Lúc Lý Tịch Dương về tới doanh trướng, Mục Thanh Hoài đã nhàn nhã ngồi ở đó chờ y. Nhìn bộ dạng ung dung thong thả của hắn, Lý Tịch Dương muốn nói gì cũng tiêu tan thành mây khói. Y chỉ biết thở dài: “Tại sao em lại chạy tới đây? Chẳng phải chúng ta đã ước hẹn rồi sao?”
Trước khi đến y thậm chí còn soạn sẵn kịch bản trong đầu nên giáo huấn hắn như thế nào, để hắn hiểu hành vi của mình nguy hiểm ra sao, nhưng vừa gặp người xong thì giáo trình liền trở nên vô tác dụng.
“Chúng ta đã là phu thê với nhau, ta theo ngươi ra chiến trường nâng khăn sửa túi có gì sai?” Mục Thanh Hoài bình thản đáp.
Gân xanh trên trán Lý Tịch Dương giật giật. Y thật muốn hỏi rằng Mục Thanh Hoài thật sự sẽ nâng khăn sửa túi cho y sao, hay rốt cuộc vẫn là y nâng khăn sửa túi cho hắn?
Nhưng tranh cãi loại vấn đề này cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Lấy sự cứng đầu của hắn, khẳng định sẽ lại nghĩ cách khác để ở lại, y vẫn nên tìm biện pháp giải quyết sự tình tại đây. Điều tốt nhất Lý Tịch Dương có thể làm lúc này chính là đưa ra điều kiện ràng buộc để hắn không làm ra hành vi chết người nào.
“Em muốn ở lại thì cần phải tuân theo ba việc.” Y nói, “Thứ nhất, không có sự cho phép của ta tuyệt đối không được rời khỏi quân doanh, luôn phải ở trong phạm vi quân lính vây quanh. Thứ hai, nếu có tình huống nguy hiểm xảy ra, phải ngay lập tức quay trở về doanh trướng. Cuối cùng, không gây thương tổn đến bản thân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT