Có ba trăm ngàn tiền công đóng giả chú hề trong buổi sinh nhật hôm ấy, Mục Thanh Hoài có thể sống an ổn thêm được vài ngày nữa trong căn phòng trọ ọp ẹp cũ kỹ kia. Chủ thuê vô cùng hài lòng với kết quả công tác của hắn, thậm chí còn hứa hẹn nếu sau này có việc cần sẽ gọi tìm hắn đầu tiên.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là lời xã giao, nếu Mục Thanh Hoài thật sự muốn dựa vào đó ăn cơm thì e rằng hắn sẽ chết đói sớm thôi. Tóc hắn cũng chẳng mọc kịp để mỗi ngày đi làm mẫu cho nhóm học nghề cắt tóc lớp bên được. Vì vậy hắn quyết định chuyển sang một loại nghề nghiệp khác ổn định hơn: phụ hồ.

Nhìn Mục Thanh Hoài sáng đến lớp, chiều tối lại chạy đi làm việc ở những công trường, nhận lấy đồng lương rẻ mạt chỉ đủ sống qua ngày, hệ thống dâng lên một cỗ cảm xúc đau lòng thay đối phương. Nó bắt đầu hối hận, thậm chí hoài nghi việc ký kết hợp đồng giữa mình cùng Mục Thanh Hoài liệu có phải hành vi đúng đắn hay không? Tuy rằng nhiệm vụ khiến cho nó có chút bối rối, song vốn dĩ mục đích của nó hay tổng bộ cũng không phải đi hành hạ đối phương.

Trái ngược với Ba Không tâm sự ngổn ngang, Mục Thanh Hoài dường như lại chẳng hề bận tâm những việc này. Hắn học nghề nhanh, nhưng thể lực lại yếu hơn đa số những người công nhân ở đây, bù qua đắp lại hiệu suất làm việc cũng xem như tương đương những người khác, tiền công cũng tương đương.

[Ký chủ, ngài uống nước chút đi.] Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhớ. Đây là chút ít việc duy nhất nó thấy mình còn có thể làm cho đối phương.

Mục Thanh Hoài nghe vậy thì tạm ngừng tay đến khu vực uống nước tu một cốc lớn, sảng khoái đổ nước lên mặt. Thời tiết oi nồng khiến bộ đồ công nhân hắn đang mặc cứ dính nhớp mồ hôi, từng cơn nước chảy mát lạnh ào xuống cái cần cổ duyên dáng kia lăn tròn trên từng thớ da thịt như ngấm cái khí lạnh vào tận linh hồn, khiến hắn không khỏi thở ra một hơi sung sướng.

Hệ thống cất tiếng hỏi: [Tương lai ngài có dự định gì không?]

Mục Thanh Hoài liếc nhìn nó: “Thế mày nghĩ tao sẽ làm cái gì?”

Ba Không im lặng. Nó đoán rằng với tính cách của Mục Thanh Hoài, hắn tuyệt đối không bao giờ cam tâm tình nguyện sống qua ngày mãi như thế này. Thế nhưng làm việc lớn cũng phải có điều kiện cần và đủ, mà tình huống hiện tại của hắn lại không tốt đẹp chút nào.

Nếu đối phương cứ khăng khăng muốn dựa vào bản lĩnh bản thân để đi lên, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, thậm chí qua cả hạn mức ba năm cũng chưa chắc đã thành công.

“Được rồi, đừng trưng cái bản mặt ủ dột đó ra nữa.” Mặc dù hệ thống không hề để lộ cảm xúc, Mục Thanh Hoài vẫn cảm giác được nó chẳng vui vẻ gì, “Tao sẽ không dậm chân ở đây mãi đâu. Nhưng thứ gì cũng cần thời gian cả, mày chỉ cần kiên nhẫn đợi là được.”

Cho đến bây giờ Mục Thanh Hoài vẫn luôn vững tin rằng hắn là một người sở hữu trí tuệ siêu phàm, và việc mất trí nhớ chẳng ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của mình. Những chuyện mà người khác làm được, hắn cũng làm được. Chuyện họ không làm được, hắn sẽ làm được.

