Giang Nguyệt Lộc đặt vài gói khoai tây chiên và bánh Oreo lên cuộn giấy, thẻ tre nhanh chóng khép lại, kiểm tra từng món một: "Đây là gì? Thức ăn từ bên ngoài? Lão phu thực ra thích điểm tâm và trái cây hơn..."

Nghe lão già oán trách, Giang Nguyệt Lộc mỉm cười: "Ngài cứ thử trước đã."

Tiếng xé bao bì và tiếng nhai rộp rộp vang lên, kèm theo đó là tiếng reo vui mừng: "-Ôi chao!"

Giang Nguyệt Lộc cười tủm tỉm: "Ngài thấy thích chứ?"

"Không tệ, vị ngon đấy." Tiếng nhai liên tục phát ra từ bên trong cuộn giấy, chẳng mấy chốc đã ợ một tiếng đầy thỏa mãn: "Chàng trai tốt, ngươi tên gì?"

Bây giờ mới chịu hỏi tên tôi à. Giang Nguyệt Lộc bĩu môi, nói ra tên của mình.

"Ngụ ý của những vì sao sao, cái tên hay đấy." Lão cố ý khoe khoang kiến thức, lão cuộn giấy hắng giọng, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Trời chia bốn phương, đông có Thanh Long, nam có Chu Tước. Thuộc về mặt trăng là hươu, tức là tinh tú thứ năm trong bảy chòm sao Chu Tước, vừa vặn nằm ở chỗ nối giữa thân và cánh chim. Nếu thiếu đi ngôi sao này, con chim ấy e rằng không thể bay lượn... bố mẹ ngươi chắc hẳn rất yêu thương ngươi, mới đặt cho ngươi cái tên đẹp đẽ như vậy.”

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Có lẽ vậy. Nhưng tôi chưa từng gặp họ."

Lão cuộn giấy kinh ngạc: "Ngươi chưa từng gặp bố mẹ mình sao?"

"Tôi vừa sinh ra không lâu đã bị bỏ rơi trước cửa trại trẻ mồ côi.”

Tiếng ăn uống của lão cuộn giấy dừng lại một lúc, có chút lúng túng vì đã lỡ lời hỏi một câu khó xử như vậy: "Ừm... cái này, cái này." Nói ấp úng một hồi, lão tức giận quát lên: "Trên đời này làm gì có bố mẹ nào không yêu thương con cái? Thế đạo bây giờ toàn là những kẻ nhẫn tâm như vậy sao?"

Giang Nguyệt Lộc: "Có lẽ không phải thế đạo bây giờ, mà là từ trước đến nay đều như vậy.”

"Từ trước đến nay đều như vậy..." Lão cuộn giấy im lặng: "Không ngờ ngươi tuổi còn trẻ mà đã có kiến giải sâu sắc như vậy, lão phu rất vừa lòng ngươi.”

Giang Nguyệt Lộc tò mò hỏi: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về cách giải thích tên của mình, không ngờ lại có lai lịch như vậy. Chu Tước phương Nam... ừm, là chòm sao thứ năm sao?"

"Ừ." Lão cuộn giấy giải thích: "Tỉnh, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Dực, Chẩn. Chu Tước có bảy chòm sao."

Giang Nguyệt Lộc ngẩn người: "Dực? Dực có nghĩa là cánh chim phải không?”

"Còn Dực nào khác nữa. Ngươi đứng cạnh Dực." Lão cuộn giấy chậm rãi trôi đến trước mặt anh: "Ngươi còn đang ngẩn ngơ cái gì? Còn câu hỏi nào khác không?"

"À, ừ." Giang Nguyệt Lộc hoàn hồn, lặp lại câu hỏi về thần và quỷ mà xe đẩy đã đề cập.

"Thời đại thần và quỷ cùng tồn tại? Sao ngươi lại muốn tìm hiểu lịch sử xa xưa như vậy? Đó là chuyện của rất lâu về trước rồi.”

