Vì các thủ tục vẫn chưa hoàn tất nên Cola vẫn phải cùng giáo viên quay lại cô nhi viện.

Những nhóc con khác cũng đang chuẩn bị về nhà.

Bọn nhóc chào tạm biệt nhau ở sảnh khách sạn.

"Tạm biệt Coca, khi về tới nhớ gọi điện cho bọn em nhé."

"Anh biết rồi, tạm biệt."

"Nhớ gọi điện cho chúng em ngay khi anh đến nơi nha."

"Được rồi."

Quý Dao dẫn theo Coca, đưa hành lý và cặp sách nhỏ cho giáo viên.

"Chào cô, trong vali này có quần áo của Coca, cặp sách thì có một số đồ dùng cần thiết hằng ngày của cậu bé. Ngoài ra, tôi còn mua cho cháu một ít đồ ăn vặt để mang về chia sẻ với các bạn nhỏ khác."

"Đúng rồi, tôi còn mua cho cậu bé một chiếc đồng hồ đeo tay trẻ em. Nếu cô nhi viện không cho phép mang theo, phiền cô cất nó đi giúp cháu. Bây giờ cậu bé quen ở cùng với chúng tôi, nếu cậu bé muốn tìm chúng tôi, cô có thể đưa đồng hồ lại cho cậu bé."

"Được rồi, đây là số điện thoại của tôi, nếu Coca có chuyện gì, cô có thể gọi cho tôi nhé."

Cô giáo cô nhi viện mỉm cười nhìn cậu rồi lấy điện thoại ra: "Được."

Chu Chúc ôm tay đứng cạnh đó. Cậu nhịn không được thốt lên: "Oa, Quý Dao cũng có ngày hôm nay nhỉ, không phải cậu ta ghét nhất là trẻ con sao?"

Quý Dao quay lại, lườm Chu Chúc bằng ánh mắt hình viên đạn: "Câm miệng, tôi thích trẻ con nhất đó."

"Ồ." Chu Chúc che miệng lại.

Bên kia, Coca và các nhóc con khác đang nói lời tạm biệt.

"Chúng ta hẹn gặp nhau ở nhà trẻ nhé, được không?"

"Coca, em không nỡ xa anh!"

"Nhớ gọi điện cho bọn em ngay khi anh đến nhé."

Coca vỗ vỗ ngực nhỏ: "Được rồi, không thành vấn đề!"

"Hay là anh gọi ngay khi lên xe đi, như vậy em sẽ yên tâm hơn."

Coca tiếp tục vỗ vỗ ngực nhỏ của mình: "Cũng được, không vấn đề gì!"

Phao Phao nói: "Hay là chúng ta gọi điện thoại ngay bây giờ đi."

"Bây giờ ư?" Bọn nhóc con kinh ngạc.

"Đúng rồi, ngay bây giờ. Bây giờ chúng ta vẫn đang ở cạnh nhau, nếu gọi điện thoại không được thì có thể trực tiếp giải quyết. Nếu chờ sau mới gọi, lỡ điện thoại không liên lạc được thì em biết tìm anh ở đâu?"

Nghe rất có lý! Phao Phao, em quả là thiên tài nhỏ!

Năm đứa nhóc đều lấy đồng hồ trẻ em của mình ra rồi vào chế độ trò chuyện nhóm.

"A lô a lô? Em là Phao Phao, nghe thấy em nói chuyện không?"

"A lô, em là Quýt, em là Quýt!"

"A lô a lô a lô..."

Tiếng "a lô a lô a lô" vang lên khắp nơi.

"Chúng ta phải chia nhau, như vậy mới chắc chắn có gọi điện cho nhau được."

"Được."

Năm đứa nhóc chia nhau ra đi tìm chỗ có tín hiệu tốt trong đại sảnh để xác nhận điện thoại không có vấn đề gì.

"Vậy là được rồi, chúng ta cứ duy trì liên lạc cho đến khi lên xe."

"Được!"

Không lâu sau, các ông bố cũng mang xe đến đón, chuẩn bị đưa bọn trẻ đi.

Coca lên xe của cô nhi viện, sau khi ngồi vào chỗ, cậu bé vẫy tay chào mọi người qua cửa sổ: "Tạm biệt!"

"Tạm biệt!"

Quý Dao đứng sau xe, đuổi theo và hô lớn: "Ba không nỡ xa con! Coca à! Ba yêu con! Mấy ngày nữa ba sẽ đến cô nhi viện đón con!"

Coca cũng kìm không được mà hốc mắt đỏ lên: "Ba ơi, con cũng yêu ba."

Quý Dao dựa vào tường, lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó đấm mạnh vào tường.

Chu Chúc vừa định đến an ủi cậu ta: ?!!!

Cậu  lặng lẽ đi xa một chút, sợ bị đấm.

Chờ đến khi Quý Dao bình tĩnh lại, Chu Chúc mới cùng Phao Phao chuẩn bị rời đi.

Thôi Phùng đã lái xe đến chờ bên cạnh.

Chu Chúc vỗ vai Quý Dao: "Không sao đâu, thủ tục bây giờ nhanh lắm. Khi nào cậu đi đón Coca, bảo tôi một tiếng, chúng ta cùng đi."

"Ừm."

"Chúng tôi đi trước nhé."

"Ừm."

Phao Phao ngẩng đầu lên: "Ba ơi, chú Quý đáng thương quá."

Chu Chúc giải thích: "Chú ấy chỉ là quá yêu Coca thôi."

"Ừm." Phao Phao gật đầu, giơ tay lên nói chuyện với chiếc đồng hồ điện thoại trên tay: "Coca, ba anh yêu anh lắm, bây giờ chú ấy vẫn đang khóc kìa."

Thực hiện: Clitus x T Y T

Giọng nói của Coca từ đầu dây bên kia truyền đến: "Thật vậy sao? Ba khóc dữ lắm ư?"

"Hả..." Phao Phao quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Chú ấy không dữ, mà trông có vẻ rất suy yếu."

"Không phải, anh hỏi em là ba anh có khóc dữ lắm hay không?"

"Không dữ mà, ba anh rất dịu dàng."

"..."

Ôi không, hai đứa nhóc con ở hai nơi khác nhau, hoàn toàn không hiểu đối phương có ý gì.

Chu Chúc mỉm cười nói với Coca: "Ba cháu khóc dữ lắm đấy, đây là nhiệm vụ riêng của Coca. Coca phải ngoan ngoãn đợi ở đó, ăn cơm thật ngoan, ngủ cũng thật ngoan, đợi ba đến đón cháu nhé."

"Nếu sau mấy ngày, ba nhìn thấy cháu gầy đi, khẳng định sẽ rất buồn."

"Cháu biết rồi." Coca siết chặt nắm tay nhỏ: "Cháu sẽ nghiêm túc ăn cơm!"

"Tốt lắm."

Chu Chúc mở cửa xe, nhấc Phao Phao vào xe và thắt dây an toàn cho cậu bé.

Chu Chúc ngồi vào ghế phụ.

Phao Phao vẫn đang trò chuyện với các nhóc con khác.

"Coca, mấy ngày nữa anh mới được về nhà?"

"Anh không biết, ba anh nói là phải mấy ngày nữa."

"Mấy ngày! Lâu vậy! Em không đợi được!"

"Không đợi được cũng phải đợi."

"Ôi ——"

Một lát sau, Phao Phao nói: "Như này đi, hôm sau, chúng ta tổ chức một buổi lễ chào đón Coca nhé."

Mị Mị hỏi: "Lễ chào đón sao?"

Ý Mễ giải thích: "Chính là lễ chào mừng Coca quay lại đây. Chúng ta có thể mua một số đồ ăn vặt ngon, trang trí phòng bằng bóng bay để chào mừng Coca."

"Đúng vậy." Phao Phao gật đầu: "Nhưng chúng ta đừng để cho Coca biết, chúng ta phải tạo cho anh ấy một bất ngờ."

Coca: "..."

"Phao Phao, Coca đang gọi điện thoại với chúng ta! Anh ấy nghe được hết rồi!" ( truyện trên app T Y T )

Phao Phao há to miệng, ôi không, bất ngờ bị lộ rồi!

Chu Chúc ngồi ở ghế trước cười khùng.

Đúng là những nhóc con ngốc nghếch.

Phao Phao như bị đả kích nặng nề, sau đó không nói gì nữa.

Cậu bé đang suy nghĩ sao mình có thể ngu ngốc đến như vậy?

Về đến nhà, Phao Phao ngồi lên chiếc ghế nhỏ của mình, tự hỏi nhóc con sinh*. (nhân sinh)

Chu Chúc đi lên trước, ôm Phao Phao một chút: "Phao Phao, ngốc nghếch không phải lỗi của con."

Phao Phao ngẩng đầu lên: "Là lỗi của ba!"

"Hả?" Chu Chúc ngạc nhiên: "Sao lại là ba sai?"

"Tại ba đã di truyền cho con sự ngốc nghếch! Tại ba di truyền cho con!"

"..."

Tên nhóc con lấy oán báo ơn này. Ba có lòng tốt lại đây an ủi nhóc mà nhóc lại đối xử với ba như thế.

Chu Chúc nhân cơ hội véo má Phao Phao, sau đó quay đầu bỏ chạy lên lầu.

Bấy giờ, chuông cửa vang lên.

Phao Phao không quan tâm đến ông bố "trẻ con" của mình, xoay người đi mở cửa: "Là ai vậy ạ?"