Nhưng đó không phải cách thế giới này vận hành. Một người thông minh đến đâu đi chăng nữa, không ở trong hoàn cảnh phù hợp, cũng không thể phát huy tối đa sức mạnh của bản thân.

Ví dụ như hắn đã xem qua bản vẽ kỹ thuật của công trình hắn đang thi công, chỉ một cái liếc mắt hắn liền hiểu ra tất cả, thậm chí còn vẽ ra được vô số những bản vẽ khác. Đáng tiếc, sẽ không ai tin tưởng một tên phụ hồ khi hắn nói ra điều đó. Không có công ty hay người dân nào mạo hiểm giao phó bản vẽ của mình cho một kẻ ất ơ chẳng biết từ nơi nào chui ra.

Vì vậy thứ hắn cần chính là thời gian, thời gian để chứng minh giá trị của hắn đối với những con người bên trong thế giới này. Cuộc sống không phải lúc nào cũng ngọt ngào và tươi đẹp như mộng ảo, đôi lúc chấp nhận sự thật và cố gắng vượt qua vẫn tốt hơn tìm cách tránh né và đi đường vòng.

Mục Thanh Hoài nói được là làm được. Bảy ngày sau đó, hắn tìm đến giáo viên chủ nhiệm của mình xin phép được làm bài thi tốt nghiệp.

“Em chỉ mới vào học có hai tháng, trong khi các học viên ở trung tâm đều phải học ít nhất một năm.” Phản ứng đầu tiên của thầy giáo chính là từ chối, “Thầy biết bọn trẻ các em thích mau chóng ra đời lăn lộn kiếm tiền, nhưng trung tâm chúng ta không thể cấp bằng cho những người thợ không có tay nghề được.”

“Thầy có thể đưa ra bài kiểm tra tốt nghiệp để kiểm tra tay nghề của em.” Mục Thanh Hoài vẫn vô cùng kiên định với quyết định của mình, “Trường chúng ta không có luật cấm học viên không được phép làm kiểm tra tốt nghiệp trước thời hạn.”

Trường bọn họ quả thật không cấm điều này, song đa số trường hợp tốt nghiệp sớm cũng chỉ sớm một hai tháng, lần đầu tiên ông ta gặp trường hợp học viên mới học có hai tháng đã xin làm bài thi tốt nghiệp rồi.

“Lệ phí thi tốt nghiệp là một triệu hai, nếu em thi rớt tiền cũng không được trả lại đâu.” Giáo viên khuyên nhủ lần cuối, “Em suy nghĩ kỹ chưa?”

“Vâng, em đã nghĩ kỹ rồi ạ.” Mục Thanh Hoài gật đầu.

Cả tuần qua hắn cũng không hề nhàn rỗi, mỗi ngày ngoài lên lớp ra thì còn chạy đến thư viện của trường để mượn sách đọc, thường xuyên ghé các lớp cao hơn để dự thính. Thực hành vẫn còn hạn chế, nhưng hắn có thể từ một suy ra ba, dựa vào kiến thức mình học để áp dụng vào thực tế rất nhanh. Nói không ngoa, ngay bây giờ bảo hắn vẽ ra một bản thiết kế xe hơi hoặc xe máy hắn có thể làm được ngay. Tốn tới bảy ngày là bởi vì hắn không có tiền đóng lệ phí thi tốt nghiệp, phải phụ hồ tiết kiệm suốt một tuần hơn mới vừa đủ số tiền này.

Người giáo viên của Mục Thanh Hoài thầm nghĩ xem ra lần này cậu học trò của ông chỉ tốn tiền vô ích. Ông biết hoàn cảnh của cậu tương đối khó khăn, thậm chí còn đang suy tư xem nên nói thế nào với nhà trường để có thể trả lại phần nào tiền lệ phí thi của hắn. Có điều việc này khá khó thương lượng, nếu dễ dãi cho phép học viên tùy tiện thi tốt nghiệp thì bọn họ sẽ cứ đâm đầu làm mãi cho đến khi nào đậu thì thôi, mà nhà trường lại không đủ nhân lực lẫn thời gian để liên tục tổ chức các kỳ thi như vậy. Vì thế yêu cầu thu tiền lệ phí để thi ra đời, mục đích cũng chính là nhằm hạn chế việc các học viên đăng ký thi vô tội vạ, để bọn họ có sự chuẩn bị tốt nhất trước khi làm bài thi tốt nghiệp.

Thế nhưng vài ngày sau đó, ông liền phát hiện chính mình lo lắng dư thừa rồi.

TÊN HỌC VIÊN: MỤC THANH HOÀI

NGÀY SINH: DD/MM/YYYY

ĐIỂM THI LÝ THUYẾT (TRẮC NGHIỆM): 100/100

ĐIỂM THI LÝ THUYẾT (TỰ LUẬN): 100/100

ĐIỂM THI THỰC HÀNH: 100/100

KẾT QUẢ: ĐỖ TỐT NGHIỆP

HẠNG: ƯU

“Thằng nhóc này… không phải người tầm thường.” Nhìn vào bảng điểm hồi lâu, ông chỉ biết cười khổ thốt lên một tiếng như thế. Uổng công cho ông lo lắng lâu đến như vậy, còn nghĩ cách giúp lấy lại tiền lệ phí thi.

Nếu không phải vì hoàn cảnh, không biết hắn còn có thể tiến xa đến nhường nào nữa đây. Nhưng ông tin rằng một người ưu tú đến mức độ này cho dù rơi vào tình huống nào cũng đều có thể vực dậy và thành công.

Mục Thanh Hoài thành công ôm tấm bằng tốt nghiệp trong sự hoài nghi lẫn kính nể của trường dạy nghề, bước qua được cửa ải khó khăn đầu tiên trong cuộc đời của mình. Theo lệ thường, học viên sau khi tốt nghiệp đều được nhà trường hỗ trợ tìm việc làm cho, một học viên tốt nghiệp loại ưu như hắn thì việc này lại càng không quá khó khăn. Chẳng mấy chốc Mục Thanh Hoài đã nhận được vài lời đề nghị từ một số cửa tiệm sửa chữa xe, hắn lựa chọn nơi có mức lương lẫn phúc lợi phù hợp nhất với mình, cuộc đời sang trang mới.

Ngay giai đoạn đó, hắn nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ một dãy số lạ.

“A lô? Mục Thanh Hoài xin nghe.”

Đầu bên kia sột soạt vài tiếng động như vải ma sát với mặt gỗ, thế nhưng lại không có ai lên tiếng. Mục Thanh Hoài cảm thấy vô cùng kỳ quái, hắn thậm chí hoài nghi liệu đối phương có phải lỡ tay bấm nhầm số hay không.

Ngay giây phút hắn dự định cúp máy, bên kia lúc này mới truyền đến một thanh âm từ tính trầm ấm: “Xin chào, không biết cậu còn nhớ tôi không, nhưng tôi là người được cậu nhặt bút ở KFC hôm ấy.”

Trí nhớ của Mục Thanh Hoài rất tốt, cho nên chẳng mấy chốc liền nhớ ra. Hắn tò mò hỏi: “Tôi nhớ ra rồi. Anh có việc gì không?”

Kỳ thực hắn còn có chút thắc mắc, làm sao đối phương lại có số điện thoại của mình. Có điều hắn đoán chừng lời giải thích sẽ tương đối lúng túng cho cả hai, vẫn nên im đi thì hơn.

Cao Duật ở bên kia đầu máy lúc này đã khẩn trương đến muốn đòi mạng. Y cũng chẳng hiểu đầu óc mình tại sao lại đột nhiên phát sốt đi gọi cho đối phương nữa.

