Gương mặt béo phì của quản lý lộ ra nụ cười xu nịnh, yếu ớt giải thích: "Chu Chúc, tôi không có ý đó, vừa rồi chúng tôi đang nói về người khác. Mời vào, mời vào, vào ngồi đi." 

"Tổng giám đốc Thôi cũng đến, mời vào uống trà. Chúng ta cùng tìm hiểu về chương trình, nếu thuận lợi thì ký hợp đồng ngay." 

Chu Chúc và Thôi Phùng đều đứng yên không nhúc nhích.

"Không cần đâu." Chu Chúc nói: "Tôi đến lần này chủ yếu là để thông báo cho anh biết, tôi muốn chấm dứt hợp đồng."

Quản lý hoảng hốt: "Cái gì?"

"Tôi chính thức thông báo cho anh, tôi muốn chấm dứt hợp đồng." 

"Chu Chúc, cậu nghĩ kỹ rồi chứ, tiền bồi thường hợp đồng không phải là con số nhỏ. Dù cậu dựa vào tổng giám đốc Thôi, nhưng liệu tổng giám đốc Thôi có chịu trả số tiền đó cho cậu không?"

Anh ta chưa kịp nói hết, Thôi Phùng đã thờ ơ nói: "Chịu."

"... Dù cho tổng giám đốc Thôi có chịu trả tiền cho cậu, nhưng..." Quản lý ngừng một lát: "Nhưng cậu không thấy xấu hổ sao?"

Chu Chúc lạnh lùng đáp: "Không, dùng tài sản chung của chúng tôi, có gì phải áy náy?"

"..."

"Nhưng mà tôi cũng định thông báo cho anh, tôi sẽ không bồi thường hợp đồng."   

"Cái gì?"

"Anh không thực hiện đúng nghĩa vụ, không giúp tôi xử lý công việc, ngược lại còn nhận tiền từ đối thủ để đẩy tôi ra làm trò marketing." Chu Chúc nói: "Anh lừa tôi như vậy, tôi còn trả tiền cho anh sao? Tôi có phải là coi tiền như rác đâu?"  

"Cậu có bằng chứng không?"

"Chúng tôi đều nghe thấy rồi." Chu Chúc chỉ vào xung quanh.

"Cậu đang nói bậy bạ gì vậy? Tôi không nói gì cả, đừng có vu khống."

Quản lý lao tới, muốn tóm lấy cậu, nhưng Thôi Phùng đã nắm chặt cổ tay anh ta, hất anh ta ra như hất rác.

"Cút."

Chu Chúc khoanh tay, đứng bên cạnh Thôi Phùng: "Việc tiếp theo, phiền anh trao đổi với luật sư của tôi, tôi và tổng giám đốc Thôi sẽ đi trước."

Chu Chúc kéo Phao Phao và sếp Thôi, chuẩn bị rời đi.

Những luật sư cao lớn mặc đồ Tây đen từ từ áp sát quản lý, anh ta vẫn cố gắng níu kéo.

"Chu Chúc, chúng ta có thể bàn lại mà, đừng đi, tôi sẽ bảo cấp trên đến nói chuyện với cậu, điều kiện có thể thương lượng!" 

Chu Chúc không để ý đến anh ta, quản lý hơi hoảng, thậm chí còn bắt đầu đe dọa cậu: "Chu Chúc, đừng tưởng cậu sạch sẽ lắm! Tôi còn nhiều chuyện xấu về cậu lắm! Xé rách mặt nhau, cả hai bên đều không có lợi đâu!"

Chu Chúc dừng bước, suy nghĩ kỹ xem "nguyên chủ" có chuyện xấu gì. 

"Nguyên chủ" cũng là một kẻ tệ hại, tính tình tồi tệ, làm màu, diễn xuất kém, hát như tiếng lợn bị chọc tiết, nhân cách cũng cực kỳ tệ, những điều này mọi người đều biết, còn có gì xấu nữa để lộ ra chứ? 

Chu Chúc không có hứng thú gì với việc rửa sạch tên tuổi cho "nguyên chủ", giúp "nguyên chủ" tẩy trắng, điều đó trái với lương tâm của cậu. 

Thấy Chu Chúc dừng lại, quản lý tưởng mình đã thuyết phục được cậu, thở phào nhẹ nhõm: "Chu Chúc, xé rách mặt nhau chẳng có lợi cho ai cả, thế này đi, cậu giúp công ty kiếm năm mươi triệu, tôi sẽ nói với công ty để họ cho cậu đi." 

Chu Chúc không tin nổi: "Tôi là Chu Chúc, chứ không phải kẻ ngốc. Anh tự nói chuyện với luật sư đi."

Chu Chúc kéo Phao Phao và Thôi Phùng đi ra bấm thang máy.

Phao Phao nắm tay cậu, hơi bất mãn: "Ba, sao ba cứ nắm tay con mãi thế? Con chẳng có cơ hội nào để đánh người cả." 

Chu Chúc xoa đầu nhóc: "Ba sợ con bị đau, con nhìn người ta to thế kia, nhỡ con đập đầu vào bụng lão, rồi bị bật lại thì sao." 

Phao Phao tưởng tượng cảnh đó, không nhịn được mà run rẩy.

Thật là đáng sợ.

Đứng trong thang máy, ban đầu Chu Chúc nghĩ sẽ phải dây dưa với đối phương một lúc lâu, không ngờ họ lại tự gài mình vào bẫy, giải quyết nhanh chóng thế này.         

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Chu Chúc nhìn đồng hồ: "Còn sớm, Phao Phao, con có muốn đi chơi nhà phao không? Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn."

Phao Phao ngẩng đầu lên: "Ba, hôm nay chúng ta mặc nghiêm túc thế này, đi chơi nhà phao ạ?"

"Con chỉ cần nói có muốn hay không thôi?"

Trước khi Phao Phao trả lời, Chu Chúc đã bịt miệng nhóc: "Ba nghe thấy rồi, trái tim nhỏ bé của con nói nó muốn đi." 

"A... A... —— "

Đôi mắt Phao Phao sáng lên.

Ba thật sự hiểu nhóc quá, trái tim đã tan chảy thành dòng nước đường của cậu nhóc thực sự đang nói nó muốn đi.

Chu Chúc nhìn về phía Thôi Phùng: "Thế nào? Sếp Thôi, hôm nay anh có thời gian không? Có muốn đi cùng bọn em không?"

Thôi Phùng gật đầu: "Anh đang mua vé." 

Thôi Phùng dặn dò cậu: "Tên quản lý đó chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, đi theo con đường pháp luật thì không có vấn đề, nhưng nếu anh ta dùng thủ đoạn bẩn, anh sợ bọn em sẽ gặp rắc rối. Anh cũng sẽ cử người theo dõi anh ta, em và Phao Phao gần đây nên cẩn thận một chút." 

Chu Chúc nhẹ nhàng "ok".

Nhưng nghĩ lại, showbiz chắc sẽ không liên quan đến băng đảng đâu nhỉ? Gần đây mới quét một lượt mà.

Nghĩ vậy, Chu Chúc liền yên tâm.

Hôm nay là ngày trong tuần, nhà phao không đông người, Chu Chúc và Phao Phao có thể thỏa sức chơi đùa.

Nhân viên nhắc nhở nhẹ nhàng, bé ba tuổi như Phao Phao cần có người giám hộ đi kèm.

Chu Chúc không do dự, cởi giày, mang đồ bảo vệ, "Yo" một tiếng lao vào bể bóng.

Phao Phao vẫn còn đứng ngoài: "Bố, ba thật sự rất trẻ con."

Giây tiếp theo, Chu Chúc hét ra ngoài: "Chu Phao Phao, ba lấy được xe xoay rồi, có muốn vào không?"

Phao Phao quay ngoắt đầu lại, "vút" một cái lao vào: "Ba, con đến đây!"

Thôi Phùng đút điện thoại của Chu Chúc vào túi, trên vai khoác áo khoác của Chu Chúc và Phao Phao, trong tay cầm ba ly nước cam, tay còn lại cầm khăn giấy, đứng đợi bên cạnh hàng rào. 

Chu Chúc và Phao Phao lần lượt chạy qua trước mặt anh.

"Sếp Thôi, sếp Thôi, em muốn uống nước."

"Bố ơi, con muốn lau mồ hôi, cảm ơn bố."

Thôi Phùng lần lượt làm theo, nhìn họ chơi đùa trong nhà phao.

Suốt ba năm qua, không giây phút nào anh không mong chờ cảnh tượng này.

