“Hồ ly tinh là từ chỉ sự xinh đẹp, ngày nay nếu không xinh đẹp thì làm sao lại bị gọi là hồ ly tinh? Giống như bà vậy, có thể cả đời này cũng sẽ không bị người khác gọi là hồ ly tinh, thật đáng thương. Nhưng không sao, kiếp sau cố gắng đầu thai cho xinh đẹp hơn là được, kiếp này không có cơ hội không có nghĩa là kiếp sau không có.”
Nói xong, cô nhìn bà cố Lưu từ trên xuống dưới, sau đó nhăn mũi ghét bỏ, bộ dáng thật xấu xí, nhưng xấu không phải lỗi của bạn.
“Không, không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ!” Bà cố Lưu tức giận, chỉ tay vào cô nói cô cô cô cô nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Trong mắt Chu Việt Thâm hiện lên ý cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm như cũ: “Sao cháu không biết từ khi nào việc nhà họ Chu cũng cần người nhà họ Lưu lo lắng vậy?”
Khuôn mặt già của bà cố Lưu đỏ lên: “Bà, bà không có ý đó.”
“Vậy ý bà là gì?” Chu Việt Thâm hỏi.
“Bà, ý bà là…” Bà cố Lưu đang bận tìm cớ, thì chợt nhớ đến mục đích chính đến đây, bà ta bị tiểu tiện nhân này làm tức giận đến nỗi quên mất mình đến đây để làm gì.
Bà ta lập tức lấy lại chút khí thế, trừng mắt nhìn Tư Niệm, chỉ vào mũi cô mắng: “Cô ta là người đã hãm hại thím Lưu của cháu, không lẽ Tiểu Chu cháu lại nhẫn tâm nhìn thím Lưu của cháu chịu oan ức sao!”
Trong mắt Chu Việt Thâm lóe lên một tia giễu cợt: “Hãm hại? Vậy những thứ rơi ra từ trên người thím ta là của ai?”
Bà cố Lưu lập tức tự tin nói: “Đó chắc chắn là bịa đặt, nói không chừng là do cô ta đã lén nhét nó vào túi của thím Lưu cháu, còn cố ý thả chó để nó đuổi theo thím Lưu của cháu, tạo giả việc có người đã lấy trộm đồ của cô ta nhằm phá hoại mối quan hệ giữa nhà họ Chu và nhà họ Lưu chúng ta.”
“Hơn nữa, thím Lưu là người đã nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, quen biết cháu mấy chục năm, sao có thể mù quáng trộm đồ của nhà họ Chu như vậy? Chắc chắn là có người cố ý hãm hại!”
Nói xong bà ta còn cố ý nhìn về phía Tư Niệm.
“Được.” Chu Việt Thâm gật đầu, quay sang hỏi Chu Việt Hàn đang lén lút bên cạnh: “Anh hai nhỏ, lúc đó con đang ở nhà với anh trai, con nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Việt Hàn rụt đầu lại, sợ hãi liếc nhìn hai ông bà, sau đó lấy hết can đảm nói: “Là bà nội Lưu đã lừa con nói muốn cho con ăn ngon nên con mới cho bà vào, sau đó bà đi vào phòng mẹ kế, còn đổ oan cho con và anh trai ăn trộm đồ, nhưng chúng con không có trộm…”
Bà cố Lưu lập tức nghẹn lại, lắp bắp nói: “Làm sao có thể tin vào lời nói của một đứa nhỏ được.”
Chu Việt Thâm cười nhạt nói: “Cháu không tin người nhà của mình thì chẳng nhẽ lại đi tin người ngoài mấy bà sao?”
“Nếu thím ta không trộm đồ thì sao lại bỏ chạy?”
Bà cố Lưu bị nói cho không nói nên lời.
“Trong này nhất định là có hiểu lầm, thím Lưu cháu không phải người như vậy.”
“Thím ta là người ra sao không phải bà biết rõ hơn cháu sao.” Chu Việt Thâm nói.
“Số tiền cháu đưa cho thím ta mỗi tháng để mua đồ ăn, cộng thêm tiền lương thì tổng là 50, cuối cùng vào túi của ai thì còn phải từ từ tính?”
Chu Việt Thâm không phải là kẻ ngốc, từ sau khi Tư Niệm đến, mắt thường có thể thấy mấy đứa trẻ càng ngày càng mập lên. ( truyện trên app T Y T )
Hơn nữa, mỗi tháng anh đưa cho thím Lưu rất nhiều tiền nhưng lại nuôi mấy đứa trẻ gầy như một con khỉ.
