Khi Giang Nguyệt Lộc thu dọn xong xuôi chạy tới điểm tập trung ở quảng trường. Người đã đến rất đông, nhìn đâu cũng thấy toàn đầu người, suýt nữa anh  tưởng mình xuyên không đến ga tàu hỏa vào dịp Tết.
Cách bài trí lúc khai giảng đã được dỡ bỏ, ở trung tâm quảng trường xuất hiện một cột sáng như thác nước ngân hà, thi thoảng lại có người dẫn đội bước vào ánh sáng, sau đó biến mất. Giang Nguyệt Lộc đang vươn cổ nhìn ngắm, bỗng nhiên bị ai đó vỗ vai: "Anh Lộc, lâu rồi không gặp!"
Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại: "Trần Xuyên?"
Tinh thần của Trần Xuyên còn tốt hơn trước, bên cạnh là Triệu Tiểu Huyên cũng ngạc nhiên không kém. Nghe thấy giọng anh hoàn toàn khàn đặc, Trần Xuyên giật mình nói: "Anh Lộc, anh sao vậy? Bị cảm à?"
"Chuyện nhỏ thôi." Giang Nguyệt Lộc phẩy tay bảo hắn ta không cần lo lắng, hỏi Trần Xuyên: "Còn hai người, dạo này thế nào?"
"Ăn ngon ngủ kỹ, ngày ngày đều theo lịch trình, có chút cảm giác như thời đại học ha ha ha."
Triệu Tiểu Huyên liếc cậu ấy: "Lúc anh học đại học có chăm chỉ như vậy đâu? Chỉ có lúc theo đuổi em mới chịu ở trong thư viện nửa tháng, mặt mũi lúc đó trông như đi tù vậy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play