Cảnh tượng vốn rất đỗi bình thường, nhưng đối với gia đình ba người họ lại vô cùng hiếm hoi.

Bên cạnh nhà phao cũng có một bà mẹ đang chụp ảnh cho con, khi xem lại ảnh, cô bất ngờ phát hiện mình đã vô tình chụp luôn gia đình Chu Chúc. 

Trong khung cảnh nhỏ bé đó, Chu Chúc và Phao Phao lái xe xoay qua Thôi Phùng, Thôi Phùng cầm ly nước cam, đưa cho họ mỗi người uống một ngụm. 

Bà mẹ cũng xem chương trình "Cục cưng xuất phát lần nữa nào", liền nhận ra Chu Chúc và Phao Phao, sau một hồi do dự, cô quyết định đến hỏi Chu Chúc xem có thể giữ lại bức ảnh không. 

Chu Chúc nhìn qua, thấy cả gia đình họ chỉ chiếm một góc nhỏ trong bức ảnh, nhìn kỹ mới thấy.

"Tất nhiên là được, không sao đâu ạ."

"Cảm ơn cậu nhé.”

Phao Phao còn chơi cùng con của cô ấy một lát, cho đến khi đến giờ ăn trưa. Gia đình ba người ăn trưa ở trung tâm thương mại, rồi về nhà nghỉ ngơi. Chu Chúc ôm Phao Phao, ngủ một giấc đến bốn giờ chiều.

Mơ màng tìm điện thoại, phát hiện điện thoại mình bị nổ tin nhắn nhiều đến mức muốn nổ tung.

Quý Dao, Giang Ý Thành đều nhắn tin cho cậu, những người trong giới gần đây quen biết cũng đều gửi tin nhắn.

[Chúc Chúc, mau lên Weibo xem!]

[Chu Chúc, cậu đang làm gì thế?]

[Trả lời tin nhắn đi!]

Chu Chúc vội vàng mở Weibo.

Hay rồi, cậu lại lên hot search nữa rồi.

Từ khi chương trình thực tế về trẻ em bắt đầu phát sóng trực tiếp, cứ ba ngày hai lượt là cậu lại xuất hiện trên hot search.

Nhưng lần này thì khác, lần này là hot search tiêu cực.

#Chu Chúc làm màu #

#Chu Chúc đánh quản lý #

Dưới đó còn đính kèm một đoạn video từ camera giám sát trong hành lang.

Chu Chúc dẫn theo một đám người mặc vest, chặn quản lý ở cửa văn phòng, còn thêm hiệu ứng khóc cho quản lý, trông rất giống thật.

Chu Chúc: ?

Anh ta bị điên à?

Thì ra đây là cái gọi là "cậu cứ đợi đấy" của quản lý, Chu Chúc tưởng anh ta sẽ cử người đến bắt cóc mình, không ngờ showbiz ai cũng giống nhau, toàn là đấu đá trên mạng.     

Dưới đó toàn là bình luận của đám người được quản lý thuê.

[Ai mà không biết? Chu Chúc làm màu không phải chuyện mới, trước giờ vẫn thế, giờ tham gia chương trình về trẻ em, marketing rầm rộ, mọi người đều quên mất bản chất thật của cậu ta?]

[Ai mà không biết? Chu Chúc hồi đi học đã là đầu gấu trường, chặn người là chuyên nghiệp.]

[Tội quản lý ghê, chắc chắn bình thường bị Chu Chúc bắt nạt không ít.]

[Ai để ý không? Phao Phao cũng có mặt.]

[Cậu ta mang Phao Phao theo làm gì? Muốn đào tạo đầu gấu từ nhỏ à?]

Fan của Chu Chúc vốn dĩ đã hiền, giờ lại bị người khác chế giễu lên tận trời. 

Chu Chúc: ?

Mình là đầu gấu trường á? Sao mình không biết nhỉ?

Thôi Phùng bên cạnh đang gõ máy tính, thấy Chu Chúc tỉnh dậy, liền hỏi: "Chúc Chúc, em đăng video hay anh đăng?" 

Chu Chúc nghiến răng: "Em đăng."

Có lẽ tên quản lý đó không biết rằng, mỗi khi phòng pháp lý của tập đoàn Thôi thị ra ngoài làm việc, đều quay video làm bằng chứng.

Vì vậy anh ta mới dám ụp nồi cho Chu Chúc như thế này. 

