Cho dù Lý Tịch Dương võ công cao cường ra sao, bị cả một đám người đốt đuốc tìm kiếm, y cũng khá chật vật mới thoát ra được mà không đả thương đến ai. Ngược lại hung thủ gây chuyện lại hết sức mỹ mãn đánh một giấc trong phòng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ sợ sệt lúc trước.
Mục Thanh Hoài kê cao gối thầm nghĩ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Hắn còn đang bận tính toán xem nên dùng lý do gì để khỏi tham dự lễ tuyển tú của thái tử thì Tương Dịch đã tự động mang đến một cái cớ hoàn mỹ. Danh tiếng của ca nhi vô cùng quan trọng, cho dù cơ thể này vẫn chưa hề mất đi trinh tiết, song chỉ cần có lời đồn thổi Mục công tử bị những gã đàn ông xa lạ bắt cóc giữa đêm khuya đã đủ cho dân chúng viết ra hàng trăm thoại bản. Đến lúc đó thái tử không thể không để ý danh tiếng của mình, không hưu cũng phải giáng chức xử phạt.
Vì thế mặc kệ cho những người xung quanh cuống cuồng chuẩn bị, Mục Thanh Hoài vẫn cứ ung dung hết ăn rồi lại nằm, lười nhác nằm trong phòng đọc sách. Hoàng hậu sau sự kiện lần trước có vẻ như lo lắng đánh rắn động cỏ nên không ra tay nữa, việc hắn bị bắt cóc cứ như thế chìm vào dĩ vãng.
Thế nhưng hắn ăn ngon ngủ yên, trong cung lại không có người vui vẻ đến vậy. Lúc hoàng hậu hay tin kế hoạch của mình thất bại, hơn nữa người của gã đều đã chết hết, gã tức giận ném vỡ nát chung trà của mình xuống mặt đất!
“Chết tiệt! Rốt cuộc do ai làm?!”
Gã không tin lấy cái sức chiến đấu kia của Mục Thanh Hoài lại có đủ khả năng hạ gục nhiều tên đàn ông khỏe mạnh đến vậy. Thuộc hạ bên dưới cúi đầu càng sát, run rẩy tâu lên: “Theo điều tra của thuộc hạ, vết chém rất nhanh lại chuẩn xác, hơn nữa còn một nhát trúng yếu điểm, chứng tỏ người ra tay ắt phải có võ công cao cường…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT