Đám nhóc tổ chức bữa tiệc trong phòng Coca.

Chu Chúc tựa vào cửa quan sát một lúc, còn Phao Phao đang đi khắp nơi khoe rằng mình chăm chỉ thế nào.

“Ba và bố không quan tâm đến đám cưới chút nào! Mỗi ngày ba đều chơi game ở nhà! Ngày nào bố cũng chơi game với ba! Chỉ có mình em là bày ra kế hoạch đám cưới!”

“Oa!” Quýt kêu lên: “Phao Phao, bây giờ em biết được nhiều từ thế? Còn biết cả bày kế hoạch nữa!”

“Đương nhiên!” Phao Phao chống nạnh. nói tiếp: “Ba còn muốn tổ chức đám cưới trong lâu đài ma cà rồng. Nhưng lâu đài ma cà rồng rất đáng sợ, làm sao có thể tổ chức đám cưới?”

“Lúc trước từng tổ chức rồi.”

“Lúc trước là trò chơi, còn lần này là thật.” Phao Phao thở dài: “Không thể nào! Nếu ba làm thế, em chỉ có thể giúp ba một chút thôi.”

Nói rồi đứa nhỏ rầu rĩ không thôi.

Chu Chúc: “...”

Chậc, cục cưng à, con có hiểu bày kế là gì không đấy? Hay con chỉ biết mặt chữ mà không biết ý.

Vả lại, lâu đài ma cà rồng không đáng sợ lắm, hôm trước con còn ghé chơi mà.

Bấy giờ, Phao Phao vẫn tiếp tục nói: “Em nghĩ lần đầu ba và bố kết hôn chưa thành. Nhưng may mắn là bây giờ em đã được sinh ra, em có thể giúp họ hoàn thành đám cưới.”

Chu Chúc: “...”

Dù không nhớ về đám cưới đầu tiên, nhưng có lẽ cũng không đến nỗi nào. Vì làm gì có nhóc con nào tự cho mình là đúng!

Đột nhiên, Coca lên tiếng: “Phao Phao, chẳng phải em vẫn không đồng ý với cuộc hôn nhân của ba và bố em sao? Tại sao bây giờ lại đồng ý thế?”

Cậu bé trả lời: “Bởi vì em biết điều quan trọng nhất trong hôn nhân là...”

Chu Chúc đáp thay: “Hạnh phúc.”

“Không phải!” Nào ngờ Phao Phao lại phủ định, bảo: “Điều quan trọng nhất là hai người phải xứng đôi!”

Nghe vậy, cậu che miệng: “Ồ, vậy ba là người xứng đôi với bố con sao? Cụ thể là xứng đôi như thế nào, con nói đi.”

“Ba là đàn ông, bố cũng là đàn ông.”

Rất xứng đôi!

“Ba mới ngoài hai mươi, còn bố thì gần ba mươi tuổi, chỉ nhỏ hơn một chút thôi.”

Đều vô cùng xứng đôi!

“Lúc ngủ ba thích véo bụng nhỏ của người khác, mà bố thì có cơ bụng.”

Thế rồi, đám nhóc kia kinh ngạc kêu lên: “Oa! Thật là đẹp đôi mà!”

“Vì vậy, ba và bố là một cặp trời sinh.” Tuy nhiên, Phao Phao không mấy tự tin lắm về những lời này.

Chu Chúc: “?”

“Chu Phao Phao, ai dạy con mấy thứ này?”

“Bố ạ!”

Nghe con nói thế, khuôn mặt Chu Chúc tràn đầy vẻ phức tạp, cậu xuống lầu tìm Thôi Phùng: “Thôi Phùng, anh dạy thằng bé cái gì thế hả?”

Đóng cửa phòng, đám nhóc tiếp tục thảo luận về đám cưới.

Phao Phao nói: “Em đã thiết kế một đám cưới hoa trong lâu đài cho ba.”

Mấy đứa nhóc lại cao giọng hỏi: “Em thiết kế sao?”

“Thiết kế đó, em thiết kế.” Phao Phao thì thầm: “Đám cưới được tổ chức trong vườn, có một cổng hoa lớn, thảm trên cỏ, ghế khán giả ở hai bên, còn có một bục ở phía trước và ở giữa.”

“Bục hả?”

Cậu bé khẽ gật đầu, nói tiếp: “Ba nói với em rằng khi kết hôn thì phải thề. Nghĩa là thề, “anh yêu em”, “anh mãi mãi yêu em”, sau đó còn cần một linh mục làm chứng.”

