cũng bình thường thôi." Hạ Dực lạnh nhạt đáp lại, rồi bất ngờ hỏi tiếp: "Còn ngươi thì sao? Vừa rồi bọn chúng nói ngươi đã tận hưởng cảm giác khoái lạc, điều đó có thật không, Giang Nguyệt Lộc? Hơn hai mươi năm ở nhân gian, chắc hẳn ngươi đã không sống uổng phí."
Giang Nguyệt Lộc chớp mắt như thể không hiểu gì rồi hỏi lại: "Cậu nghĩ sao?"
Hạ Dực quay đầu nhìn anh, cười mỉa mai: "Ta nghĩ ngươi chắc hẳn đã hưởng thụ lắm!"
Giang Nguyệt Lộc vừa cười vừa lắc đầu: "Sao cậu lại nghĩ thế được?"
Anh bắt đầu nhớ lại cuộc đối thoại trước đó.
"Từ nãy giờ cậu cứ nói những lời châm chọc, có phải là do tôi nói chuyện với hai con quỷ kia không? Để tôi giải thích. Đúng là ban đầu tôi có chút mập mờ với nữ quỷ, nhưng rồi tôi cũng nhanh chóng dừng lại. Với lại, tôi không đủ mạnh để đối đầu trực tiếp với chúng."
"Và về chuyện..." Giang Nguyệt Lộc ngập ngừng, không biết phải diễn đạt thế nào cho nhẹ nhàng, bởi từ 'lên giường' thật khó nói ra trước mặt Hạ Dực.
"Về chuyện tôi đã tận hưởng cái gì đó. Thực ra, đó là chuyện cá nhân của tôi, nhưng nếu cậu muốn biết, tôi sẽ trả lời. Tôi chưa từng trải qua điều đó."
Giang Nguyệt Lộc nhìn Hạ Dực, nở nụ cười: "Tôi đoán là cậu cảm thấy bực mình vì không được tham gia vào quá khứ đó, điều đó tôi có thể hiểu. Nhưng khi cậu nói những lời châm chọc, tôi cảm thấy không thoải mái."
Hạ Dực im lặng một lúc lâu.
Mãi sau, giọng nói có chút lúng túng mới cất lên: "Vì ngươi nói ngươi chỉ có hứng thú với con người."
Giang Nguyệt Lộc ngẩn người: "Hả?"
Anh cố gắng nhớ lại. Đúng rồi, anh đã nói với nữ quỷ rằng mình chỉ có hứng thú với con người.
"Chẳng phải điều đó rất bình thường sao?" Giang Nguyệt Lộc bật cười, giải thích: "Tôi là con người. Dù sau này có thích ai thì đó cũng sẽ là con người, tôi sẽ cùng người ấy sống đến già."
"Nếu tôi ở bên một con quỷ như cô ta, khi cô ta sống đến hai trăm tuổi, có lẽ tôi đã đầu thai mấy kiếp không chừng."
Hai trăm tuổi... Nghe đến đây, Hạ Dực bất giác xòe tay ra đếm, lòng càng trở nên trĩu nặng.
"Tôi hiểu rồi..." Giang Nguyệt Lộc bỗng sáng tỏ, nghĩ đến tính chiếm hữu của Hạ Dực đôi khi hiện ra rõ ràng. Khi anh suy nghĩ lại lý do khiến Hạ Dực tức giận, bất giác nhận ra điều gì đó.
"Vì tôi nói tôi chỉ có hứng thú với con người nên cậu nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ để ý đến quỷ... Cậu đang lo lắng cho bản thân mình à?"
Giang Nguyệt Lộc thấy rất khó tin: "Hạ Dực, chẳng lẽ cậu..."
Hạ Dực nhíu mày: "Chẳng lẽ gì?"
Chẳng lẽ cậu thích tôi?
Giang Nguyệt Lộc không thể thốt ra những lời tự mãn này, đành đổi giọng hỏi một cách nhẹ nhàng hơn: "Cậu có cảm thấy... chút tình cảm đặc biệt nào với tôi không?"
Hạ Dực thoáng khựng lại, suýt nữa bước nhầm chân.