Kể từ lần gặp gỡ bất ngờ tại KFC hôm trước, đầu óc Cao Duật hoàn toàn không thể xóa bỏ hình ảnh cậu trai trẻ trong bộ đồ hề đi. Y nghi ngờ chính mình lẽ nào có đam mê đặc biệt, song sau khi thử nghiệm thì y kết luận rằng y hoàn toàn chẳng hề thích chú hề hay đồ hề tí nào, vì vậy giải thích duy nhất đó chính là vì y bị bản thân cậu ta thu hút. Nhưng điều này cũng thật hoang đường. Làm thế nào hai người xa lạ chỉ gặp mặt nhau có một lần, lại có thể bị đối phương làm cho thần trí mê muội đến như vậy chứ?

Có điều đấy không phải thứ Cao Duật y có thể quyết định. Đầu óc y vẫn cảm thấy chuyện này thật vô lý, song không hiểu sao lại chủ động nói chuyện với quản lý bên chi nhánh KFC đó để tìm hiểu thông tin đối phương, biết được người nọ là do khách hàng tự thuê chứ không thuộc quản lý của bọn họ thì lại tìm đến gia đình kia, biết đối phương là nhân viên của một công ty chuyên cung cấp dịch vụ này chứ không phải người quen thì lại tìm đến chủ công ty nọ, rồi từ đó tìm được tên và số điện thoại của hắn.

Toàn bộ quá trình này, nếu là Cao Duật trước đây chỉ có thể đánh giá bằng một từ “biến thái”. Ấy vậy mà y không ngừng nghĩ về hắn được. Sau khi có được số điện thoại của người nọ rồi, y dùng chút lý trí cuối cùng của mình để không làm ra thêm bất kỳ hành vi nào đi xa hơn.

Nhưng kiềm chế được vài ngày, trước khi y kịp nhận ra, y đã quay số đối phương rồi. Cao Duật không biết chính mình đang nghĩ cái gì nữa. Y thậm chí còn chẳng biết bản thân muốn nói gì với người ta.

“Xin lỗi, từ ngày hôm đó đến nay tôi không thể ngừng nghĩ về hình ảnh cậu?” Không bị chửi là biến thái đã là may.

“Cậu có muốn làm quen với tôi không?” Câu này thậm chí còn quá quắt hơn.

“Kết hôn với tôi nhé…” Khoan đã, cái này thì đi quá xa rồi!!!

Cao Duật: “Tôi là chủ một rạp xiếc mới mở, bọn tôi đang tuyển dụng nhân viên tài năng để cống hiến và gia nhập gánh xiếc. Mức lương hấp dẫn, ưu đãi cao, cậu nghĩ sao?”

Cao Duật: … Không đúng y đang nói cái mọe gì thế?!

Mục Thanh Hoài: ???

Mục Thanh Hoài: “… Thành thật xin lỗi, đó không phải công việc chính của tôi, tôi cũng không dự định theo nghề này. Rất cảm ơn lời đề nghị của anh.”

Cao Duật: “Tôi hiểu mà, cảm ơn cậu đã xem xét.”

Không, y không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra hết.

Cao Duật: “Nhưng dù sao cậu cũng đã giúp tôi nhặt bút, hai chúng ta đã có duyên như vậy, đi ăn chung một bữa thì thế nào? Tôi mời.”

Mục Thanh Hoài: “…”

Hắn vô cùng hoài nghi tên nói chuyện với mình hiện tại nếu không phải biến thái thì đầu óc cũng có vấn đề, hoặc sở hữu động cơ không lành mạnh nào đó. Thế nhưng vô duyên vô cớ buộc tội đối phương thì quá mất lịch sự đối với tính cách của nguyên chủ, hắn vẫn nên khéo léo từ chối thì hơn.

“Xin lỗi, tôi hơi bận nên có lẽ không thể nhận lời mời này. Dù sao cũng cảm ơn anh đã có lòng.”

Tút tút tút.

Tiếng reng lạnh lẽo từ điện thoại phát ra báo hiệu cuộc trò chuyện đã kết thúc. Cao Duật vẫn đứng yên tại chỗ với cái điện thoại trong tay, đầu óc hỗn loạn không rõ bản thân vừa trải qua chuyện gì nữa.

Y trong cơn bốc đồng gọi điện cho “tình yêu sét đánh”, nói cái gì mà muốn tuyển dụng cậu ta làm nhân viên cho rạp xiếc của mình, sau đó còn mời đối phương đi ăn, kết quả bị người nọ phũ phàng từ chối cúp máy ngay lập tức!

Có điều Cao Duật không trách đối phương được, nếu y là Mục Thanh Hoài y cũng sẽ hành xử y chang vậy! Người làm ra mấy hành động ngu ngốc ban nãy tuyệt đối không thể là y được!

Không chấp nhận được sự thật phũ phàng này, Cao Duật vội vàng bấm gọi một số máy quen thuộc khác để giải tỏa nỗi lòng.

“Cố Yên…” Y thều thào với người bạn thân của mình qua chiếc điện thoại.

Đầu dây bên kia, Cố Yên đang nhâm nhi rượu trong quán bar suýt chút nữa té lọt ghế. Gã ta lồm cồm ngồi vững dậy, trong giọng nói mang theo khó tin: “Cao Duật? Cậu làm sao vậy?”

Chẳng lẽ bạn thân của hắn gặp phải giang hồ xã hội đen bắt cóc tống tiền?!

“Tôi cảm thấy không ổn… Tôi nghĩ đầu óc mình có vấn đề…” Giọng nói của Cao Duật ngày càng yếu ớt.

“Bình tĩnh, cậu đang ở đâu, tôi chạy qua ngay!” Cố Yên ném thẻ tín dụng qua quầy bar cho nhân viên tính tiền, vội vàng mặc áo khoác vào, “Giữ bản thân tỉnh táo, tôi chở cậu tới bệnh viện!”

“Không, tôi không bị bệnh.” Cao Duật thảm hại úp mặt xuống bàn, “… Tôi nghĩ mình trúng tà rồi. Cậu có quen thầy pháp nào không?”

Cố Yên: ???

Cố Yên: “Mày đang giỡn mặt tao đấy hả thằng kia?!”

Hại gã lo lắng đến như vậy, vòng vo cả buổi hóa ra chỉ vì tên Cao Duật nọ lên cơn điên?! Chân cao lưng dài quá trên đó không khí loãng lắm hay sao nên đầu óc thành ra chập cheng tưng tửng thế kia?!

Một tiếng sau đó, Cố Yên ngồi nghe Cao Duật kể lể câu chuyện bi thảm của bản thân.

Cố Yên: “… Tóm lại mày sét đánh chung tình với một cậu con trai khác, sau đó điều tra thông tin người ta, gọi điện tới nói mấy thứ khùng điên rồi bị người ta cúp máy?”

Cao Duật: “Em ấy còn mặc đồ chú hề đó! Tại sao tao lại trúng tiếng sét ái tình với một chú hề chứ!”

Tuy rằng đối phương mang đến một loại cảm giác thu hút quyến rũ lạ lùng đối với Cao Duật, song hắn vẫn cảm thấy việc mình yêu trúng một người mặc đồ chú hề là chuyện gì đó vô cùng bất khả thi.

Cố Yên: “Ai biết được? Lỡ mày có sở thích đặc biệt gì thì sao? Mà thôi bỏ qua mấy thứ bên lề, tại sao mày lại đi gọi điện cho người ta làm ba cái trò đó hả?”

Cao Duật: “Tao không biết! Lúc đó đầu óc tao trống rỗng chẳng biết đã nói gì nữa, tận khi nhận ra thì đã quá muộn! Cho nên tao mới nghi ngờ mình trúng tà rồi!”

Ngoại trừ lý do này ra, hắn không nghĩ ra được bất kỳ loại nguyên nhân nào khác giải thích cho hành động của bản thân.