Giang Nguyệt Lộc liền kể lại chuyện mình đến Quỷ Đô, khiến lão cuộn giấy vốn ít khi ra khỏi nhà phải liên tục trầm trồ: "Vu sư và quỷ luôn luôn đối đầu, tuy chúng ta trung lập và khách quan, nhưng đối với loại ác quỷ đoạt mạng này vẫn khinh bỉ ba phần, nếu ngươi có thể giúp ích cho việc trừ quỷ, đó chính là việc tốt, việc thiện."

"Lão phu sẽ truyền dạy cho ngươi kiến thức, mở cho ngươi một khoá học.”

Dưới lời kể của lão, lịch sử xa xưa được tái hiện trong căn phòng cũ kỹ.

"Đó là thời kỳ xa xưa mà khắp nơi khó tìm thấy bóng dáng con người, chim muông thú vật vẫn còn sinh sống sôi động trên mặt đất, trời và đất cách xa nhau, thần sống trên trời, quỷ sống dưới đất, không ai quấy rầy ai..."

"Đó là chuyện từ rất lâu rồi, ngay cả sự sụp đổ của thần linh cũng đã xảy ra từ rất lâu.”

"Ngươi có biết không? Tộc Vu sư chúng ta trước đây chỉ thờ phụng một vị thần, nhưng sau đó ngài ấy không còn ban xuống thần dụ nữa, một số Vu sư cho rằng ngài ấy đã sụp đổ, còn một bộ phận Vu sư kiên quyết không tin rằng thần đã ngã xuống, khăng khăng cho rằng ngài ấy ấy chỉ đang ngủ say trong thời đại con người trị vì."

"Bây giờ ngươi cũng đã thấy rồi đấy.”

"Sức mạnh của thần linh bị phân chia, phân tán đến từng gia tộc vu sư, trở thành tổ thần và tộc thần, mỗi người trấn giữ một phương, bảo vệ thế lực của gia tộc mình." Lão giấy thở dài: "Bây giờ, các vu sư cho rằng tộc thần của bốn đại gia tộc là thế lực hùng mạnh nhất, nhưng nếu so với trước đây, họ chẳng là gì cả."

Giang Nguyệt Lộc biết lão cuộn giấy không có ý mỉa mai, lão chỉ đưa ra đánh giá khách quan. Nhưng lão lại dám nói thẳng ra những lời báng bổ thần linh như vậy, không hề nể mặt bốn đại gia tộc... có lẽ địa vị của lão rất cao.

Anh từ từ tiêu hóa đoạn thông tin này.

Về vị thần tối cao này, anh đã từng nghe Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên nói rằng ngài ấy đang ngủ say. Có vẻ như nhà họ Lãnh và nhà họ Đồng luôn gieo vào đầu con cháu đời sau ý niệm thần linh đang ngủ say, xét theo tỷ lệ mà hai gia tộc này chiếm giữ trong Học viện hiện nay, e rằng thuyết ngủ say mới là quan điểm chủ đạo của giới Vu sư.

Anh có thể hiểu được cảm xúc của những Vu sư này.

Cũng giống như khi chơi game, anh gia nhập công hội, bám víu vào "đùi" to nhất, nếu có ai đó bỗng nhiên đến nói: "Ê anh bạn, 'đùi' của anh bay màu rồi." Chắc chắn anh cũng muốn cho kẻ đó một đấm, cảm thấy "đùi" nhất định sẽ quay lại, chỉ là tạm thời nghỉ game, không online thôi...

Anh bừng tỉnh bởi dòng suy nghĩ lan man của chính mình.

Vì anh là người ngoài ngành, chi bằng cứ dùng tư duy của người ngoài ngành để hiểu những chuyện này. Dù sao thì anh có cố gắng đuổi theo đến mấy cũng không thể theo kịp những học sinh ưu tú "con nhà nòi".

Nghĩ như vậy... thần linh và quỷ, mỗi bên đều có những người ủng hộ, chẳng phải giống như những streamer chơi PK sao? Phía Vu sư, bốn đại gia tộc chính là top 1 đến top 4, còn "fan cứng" của Quỷ Đô bên kia là Mười Hai Loạn Quỷ Vu. Tất nhiên, tín ngưỡng của quỷ không vững chắc như tín ngưỡng của Vu sư, nhưng bọn chúng quá điên cuồng.

Nói cách khác.