Hắn nhanh chóng chỉnh lại bước đi rồi đáp một cách vội vàng: "Tình cảm đặc biệt? Ta biết chứ. Ngươi đã nói rồi, chỉ khi có cảm tình thì người với người mới có thể làm bạn. Tất nhiên ta có cảm tình với ngươi. Câu hỏi của ngươi thật ngớ ngẩn!"
Chỉ là tình cảm bạn bè thôi sao?
Giang Nguyệt Lộc mỉm cười, gật đầu: "Trước đây có lẽ tôi quên nói với cậu, ngoài tình cảm bạn bè còn có một loại cảm tình khác. Giờ nói ra vẫn chưa muộn."
"Giống như cặp vợ chồng quỷ vừa rồi, dù là quỷ nhưng chúng vẫn bên nhau rất lâu, rất lâu. Khi nãy, lúc cậu muốn giết chúng, con quỷ đực đã đứng trước mặt vợ mình để bảo vệ cô ta. Hắn sẵn sàng chết vì cô ta."
Giang Nguyệt Lộc ngừng lại một lúc.
"Tình cảm như vậy là dành cho người yêu."
"Người yêu..."
Từ bên dưới lớp mặt nạ quỷ, Hạ Dực thì thầm như tiếng nước rơi xuống một hồ nước tĩnh lặng, tạo thành những gợn sóng lan tỏa.
"Đúng vậy, người yêu, vợ chồng, người tình. Khi tình cảm quá sâu đậm, nó sẽ tích tụ và trở thành tình yêu." Giang Nguyệt Lộc nhắc nhở: "Cậu phải nhớ kỹ điều này. Nếu không cẩn thận, cậu rất dễ bị hiểu lầm đấy."
"Giang Nguyệt Lộc, mau lại đây xem cái này!" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Được rồi, tới đây!" Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng chạy lên phía trước. "Hạ Dực, nhanh lên nào!"
Dưới lớp mặt nạ nặng nề, không một âm thanh nào vang lên. Nội tâm của Hạ Dực đang bị chiếm lĩnh bởi một suy nghĩ. Trước đây, hắn chỉ biết chiến đấu, sau đó lại là tìm kiếm. Cơ thể hắn đã trống rỗng quá lâu, đến mức mỗi lần chỉ có thể chứa đựng một việc duy nhất.
Giờ đây, hắn cứ mãi suy nghĩ về những lời Giang Nguyệt Lộc vừa nói. Có điều gì đó không đúng, nhưng hắn lại không thể diễn đạt rõ ràng.
Từ trong thân thể rỗng không, hắn không thể tìm ra một lời giải thích hợp lý.
Không ai từng dạy hắn về những điều này. Nếu Giang Nguyệt Lộc không dạy, thì cũng chẳng còn ai khác nữa.
Hạ Dực đứng đó một lúc lâu, cảm thấy như mình đã quay về trạng thái hỗn độn và mờ mịt khi mới sinh ra. Khi đó, hắn không nhận thức được sự trôi chảy của thời gian, không hiểu những biến đổi của nhân tình thế thái. Hắn chỉ khác một viên đá ở chỗ có thể thở, có thể nhìn và có thể nghe. Cảnh vật và âm thanh ập vào hắn, nhưng vẫn không thể xuyên thấu được tâm trí. Hắn và thế giới nhân gian dường như bị ngăn cách bởi một tấm chắn vô hình.
Nếu biết rằng hắn sẽ gặp được Giang Nguyệt Lộc sau khi tỉnh dậy từ những hỗn độn và mờ mịt ấy, có lẽ trăm năm cô độc kia sẽ không còn quá đáng sợ.
"Hạ Dực? Này, cậu sao thế?" Giang Nguyệt Lộc kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Chuyện gì?" Hạ Dực mơ màng đáp lại, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc đang tiến lại gần.
"Hai con quỷ mà cậu tha cho lúc nãy đã quay lại rồi. Chúng mang theo tin tức tốt, đang chờ cậu hỏi cung."