Cố Yên: “Mày an tâm đi, y học hiện đại gọi triệu chứng của mày là ‘tâm thần hoang tưởng’, bệnh còn có tên gọi là còn có khả năng chữa trị. Người anh em, cố lên, đừng từ bỏ trị liệu.”

Cao Duật: “… Cút!”

Y quả nhiên điên rồi mới nghĩ rằng một tên lông bông như Cố Yên lại có thể nghĩ ra phương án nào khả dĩ.

“Tao cũng không biết phải khuyên mày ra sao nữa.” Cố Yên đột ngột đổi giọng thở dài. Gã nốc cạn ly rượu của mình, khà một tiếng, “Trước giờ chẳng phải mày luôn chán ghét việc tình cảm sao? Mấy bạn tình của mày cũng đều là giải tỏa sinh lý chứ có yêu đương đâu. Sao đột nhiên…”

“Nếu tao biết vì sao thì tao đâu có thảm đến như vậy.” Cao Duật chán nản cắt lời gã.

“Có lẽ mày cứ thử tiến tới xem?” Cố Yên đề nghị.

Lời này khiến trong lòng Cao Duật rung động phần nào. Y hỏi lại: “Tiến tới?”

“Đúng vậy.” Cố Yên uống thêm một ngụm rượu khác, “Biết đâu chừng do mày chưa từng quan hệ yêu đương với ai cho nên mới nảy sinh hoang tưởng như vậy. Cứ thử xem, nếu thành công thì mày có phúc, mà nếu thất bại thì ít ra mày cũng không bị ám ảnh bởi việc này nữa.”

Đầu óc Cao Duật bỗng nhiên nổ bùm một cái, y thế vậy mà cảm thấy lời này vô cùng có lý!

Không, không, là quá sức hợp lý! Lựa chọn hoàn hảo giải quyết cho nan đề hiện tại!

“Mày nói đúng, chuyện như vậy tại sao trước kia tao không nghĩ ra chứ.” Cao Duật xúc động dâng trào, “Người anh em, cảm ơn mày rất nhiều.”

Không có chi, là do mày ngu chứ chả phải do cái gì cả. Nghĩ trong đầu như vậy, song vì tình bạn mấy chục năm Cố Yên vẫn quyết định nhận lời cảm ơn này mà không nói ra.

Nhưng mà loại người như Cao Duật lại có ngày rơi vào tình huống si mê đến như vậy cũng thật hiếm thấy, xem ra chuyện này cũng không đơn giản chút nào. Gã ngược lại có chút hứng thú muốn tìm hiểu xem mọi thứ sẽ tiến triển ra sao lắm đây.

Bấy nhiêu năm làm bạn, cũng đâu dễ gì nhìn được bộ dáng ngu ngốc thất thểu như vậy của Cao Duật chứ.

Cúp máy đối phương xong, Mục Thanh Hoài cất điện thoại vào túi, lầm bầm một câu: “Cao to đẹp trai như vậy mà đầu óc lại có vấn đề.”

Hệ thống vẫn im lặng trong suốt quãng thời gian hai người họ nói chuyện điện thoại, đột ngột lên tiếng: [Ký chủ… thật ra thì…]

“Thì cái gì?” Mục Thanh Hoài hỏi nó.

[Người đó… người nói chuyện điện thoại với ngài ban nãy ấy… chính là Cao Duật…]

Mục Thanh Hoài: “…”

Mục Thanh Hoài: “Tại sao chuyện quan trọng như vậy tới bây giờ mày mới nói?”

Hệ thống ấm ức đáp: [Chẳng phải ngài nói với tôi rằng trừ phi ngài đề cập đến, bằng không không được nhắc tới đối phương sao?]

Nghe nó nói vậy, Mục Thanh Hoài nhớ lại chính mình quả thực có nói một câu tương tự như thế. Nhưng mục đích của hắn vốn dĩ là để nó bớt lải nhải kêu hắn đi gặp Cao Duật, lại không ngờ chính mình trùng hợp tới mức đụng trúng đối phương trong tình huống không hề hay biết gì.