“Nhưng lời thề là điều vô dụng nhất trong chương trình.”

“Khi kết hôn thì phải thề mà!” Phao Phao suy nghĩ một lúc, lại nói: “Vậy thì em sẽ là một phù rể nhỏ, đi theo phía sau ba và bố, mang theo một giỏ hoa và rải hoa cho họ.”

“Chỉ có một phù rể nhỏ thôi.”

“Đúng rồi! Còn cần thêm một người nữa.” Ánh mắt của Phao Phao lướt qua khuôn mặt của những người bạn, nhanh nhảu bảo: “Bắt đầu ngay bây giờ! Ai giơ tay trước sẽ...”

Nhưng trước khi cậu nhóc kịp nói hết câu, tất cả đã giơ tay lên hết!

“Tớ là người đầu tiên! Tớ là người đầu tiên!”

“Là tớ! Tớ trước!”

“Nếu không thì cả năm người chúng ta đều là phù rể đi.”

Bỗng, Coca thẳng thắn lên tiếng: “Không được! Đó là đám cưới của ba và bố Phao Phao, chứ không phải là đám cưới của chúng ta. Sao chúng ta có thể đi cùng nhau được?”

“Đúng vậy!” Đám nhóc thấy có lý, quay qua nhìn Phao Phao bảo: “Vậy thì Phao Phao quyết định đi.”

Phao Phao nghĩ ngợi một lúc. Cuối cùng, cậu bé xua bàn tay nhỏ bé của mình trước mặt mấy cậu bạn kia.

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Em không thể quyết định.” Vừa dứt lời, cậu bé lại suy nghĩ thêm một lát. Rồi bé nhắm mắt lại, giơ tay lên cao, vung vẩy tay giữa không trung và chầm chậm xoay vòng: “Vậy thì để ông trời quyết định đi! Hây!”

Một lát sau, cánh tay dừng lại, Phao Phao cũng mở mắt ra: “Quýt, chúc mừng! Anh có thể làm phù rể với em!”

Mấy nhóc khác có vẻ hơi buồn bực, bĩu môi.

“Không sao, còn có nhiệm vụ khác.” Cậu bé lại nghĩ, nói: “Ví dụ... lễ cưới diễn ra trên bãi cỏ, nhưng tiệc buffet ở trong lâu đài, còn bên ngoài cổng lâu đài cần hai người khuân vác nhỏ.”

“Tớ! Tớ, tớ!”

Ý Mễ với Mị Mị đã giành chiến thắng với đôi tay siêu nhanh, và trở thành người gác cửa nhỏ ở cổng.

Bây giờ, Coca là người duy nhất không có nhiệm vụ gì cả.

Vì vậy, Phao Phao mới ôm mặt nhóc và suy nghĩ nghiêm túc: “Ừm, vẫn còn một vị trí, chắc chắn vẫn còn một vị trí...”

Nghe vậy, hai mắt Coca chợt sáng lên: “Vậy thì anh sẽ là quản lý của em.”

“Quản lý?”

“Đúng vậy, phù rể nhỏ hay người gác cổng nhỏ đều cần người quản lý, nếu không mấy đứa sẽ làm loạn mất.”

“Bọn em sẽ không đâu.”

“Có mà!”

“Được rồi.”

“Anh làm quản lý cũng được.” Phao Phao gật gù: “Bây giờ chúng ta sẽ thảo luận về những việc phải làm trong đám cưới.”

Thật ra thì Chu Chúc và Thôi Phùng rất quan tâm đến đám cưới của họ.

Cách đây không lâu, các thợ may đến tận nhà để ước chừng số đo cho họ, vậy nên quần áo cưới đang được thực hiện với hiệu suất nhanh nhất.

Và vì cảm giác lễ nghi, họ tự mình chuẩn bị thiệp mời và gói các món quà lưu niệm, không nhờ tới một ai khác.

Tuy nhiên, vì có rất nhiều khách nên...

Quý Dao và Giang Ý Thành đang ngồi khoanh chân trước bàn, cẩn thận đóng gói hộp quà.

Mà Lưu Quần Tiên với ông nội Quýt thì chịu trách nhiệm viết thiệp mời.

“Đây là lý do tại sao cậu gọi cho chúng tôi?”