Vu sư vẫn còn đang thành tâm thành ý làm theo quy củ, thắp hương đốt đèn, còn ác quỷ có thể bất chấp tất cả, mổ bụng móc tim, nguyền rủa điên cuồng, sẵn sàng trả bất cứ giá nào... Trước đây anh không biết tín đồ có ý nghĩa gì, nhưng giờ anh đã có tín đồ, mặc dù có được một cách tình cờ. Nhưng khi những nữ sinh trung học đó gọi tên anh, anh cảm nhận được sức mạnh từ lời cầu nguyện chuyển hóa tăng lên gấp bội, cuối cùng mới đánh bại được Kỷ Hồng Trà với cái giá tan xương nát thịt…

Tín đồ tuy có vẻ nhỏ bé, nhưng sức mạnh tập hợp lại của họ là điều thần linh không thể thiếu.

Như vậy, sức mạnh do ác quỷ cống hiến tuy không thành kính, không chính thống nhưng chúng có thể chiếm ưu thế lớn trong thời gian ngắn.

"Vậy bốn đại gia tộc bây giờ vẫn mong muốn thần linh thức tỉnh sao?” Giang Nguyệt Lộc thăm dò.

"Ta cũng không rõ suy nghĩ của họ nữa. Thời gian bên ngoài vẫn trôi qua, chúng ta chỉ là một đám lão già bảo thủ, tự khép kín bản thân."

Lão cuộn giấy thở dài: "Nếu là bốn đại gia tộc thời xưa, có lẽ ta còn hiểu được phần nào. Con người thời đó thuần khiết hơn, cũng dễ hiểu hơn."

"Thời xưa?" Giang Nguyệt Lộc có chút mơ hồ: "Chẳng phải thời xưa cũng là bốn gia tộc này sao?”

Lão cuộn giấy bĩu môi, lão cảm thấy học sinh này cần phải học bù cả môn lịch sử.

"Nhóc con. Ngươi thử đếm xem, các gia tộc hiện nay là bốn gia tộc nào?"

"Cái này tôi biết." Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng trả lời: "Nhà họ Lãnh có Lạc Âm Quan, nhà họ Đồng là dòng dõi Vu y, còn có nhà họ Khổng của Viện trưởng, và nhà họ Mạc sản sinh ra nhiều thiên tài.”

Anh đã từng tiếp xúc với ba gia tộc đầu tiên, chỉ còn nhà họ Mạc cuối cùng là chưa từng gặp mặt. Nhưng Giang Nguyệt Lộc nhớ đến lời của Đồng Miên, cậu ta nói vị hội trưởng trẻ tuổi được toàn thể Học viện bầu chọn hiện nay là người của nhà họ Mạc.

Hơn nữa, khi đi đăng ký lớp, hình như anh đã gặp thoáng qua một học sinh mặt lạnh tanh, đeo băng đỏ trên tay, lúc đó thái độ của học sinh ngăn anh lại rất cung kính, đó là hội trưởng hội học sinh sao?

Dòng suy nghĩ lan man bị lão cuộn giấy kéo lại: "Người trẻ tuổi quả nhiên hiểu rõ thời đại của mình.”

"Vậy ngươi có biết, tại sao mỗi lần thay đổi thế hệ, gia tộc luôn luôn là bốn gia tộc?"

Giang Nguyệt Lộc không kịp phản ứng: "Mỗi lần đều là bốn gia tộc sao?"

"Đó là khi những gia tộc này chưa có thần tộc, tất cả thần lực đều quy về vị thần duy nhất và tối cao. Sau khi bốn Vu sư hầu cận bên ngai vàng họp bàn, mỗi người đã phân chia chức năng, người phụ trách lắng nghe thần dụ, người phụ trách chăm sóc thánh thể của thần, người phụ trách mua vui cho thần, người phụ trách điều khiển thần đi chinh phạt.”

"Họ là những người ở gần thần linh mà vẫn có thể sống sót. Có lẽ không thể gọi họ là con người nữa, sau khi tiếp cận thế giới của thần linh, họ cũng trở thành những tồn tại phi thường như chúng ta."