“Hiện tại giá trị công lược của y là bao nhiêu?” Trước đây hắn từng hỏi qua vấn đề này một lần, song hệ thống nói rằng chỉ khi gặp mặt mục tiêu nó mới có thể cập nhật giá trị. Bởi vì lúc trước hai người họ chưa từng gặp mặt nhau, cho nên hệ thống cũng không có số liệu để hiển thị.

Một bảng xanh lơ trong suốt nhảy ra trước mắt Mục Thanh Hoài, từng dòng chữ trên đó nhấp nháy hiện lên nội dung cho hắn.

Mục tiêu công lược: Cao Duật

Giá trị công lược: 20/100

Vị trí mục tiêu: *Ấn vào để mở rộng bản đồ*

“Những hai mươi điểm?” Mục Thanh Hoài có hơi bất ngờ.

Dựa theo thang điểm của tổng bộ, 0 điểm chính là mức điểm tiêu chuẩn dành cho hai người xa lạ không hề quen biết nhau. Coi như hắn và Cao Duật có va chạm một chút đi chăng nữa thì hai mươi điểm vẫn là quá nhiều đối với mối quan hệ của bọn họ.

[Vốn dĩ trong cốt truyện gốc Cao Duật đã có sẵn hứng thú với nguyên chủ rồi.] Hệ thống giải thích, [Cũng như việc ngài vô tình gặp gỡ hắn vậy, tôi nghĩ đó là do ý chí thế giới sắp đặt để thúc đẩy nội dung cốt truyện diễn ra.]

Mục Thanh Hoài không lấy đó làm tin vui, trái lại càng có chút cẩn trọng đối với thứ gọi là “ý chí thế giới” này. Nếu nó có thể khiến mục tiêu nhiệm vụ chịu ảnh hưởng đến mức nảy sinh nhiều cảm xúc đối với hắn như vậy, vậy thì nó cũng có thể làm cho Cao Duật giống như trong cốt truyện chán ghét hắn rồi rời đi.

Tóm lại con số hai mươi này nhìn như thế nào cũng khả nghi, hoàn toàn không có gì đáng mừng hết.

Ba Không nhìn thấy hắn thở dài rút điện thoại ra thì hơi ngạc nhiên: [Ký chủ, ngài định gọi lại cho Cao Duật sao?]

Nó còn tưởng ký chủ sẽ tiếp tục bài xích đối phương như mọi khi, một mình một ngựa chỉ quan tâm đến chuyện của bản thân chứ.

“Nếu y đã tìm đến tận cửa rồi mà tao còn trốn tránh thì lại phản tác dụng, hơn nữa sau này gặp lại cũng khó ăn nói.” Mục Thanh Hoài bấm vào lịch sử cuộc gọi, nhấn nút quay số, “Biết vậy ban nãy y mời đi ăn nhận lời cho rồi.”

[Vậy ngài sẽ mời y đi ăn sao?] Hệ thống không rõ Mục Thanh Hoài sẽ dùng lý do gì để giải thích cho đối phương.

Mục Thanh Hoài: “Không, tao tính hỏi y xem bây giờ đổi ý nhận lời làm chú hề cho rạp xiếc của y có được không.”

Hệ thống: […]

Nó không nghĩ Cao Duật có mở rạp xiếc, hay dự định sẽ mở rạp xiếc trong tương lai gần. Hơn nữa cho dù y có định làm vậy đi chăng nữa, phương thức công lược này có phải quá mức kỳ quái rồi không?!

Tiểu kịch trường:

Cao Duật: Em chơi ngải tôi, em phải chịu trách nhiệm với tôi.

Mục Thanh Hoài: Tôi thấy anh không cần tuyển dụng nhân viên đâu, vì bản thân anh có thể đại diện cho cả rạp xiếc được rồi đó.

Hệ thống: Ngày x tháng y, ký chủ nhà tôi sử dụng phương pháp trở thành chú hề tại rạp xiếc của mục tiêu để công lược đối phương…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play