Chu Chúc đáp bằng giọng điệu tự tin: “Mọi người quen nhau lâu như vậy mà, em cũng sắp kết hôn nữa, nên em tìm cho mọi người chút việc làm thôi. Tránh chuyện bỗng dưng không còn em bên cạnh nữa, mọi người lại buồn quá, không gượng dậy nổi.”

“...”

“Cậu thôi đê!” Giang Ý Thành nghẹn lời, bảo: “Đây là đám cười lần hai của cậu, mà đám cười lần hai thì không nên làm lớn quá. Bớt nửa khách mời đi, cậu không thể viết nhiều thiệp mời như vậy.”

Nhưng Chu Chúc không cho là vậy, cậu vẫn giữ thái độ tự tin tiếp lời: “Tái hôn! Em tái hôn đó! Mấy người cũng không tham gia hôn lễ đầu tiên của em, vậy thì phải đến dự hôn lễ lần thứ hai chứ!”

“Ây… Con trai cậu ta gọi chúng ta lên lầu, mà cậu ta thì lại gọi chúng ta xuống lầu.” Lưu Quần Tiên không nói nên lời: “Thật là một gia đình ác ma mà!”

Đột nhiên, Chu Chúc đẩy thiệp mời qua: “Làm phiền mọi người nha.”

“Vậy còn cậu làm gì?”

“Là một người sắp kết hôn, bây giờ em phải nạp lại năng lượng, cố gắng giữ trạng thái tốt nhất trong ngày cưới.” Nói rồi cậu vờ yếu ớt, than thở: “Mệt mỏi quá!”

“Nín đê!!”

“Tất nhiên, cho dù bây giờ em mệt mỏi như vậy, em vẫn sẽ đích thân viết thiệp mời cho mọi người, bao gồm tất cả lời chúc phúc của em dành cho mọi người.” ( truyện trên app tyt )

“...”

Trong lúc bọn họ tranh cãi, Thôi Phùng đã viết được mấy chục tờ thiệp mời rồi bắt đầu chuẩn bị gói ghém hộp quà.

Mà mỗi vị khách sẽ nhận được hai chiếc nhẫn vàng lớn, không uổng danh là Thôi Phùng.

Vào buổi tối, đám nhóc đã uống xong nước trái cây, khoai tây chiên và gà viên rồi chúng chạy xuống cầu thang vì đói.

“Ba, bọn con đói bụng rồi.”

“Đói thì ăn đi.”

Coca chui vào vòng tay của Quý Dao, thấp giọng hỏi: “Ba ơi, khi nào ba kết hôn thế?”

“Hả?” Quý Dao bối rối nhìn con mình.

Rồi nhóc nói: “Kết hôn rất vui.”

Ngay cả Mị Mị cũng hỏi: “Ba ơi, khi nào ba sẽ kết hôn vậy?”

Nhận được hai câu hỏi cùng lúc, gương mặt Lưu Quần Tiên thể hiện rõ vẻ phức tạp: “Ba đã kết hôn rồi.”

“Vậy ba kết hôn lại đi!”

Đến cả Quýt cũng hỏi: “Ông nội ơi, khi nào ông...”

Thế là ông nội Quýt đành phải che miệng cậu nhóc lại: “Ông nội không kết hôn.”

“Vâng ạ.”

Tựu chung, Phao Phao đã thành công châm ngòi một hồi “mưa gió đẫm máu”.

Cậu bé hài lòng nhào vào vòng tay của ba: “Ba ơi. ba và bố phải kết hôn mỗi ngày nha. Kết hôn rất vui!”

Do đây là hôn lễ của hai người ba của cậu bé.

Thế nên, cậu bé sẽ là thủ lĩnh của cả đám nhóc.

Mà cảm giác làm thủ lĩnh tuyệt vời ghê!

Tuy nhiên, đối diện với mấy lời hồn nhiên của đứa con, nụ cười của Chu Chúc lại cứng ngắc.

Cậu đánh vào cái mông nhỏ của nhóc con.

Chợt, Thôi Phùng lên tiếng: “Được. Có thể kết hôn mỗi ngày.”

“Vâng ạ! Tốt quá!” Phao Phao ngày càng thích bố hơn.

Thằng nhóc ngốc này!

Hình như thằng bé vẫn chưa nhận ra ý nghĩa thật sự của kết hôn.

Vài ngày trôi qua...

Đã đến ngày hẹn lấy giấy chứng nhận kết hôn của Chu Chúc.

Sáng sớm hôm nay...

Chu Chúc bị Thôi Phùng đào lên khỏi giường, khiêng vào phòng tắm.