Giang Nguyệt Lộc mỉm cười nói tiếp: "Cậu nên qua đó nhanh đi. Không có cậu, dù chúng tôi có đứng đây đủ cả thì hai con quỷ kia cũng chẳng dám mở miệng nói."
Hạ Dực hừ một tiếng: "Bọn chúng nhanh chân thật đấy."
"Cậu đã nói là phải mang đầu đến gặp nếu chúng không tìm ra được manh mối nên chúng đâu dám chậm trễ."
Chẳng bao lâu, họ đã đến ngã rẽ dưới chân núi.
Một đoàn quỷ đông nghịt như tham dự lễ hội, chắn cả con đường. Phần lớn trong số chúng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nhưng đôi vợ chồng quỷ dẫn đầu lại rực sáng với màu đỏ đầy sát khí.
Khu vực Núi Ngưu Thủ này, bao nhiêu năm qua đã bị đôi vợ chồng quỷ kia chiếm giữ. Thường thì ngay cả những con quỷ đi kiếm ăn cũng không dám bén mảng tới gần.
Nhiều cô hồn dã quỷ bị ép phải chạy đến các vùng núi hoang tàn, mang theo một câu chuyện bi thương giống như câu "bị dồn vào đường cùng mà trở thành anh hùng" trong sử sách.
Tuy nhiên, những hồn quỷ này thường chẳng có nhiều sát khí, phần lớn cũng không có ý định phản kháng hay thù hận.
Hôm nay, khi đôi vợ chồng quỷ đến tìm chúng trên núi, tất cả đều sợ hãi. Chúng thấy đôi vợ chồng quỷ vốn dĩ kiêu ngạo giờ đây lại có dáng vẻ đáng thương, như sắp bị bức tử.
Trong lời kể nửa uy hiếp, nửa than khóc, chúng biết được rằng đêm qua có một vị Quỷ Vương xuất hiện tại Núi Ngưu Thủ, hắn yêu cầu phải tìm ra kẻ đã hại chết đứa cháu nhà họ Ngưu trong vòng hai tiếng đồng hồ, nếu không sẽ phá tan mộ phần của chúng, khiến chúng vĩnh viễn không thể siêu thoát...
Những lời kể phóng đại ấy, Giang Nguyệt Lộc và những người khác đương nhiên không hay biết.
Khi họ tiến đến trước mặt đám quỷ với sắc khí u ám bao trùm, không khí nặng nề đến mức khó thở.
Hạ Dực lạnh lùng quát: "Mặt mũi u ám thế kia là sao?"
Cả đám quỷ đồng thanh rên rỉ: "… Hu hu."
Vẫn là cặp vợ chồng quỷ gan lì nhất, con quỷ đực bật dậy hô to: "Nào nào, cả nhà ơi, cười lên đi! Ha ha ha ha, đừng có mà ủ rũ như vậy nữa, cười lên nào! Ha ha ha ha!"
Tiếng cười khan khan, lộn xộn của đám quỷ vang lên, nghe còn tồi tệ hơn cả tiếng gào rú của chúng.
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
"Ha ha! Ha ha!"
"Ha! Ha! Ha!"
Giang Nguyệt Lộc và những người khác đồng loạt im lặng. Đây quả thực là sự tra tấn đối với đôi tai của họ.
"Khoan đã, cả nhà, dừng lại!" Nữ quỷ tinh ý nhận ra Giang Nguyệt Lộc có điều muốn nói.
"Để vị vu sư này phát biểu trước đã!"
Giang Nguyệt Lộc xoa mũi ngại ngùng, hỏi: "À... ngươi tên là gì?"
Nữ quỷ liếc nhìn Quỷ Vương đang im lặng đứng đó, rồi cẩn thận trả lời: "Bẩm vu sư đại nhân, tiểu nhân họ Hồ."
Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Được rồi, chị Hồ... Các ngươi đã điều tra ra ai là kẻ hại cháu nhà họ Ngưu chưa?"
Nữ quỷ vội vã lắc đầu: "Không không không, đừng gọi thân mật như thế. Ta có chồng rồi, xin ngài giữ chút khoảng cách. Cứ gọi ta là Hồ phu nhân... không, gọi là Tiểu Hồ đi!"