"Họ tin chắc rằng thần linh đang chìm trong giấc ngủ nên mới không thể đáp lại lời kêu gọi của họ. Bốn người cùng nhau thề nguyền trong buổi hoàng hôn của ngày xưa, rằng trong khoảng thời gian dài đằng đẵng sau này, họ sẽ không bao giờ phản bội thần linh, nhất định sẽ chờ đợi trong phạm vi mà ngài ấy có thể chạm tới, chờ đợi ngày ngài ấy thức tỉnh.”

"Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, họ sinh sôi nảy nở, hình thành nên những gia tộc hùng mạnh. Đó là nguồn gốc của bốn đại gia tộc đầu tiên."

"Dựa theo chức năng mà họ phân chia lúc ban đầu, bốn đại gia tộc phát triển các lĩnh vực Vu thuật riêng. Vu sư phụ trách lắng nghe thần dụ sống một mình, không có gia tộc, nghe nói cô ta đã dung hòa một tia ý thức của mình vào trường thi do Phó Viện trưởng Đồng tạo ra, hóa thành thần âm dẫn đường cho học sinh Vu thuật, chính là hệ thống mà các ngươi hay gọi.”

"Người phụ trách chăm sóc thánh thể của thần chính là nhà họ Đồng, họ định cư ở Dược Vương Cốc, hoạt động trong lịch sử với thân phận lang y. Họ là gia tộc gần gũi với thế gian nhất, nhưng mỗi thế hệ đều mang lời nguyền suy yếu và chết bất đắc kỳ tử."

"Vu sư phụ trách mua vui và chinh chiến cho thần, họ kết thành vợ chồng, trở thành một gia tộc lớn mạnh. Tuy nhiên, câu chuyện tình đẹp được lưu truyền rộng rãi trong giới Vu thuật này, giờ đây đã trở thành trò cười.”

Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên: “Trò cười?”

Lão cuộn giấy nói: "Chắc chắn ngươi đã từng nghe nói về một Vu sư đã phản bội Học viện cách đây trăm năm, cấu kết với ác quỷ, còn lập nên một Quỷ Đô. Hắn chính là hậu duệ của Vu sư chinh phạt tượng trưng cho mặt trời, nhưng không ai ngờ rằng, con quạ đã làm ô uế ánh sáng thuần khiết, khiến vinh quang mà họ gánh vác trở thành trò cười."

Giang Nguyệt Lộc vội vàng hỏi: "Thật vậy sao?”

Lão cuộn giấy ngạc nhiên: "Ngươi kích động như vậy làm gì?"

Giang Nguyệt Lộc trả lời: "Thật không dám giấu giếm, tôi đến Học viện là để tìm em trai và em gái của mình, bọn họ đã nhận được thư mời, được đưa vào trường thi nhưng lại không nhập học." Anh thuật lại ngắn gọn nguyên nhân và kết quả.

Lão cuộn giấy nghe mà sững sờ: "Chờ đã, vậy là ngươi không nhận được thư mời, mà em trai em gái ngươi nhận được trước... Vậy ngươi vào đây bằng cách nào?”

Giang Nguyệt Lộc trả lời: "Tôi cũng nhận được, nhưng là một năm sau đó, sau khi tự thiêu bản thân."

Tự thiêu bản thân, mí mắt lão cuộn giấy giật giật, lão lắc đầu: "Nhưng điều này cũng không đúng lắm, liên tiếp gửi thư mời cho một gia đình, đây không phải là phong cách của Học viện. Các ngươi là người bình thường, cũng không phải là gia tộc Vu sư truyền thừa, điều này rất kỳ lạ... ngươi đã hỏi Viện trưởng Khổng chưa, ông ấy nói thế nào?”

Tinh thần Giang Nguyệt Lộc phấn chấn hẳn lên: "Viện trưởng Khổng nói em trai em gái tôi đang ở Quỷ Đô!"

"Quỷ Đô. À..." Lão cuộn giấy chợt hiểu ra: "Vậy nên ngươi mới kích động như vậy. Ngươi nghi ngờ việc bọn họ được nhận vào Học viện có liên quan đến Ô Dạ Minh. Ừm, đúng là hắn ta có thể làm giả thư mời y như thật, cũng có thể qua mặt Học viện, hơn nữa, đây cũng giống như việc hắn ta sẽ làm.”