“Nhanh nào Chúc Chúc, muộn rồi không đến kịp mất.”

Mà cậu chỉ dựa vào vách tường phòng tắm, hai mắt lim dim hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Thôi Phùng liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đáp: “Gần chín giờ rồi.”

Nhưng Phao Phao lại giơ tay lên nhìn đồng hồ trẻ em: “Bố nói linh tinh, bây giờ mới bảy giờ.”

Chu Chúc: “?”

“Cuộc hẹn của em là mười giờ.”

Phao Phao tiếp tục nói: “Hôm qua bố cũng không ngủ, cứ xoay người làm con không ngủ được.”

Chu Chúc nghe vậy, gật đầu tán thành: “Ba biết mà, bởi vì bố cũng làm phiền ba đến nỗi khuya khoắt ba mới ngủ.”

Do Thôi Phùng muốn ôm Chu Chúc ngủ, nên lúc anh nghiêng người thì Chu Chúc cũng bị “lật ngửa” theo.

Rốt cuộc thì, dù là tổng giám đốc bạc tỷ đến ngày kết hôn vẫn phải lo lắng đến nỗi không ngủ được thôi.

Phao Phao lại nói: “Ba cũng lo lắng.”

Chu Chúc đang chuẩn bị đánh răng rửa mặt, chối bay: “Vớ vẩn, ba không có lo.”

Thế là, cậu bé vươn tay ra cầm lấy tay Chu Chúc: “Ba đang run rẩy nè.”

“Làm gì có nè?”

Nhưng rõ là bản thân cậu cũng không ngủ được, vậy mà còn nói Thôi Phùng quấy không để mình ngủ.

Sau khi đánh răng và rửa mặt, Chu Chúc lấy lại vẻ tỉnh táo. Cậu thay quần áo đã được Thôi Phùng chuẩn bị từ lâu.

Đấy là áo sơ mi đôi.

Chu Chúc ôm quần áo của mình, đứng trong phòng tắm.

Mà Phao Phao hiểu chuyện, ra khỏi phòng tắm ngay.

Nhưng mà...

Thôi Phùng lại đứng yên không nhúc nhích.

Vì thế, ánh mắt Chu Chúc dừng lại trên người anh: “Anh đang làm gì vậy?”

“Giúp Chúc Chúc thay quần áo.”

“Em không cần!”

“Thay quần áo với Chúc Chúc.”

“...”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Vậy là, Phao Phao - đang đứng ở cửa phòng tắm, đành trơ mắt nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại trước mặt mình.

Vì sao chứ?

Lát sau, một nhà ba người đã thay quần áo xong, vội vàng ăn sáng rồi vội vã đi đến Cục Dân chính.

Ngờ đâu, người ta vẫn chưa đi làm.

Nên Chu Chúc và Phao Phao đành ngồi xổm trên bậc thềm, ôm mặt rồi ngẩng cao đầu, nghiêm túc nhìn Thôi Phùng.

“Không kịp nữa?”

Thôi Phùng khẽ vuốt cằm, nói: “Đến sớm mới đúng mực.”

Chu Chúc lấy điện thoại ra: “Để xem gần đây có chỗ nào chơi không.”

“Chu Phao Phao, con có muốn đi cung thiếu nhi chơi không?”

Phao Phao gật đầu: “Muốn ạ...”

Nhưng Thôi Phùng từ chối lời đề nghị: “Không được! Đi đến sân chơi trẻ em sẽ làm hỏng hình tượng, đi chỗ khác đi.”

Nói rồi anh định sờ sờ đầu cậu, nhưng lại nghĩ rằng điều này sẽ làm hỏng kiểu tóc của cậu nên cuối cùng vẫn rút tay về.

Chu Chúc suy nghĩ một hồi: “Em đội túi rác lên đầu để bảo vệ kiểu tóc rồi ra sân chơi trẻ em chơi.”

“Đồng ý!” Phao Phao giơ tay lên.

“Không đồng ý.” Thôi Phùng chỉ vào công viên bên cạnh, nói tiếp: “Có thể đến đây.”

“Được rồi.”

Trong khi chờ Cục Dân chính mở cửa, Phao Phao nằm trên xích đu trong công viên chơi một mình.

Còn Chu Chúc và Thôi Phùng thì ngồi bên nhìn cậu nhóc chơi đùa.

“Sếp Thôi, em cũng thấy lo lắng rồi.”

Thôi Phùng bèn ôm lấy cậu, đáp: “Anh cũng thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play