"Cậu chủ nhỏ, là tôi, trợ lý của sếp Thôi."

"À." Phao Phao nhón chân, cả người treo trên cửa để mở cửa cho anh ta.

Trợ lý của bố, trước đây thường xuyên đến tặng đồ cho bọn họ.

"Mời vào." Phao Phao mở cửa và gọi to lên lầu: "Ba ơi, trợ lý của bố đến."

"Ừ." Chu Chúc ló đầu ra từ cầu thang.

Thôi Phùng cũng xuống dưới.

Trợ lý mang đến cho họ một thùng kẹo lớn.

"Đây là kẹo mừng của sếp Thôi, mời thử xem và chọn vài món quà lưu niệm."

"Bên may vá cũng đã liên hệ xong, họ sẽ đến đo ni may áo sau vài ngày nữa."

"Ngoài ra, cũng có mấy công ty tổ chức lễ cưới đưa ra một số kế hoạch cho hôn lễ, nếu có thời gian, có thể xem qua kế hoạch của họ."

"Chúc sếp Thôi và cậu Chu tân hôn vui vẻ."

Trợ lý nhanh chóng rời đi.

Phao Phao ngạc nhiên: "Hôm qua mới cầu hôn, hôm nay đã phải kết hôn rồi sao?"

Chu Chúc giải thích: "Không phải hôm nay, mà là tháng sau."

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

"Tháng sau? Nhanh vậy!"

"Đúng vậy, bố của con mà chờ nữa sẽ già mất."

Sếp Thôi :)

"Được thôi." Phao Phao suy nghĩ một hồi: "Vậy hai người phải đợi Coca về rồi mới kết hôn."

"Đương nhiên rồi."

"Chúng ta phải tham gia nhiều bữa tiệc như vậy, thật là mệt."

"Biết rồi." Chu Chúc nói: "Tham gia bữa tiệc còn nhẹ nhàng hơn cứu thế giới nhiều."

Phao Phao lắc đầu: "Chẳng thoải mái gì cả."

Nhóc con này chính là trung tâm của thế giới, không có nhóc con, thế giới này sẽ ngừng hoạt động.

***

Thủ tục nhận nuôi Coca đã hoàn tất, Phao Phao và các bạn bắt đầu chuẩn bị cho lễ chào đón Coca.

Quý Dao còn mời bọn nhóc đến nhà mình để giúp Coca trang trí phòng.

Bọn trẻ tay nắm tay, đi mua nội thất ở cửa hàng nội thất và chọn những món đồ chơi tại cửa hàng đồ chơi.

"Tớ nghĩ Coca sẽ thích cái này, một chiếc giường Paw Paw Team."

"Chiếc giường này nhỏ quả, tớ nghĩ nên mua một chiếc giường lớn hơn."

"Giường to cỡ nào?"

Phao Phao quay lại nhìn: "Giường siêu to! Ngủ được 5 người ấy! Như vậy sau này chúng ta đến nhà Coca chơi, sẽ không cần phải ngủ riêng!"

Chu Chúc đi theo sau buồn bã nói: "Giường ngủ 5 người gọi là giường đất."

"Nhưng giường lớn có thể ngủ đến 5 người, chắc là sẽ rất đắt đấy?"

"Con tin chú Quý chắc chắn rất giàu! Nhất định sẽ sẵn lòng mua cho Coca!" Phao Phao nhìn Quý Dao đầy mong đợi: "Đúng không chú Quý?"

Quý Dao gật đầu: "Đúng đúng đúng, mua mua mua!"

Chu Chúc ngớ ra, quay sang Thôi Phùng: "Thằng bé nói anh đấy"

Bố nghèo khó, không có tiền mua giường ngủ 5 người cho con, đáng giận!

Bé con về nhà vẫn luôn phải ngủ trên giường nhỏ! Đáng giận!

Thôi Phùng mặt không đổi sắc tiếp tục đi dạo cửa hàng nội thất cùng Chu Chúc.

Họ cũng muốn trang trí lại phòng tân hôn của mình một chút.

Lâu đài "Ma cà rồng" vẫn còn trống trải, cần thêm một số đồ đạc.

Bọn trẻ chọn một chiếc giường lớn, một chiếc bàn học, một tấm thảm hình Paw Paw Team, và nhiều món đồ chơi cho phòng của Coca.

Họ dành cả buổi chiều để trang trí phòng cho Coca thật đẹp.

Mấy ngày sau, thủ tục nhận nuôi Coca hoàn tất.

Từ nay trở đi, cậu bé chính là em trai của Quý Dao!

Coca được cô giáo cô nhi viện dắt tay ra ngoài, khi ra khỏi viện, cậu bé thấy tất cả mọi người đều đứng ở cửa chờ mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play