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Ô Dạ Minh? Đây là tên của hắn ta sao?"

Anh không kiềm chế được, tim đập thình thịch: "Hiện giờ hắn ta ở Quỷ Đô nào?"

Lão cuộn giấy lắc đầu: "Với thực lực hiện tại của ngươi, ngươi còn chưa gặp được hắn ta đâu."

"Nhưng tôi đã giết hai Đô Chủ rồi!”

Lão cuộn giấy bình thản nhìn Giang Nguyệt Lộc đang kích động: "Thực lực của các Đô Chủ được chia thành nhiều cấp bậc, Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết không có Quỷ Vực riêng, bọn chúng căn bản không được coi là thủ lĩnh của ác quỷ. Kim Mộc Tê mà ngươi vừa gặp mặt tuy là ác chủng bẩm sinh, nhưng ngươi thực sự đã giết chết hắn ta sao?"

Giang Nguyệt Lộc im lặng, Học viện không tìm thấy Kim Mộc Tê như khi tìm thấy di hài của Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết, hắn ta đã biến mất, sống chết chưa rõ.

"Nhưng mà..."

"Đúng vậy. Ngươi quả thực đã chiến thắng ác quỷ với thân phận phàm nhân, điều này rất đáng khen. Nhưng nhóc con, Kim Mộc Tê ham mê hưởng lạc, hắn ta không có ý định quyết chiến sinh tử với ngươi. Ngươi có thể thắng hắn ta là vì đã đánh sập nhận thức của hắn ta trên phương diện tâm lý, chênh lệch thực lực giữa hai người không thể vì thế mà bị bỏ qua."

Giang Nguyệt Lộc há miệng thở dốc: "Tôi biết…”

"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Tôi chỉ có ba người thân này thôi." Anh vô cùng hối hận. Tại sao lúc đó lại không xuống tầng ở cùng bọn họ.

Dù có chết, họ cũng nên chết cùng nhau.

Lão cuộn giấy an ủi anh: "Cũng không phải là hoàn toàn không có cách. Theo ta biết, sau bốn con quỷ Hỷ Lộ Ái Lạc còn có Tam Quỷ, Nhị Thị Ác Quỷ. Ô Dạ Minh nằm trong số đó. Chỉ cần ngươi tiếp tục tiến về phía trước, nhất định sẽ gặp được hắn ta, nhưng ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, nâng cao thực lực của bản thân mới được.”

Giang Nguyệt Lộc lóe lên tia hy vọng: "Có cách nào có thể tăng cường thực lực trong thời gian ngắn không? Ừm, tôi mua thêm trang bị, vũ khí được không?"

"Những thứ đó chỉ là phụ." Lão cuộn giấy nói: "Việc tiếp thu bất kỳ kiến thức và kỹ năng nào đều phải tuần tự từng bước, không ai có thể một bước lên trời được. Giống như hiện tại ngươi chỉ là một con kiến nhỏ, nhưng nếu cưỡng ép đưa sức mạnh của một con tuấn mã vào cơ thể, ngươi chắc chắn sẽ không chịu nổi.”

"Thiên đạo thuận theo tự nhiên, cưỡng ép thay đổi số phận chỉ khiến ngươi tan xương nát thịt. Cứ từ từ thôi."

Lão cuộn giấy nhìn Giang Nguyệt Lộc im lặng, như thể anh đột nhiên gục ngã, lão không nhịn được bèn bổ sung: "Có lẽ còn cách khác." ( truyện trên app T Y T )

Khuôn mặt ủ rũ của chàng trai trẻ bỗng chốc sống dậy: "Là gì vậy?”

"Nếu điểm yếu không thể nhanh chóng được khắc phục, vậy thì hãy tìm kiếm điểm mạnh khác." Lão cuộn giấy cười mà không nói: "Người hiểu rõ ác quỷ nhất vẫn là ác quỷ, ngươi phải động não, phát động một cuộc chiến trí tuệ."

Giang Nguyệt Lộc trầm ngâm suy nghĩ một lúc: "Vậy thì tôi..."