Anh ta tưởng Chu Chúc không có cách nào làm rõ.

Thôi Phùng chuyển video của phòng pháp lý cho Chu Chúc, Chu Chúc muốn đăng lên Weibo, nhưng phát hiện tài khoản Weibo của mình đã bị quản lý chiếm lấy, mật khẩu cũng bị đổi. 

Khá lắm.

Chu Chúc lập tức đăng ký một tài khoản Weibo mới, tên [Tôi là Chu Chúc], phần giới thiệu là [Không phải kẻ khờ].

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Rồi nhanh chóng đăng video lên.

Đoạn video này quay rất đầy đủ, từ lúc phòng pháp lý đến dưới tòa nhà công ty quản lý, đến lúc họ lên thang máy lên tầng sáu, qua cửa, quản lý và luật sư thảo luận cách tính kế Chu Chúc, đến khi quản lý tức giận mất mặt, tất cả đều được ghi lại.

[Yêu cầu quản lý giải thích nội dung cuộc nói chuyện.]

[Yêu cầu quản lý trả lại tài khoản Weibo.]

[Yêu cầu quản lý giải trừ hợp đồng.]

Quản lý bên kia nhanh chóng phát hiện ra cậu, cố gắng hạn chế lượt xem, thậm chí chặn cậu.

Chu Chúc cân nhắc kỹ, nén đau lòng, định chi tiền cho tài khoản mới để mua một suất quảng cáo trên trang đầu.

Ngay giây sau đó, tài khoản fan lớn của cậu là [Thổi thổi ăn cháo] đã chia sẻ Weibo của cậu, còn giúp cậu tổ chức một event rút thăm trúng thưởng. 

[Làm nhiều việc xấu sẽ tự chuốc lấy hậu quả, chia sẻ để tham gia rút thăm, có cơ hội nhận một trong mười ngàn gói sản phẩm do Chu Chúc đại diện.]

Ngay khi tài khoản fan lớn chia sẻ, cậu không còn bị hạn chế lượt xem nữa, lượt đọc và chia sẻ tăng vọt.

[Quản lý lượn mất rồi đúng không?]

[Không cung cấp job tốt cho Chu Chúc đã đành, lại còn đem cậu ấy ra bán ra bôi nhọ để marketing? Bị gì vậy?]

[Ai vừa nói Chu Chúc là đầu gấu trường thì lượn đi? Bị bắt nạt đến mức này mà còn là đầu gấu? Còn kém xa nhà tư bản độc ác.]

Vài người bạn trong giới cũng nhanh chóng chia sẻ lại.

Giang Ý Thành: [Thì ra là vậy!]

Lưu Quần Tiên: [Chắc Phao Phao muốn bảo vệ ba nên mới đi theo.]

Quý Dao: [Đồ khốn, nếu ông đây mà theo cùng, cả đám các người đều vào nhà xác.]

Sau đó Quý Dao bị weibo chặn bài đăng.

Cậu ta lại chỉnh sửa Weibo: [*** nếu ** mà theo cùng, cả đám các người đều vào ***]

Kết quả là lại bị chặn.

Quản lý do dự một lúc lâu, rồi lấp liếm nói rằng: [Quay video không được sự đồng ý của tôi.]

[Người ta quay sảnh, quay thang máy, quay hành lang, đều là khu vực công cộng, là anh tự lao ra thôi.]

[Không được sự đồng ý của anh, nhưng là sự thật, đúng không?]

Chu Chúc ôm gối, tựa vào ghế sa lon.

Nhưng mà cái tài khoản [Thổi thổi ăn cháo] này, Chu Chúc quay sang nhìn sếp Thôi.

Thôi Phùng mặt không biến sắc, vẫn đang gõ máy tính.

Chẳng lẽ là anh ấy? Tên giống quá, tính cách cũng giống.

Thế nhưng mà...

Không bao lâu, điện thoại của Chu Chúc "ting" một tiếng, quản lý lại nhắn tin cho cậu.

[Xem như cậu giỏi, cậu cứ đợi đấy, cậu tưởng chuyện giữa cậu và Thôi Phùng không ai biết à? Tôi sẽ lập tức công khai chuyện của cậu.]

Chu Chúc nhanh tay trả lời: [Câm miệng, trả tiền đi!]

Rồi lập tức chặn anh ta, cảm thấy rất sảng khoái.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play