Giọng nói của anh im bặt giữa không gian yên tĩnh của thư viện.

Lão cuộn giấy đã biến mất, trước mặt anh chỉ còn sàn nhà trống trơn và vô số kệ sách.

Giang Nguyệt Lộc chắp tay về phía khoảng không: "Cảm ơn lời dạy của tiền bối." Anh quay người định rời đi, rồi lại dừng lại, tìm trên kệ sách một số cuốn sách cơ bản về bùa chú. Cùng với cuốn ‘hướng dẫn sử dụng quả cân’, sau đó mới rời khỏi thư viện.

-

Trở về phòng, Giang Nguyệt Lộc lấy tinh thần như lúc chuẩn bị thi đại học, miệt mài học tập suốt đêm, mãi đến khi gà gáy lúc 5 giờ sáng anh mới đi ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, anh bị đánh thức bởi tiếng rung.

Anh vò mái tóc rối bù, phát hiện chiếc điện thoại do Học viện cung cấp đang rung liên hồi.

... Kỳ nghỉ của anh lẽ ra còn một hai ngày nữa, sao giờ lại bị gọi điện "tra tấn" thế này. Giang Nguyệt Lộc vừa mở miệng định gọi hệ thống, bỗng nghe thấy một giọng nói cực kỳ khó nghe và khàn đặc phát ra từ miệng mình, anh không khỏi sững sờ: "... Đây là giọng của tôi sao?"

Không nói thì thôi, càng nói càng khó nghe.

Giọng nói này như tiếng vịt kêu vậy.

Giọng nữ hệ thống đúng lúc nhắc nhở: "Tối qua ngài thức trắng đêm, lại không ngủ trên giường, cộng thêm việc nửa đêm có mưa nhỏ nên chắc là bị cảm rồi."

Giang Nguyệt Lộc dở khóc dở cười: "Ở Học viện các cô còn có thể bị cảm lạnh sao?"

"Chúng tôi vẫn kết nối với thế giới loài người, chỉ là đa số mọi người không nhìn thấy nơi chúng tôi ở. Sự luân chuyển ngày đêm và thời tiết vẫn giống như thế giới bên ngoài.”

"Được rồi." Giang Nguyệt Lộc rót một cốc nước uống, cảm thấy đỡ hơn một chút.

"Tối qua có ai tìm tôi không?"

"Có. Hôm nay bắt đầu giai đoạn tu hành, học sinh mỗi khối lớp đều phải tham gia, do đó kỳ nghỉ của ngài buộc phải kết thúc sớm."

Điều này cũng không sao, anh cũng không muốn rảnh rỗi không có việc gì làm.

"Giai đoạn tu hành là gì?"

"Là phân bổ học sinh đến các vùng ngoại ô, vùng hoang vu, khu di tích và núi rừng, để họ thực hành thực tế. Đây là yêu cầu của Phó Viện trưởng Đồng, ông ấy cho rằng lý thuyết không thể giải quyết được tất cả, trường thi cũng không thể mô phỏng được cảnh thực, vẫn nên đến những nơi thực tế để trải nghiệm. Ông ấy coi đây là một loại tu hành.”

"Quan điểm của Phó Viện trưởng Đồng rất thú vị." Giang Nguyệt Lộc rất ngưỡng mộ vị giáo viên này.

"Nghe giống như game bắn súng sinh tồn, thả người chơi vào các bản đồ khác nhau... nhưng sẽ không tàn khốc như battle royale. Ừm, có lẽ giống với thử thách lòng can đảm kết hợp với truyện ma dân gian hơn?" Giang Nguyệt Lộc tổng kết nhận thức của mình.

Hệ thống trả lời: "Tuy tôi không hiểu ngài đang nói gì, nhưng cảm thấy rất giống.”

"Vậy còn tôi, tôi sẽ đi đâu?"

"Tin nhắn trên điện thoại của ngài chắc là đang nói về chuyện này."

Giang Nguyệt Lộc lập tức mở điện thoại ra xem, hai dòng chữ hiện lên trên màn hình.

[Núi Ngưu Thủ]

[Ba giờ chiều]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play