Tuy biết người này có chút tham lam nhưng chỉ cần nuôi dạy tốt đứa trẻ thì anh có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng rõ ràng thím Lưu không chỉ có chút lòng tham này.
Hai người nghe vậy lập tức mở to mắt: “Cái gì? 50? Không phải 40 sao?”
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hai người này, rõ ràng là họ không biết thím Lưu có dấu tiền riêng.
Khi kịp phản ứng thì mặt họ tối sầm lại.
Được lắm, thím ta lại dám giấu tiền riêng, chắc chắn số tiền đó đã dùng để trợ cấp cho gia đình mẹ đẻ của thím ta!
Một tháng là mười đồng, mười hai tháng nhiều thì trăm đồng.
Chỉ cần nghĩ đến đây là bà cố Lưu cảm thấy tim mình như đang rỉ máu.
Lúc này chỉ muốn lập tức chạy đến trước mặt thím ta mắng cho một trận.
Đúng là đồ ăn cây táo, rào cây sung.
Tuy rằng rất tức giận, nhưng vì tiền đồ của cháu trai nên hai người đều không muốn thừa nhận chuyện này là lỗi của con dâu mình, càng không cho rằng Tư Niệm là người tốt.
Dù sao từ khi có Tư Niệm thì bọn họ thậm chí đến 40 cũng không lấy được.
Đến đây là muốn nhà họ Chu nhanh chóng rút đơn kiện và thả người ra.
Bây giờ họ đã không còn bộ dạng tự tin lúc đầu mà là cam chịu.
“Tiểu Chu, thím của cháu chắc chắn không phải cố ý, cháu xem chỉ có hai người già chúng ta thì quá cô đơn, cháu tha cho thím Lưu đi, chúng ta là họ hàng, sao phải làm mọi chuyện trở nên khó coi như vậy.”
“Ông nội Lưu bà nội Lưu, mặc kệ chuyện này có phải do thím ta cố ý hay không thì sai chính là sai, nếu lời xin lỗi có ích thì còn cần tới cảnh sát làm gì?”
Lần này là đẩy Tư Niệm, vậy lần sau thì sao? Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Vết thương không nghiêm trọng liền có thể tha thứ?
Vẻ mặt của Chu Việt Thâm cực kỳ lạnh lùng, không chút động lòng đối với lời nói của hai người già, Tư Niệm thầm nghĩ, thật tốt, người đàn ông này khác với những người đàn ông vì thể diện mà nhường nhịn.
Ít nhất anh sẽ không dễ dàng bị thuyết phục.
Không biết sự tự tin của gia đình này đến từ đâu mà ỷ vào mình là họ hàng nên thích làm gì thì làm.
Chẳng lẽ họ không biết Chu Việt Thâm là người báo cảnh sát sao?
Tư Niệm chưa bao giờ nghĩ tới việc báo cảnh sát, dù sao thì đây cũng là một ngôi làng hẻo lánh, trộm cắp kiểu này xảy ra quá nhiều, cảnh sát không nhất định sẽ xử lý mà chỉ khiến mọi việc sẽ trở nên rắc rối.
Tất nhiên, cô cũng sẽ không dễ dàng tha cho thím Lưu như vậy.
Nhưng cô đã đánh giá quá thấp sự vô liêm sỉ của hai người này.
Cô cho rằng nếu Chu Việt Thâm như vậy thì hai người họ sẽ bỏ cuộc, nhưng họ lập tức quay sang nhìn Tư Niệm với vẻ mặt tức giận.
“Cháu thực sự định vì một nữ nhân mới gặp mấy ngày mà gây lộn với nhà họ Lưu chúng ta?”
Tư Niệm:”...” Nhà mấy người rất ghê gớm sao?
Chu Việt Thâm lạnh lùng nói: “Cháu tại sao phải vì người ngoài mà ủy khuất vợ mình, hai người cho cháu lý do được không?”
Lời này vừa nói ra, sự hảo cảm của Tư Niệm trong nháy mắt tăng vọt!
Chỉ thiếu mỗi vỗ tay, nói hay lắm!
Sắc mặt của hai người già đều tái xanh.
“Cháu, cháu…” Hai người run rẩy chỉ vào Chu Việt Thâm và Tư Niệm, sắc mặt trắng xanh.
Chu Việt Thâm đưa tay ôm lấy vai Tư Niệm, bảo vệ cô khỏi hai người bọn họ: “Chuyện này đồn cảnh sát sẽ xử lý, nếu muốn giải quyết thì hãy đến đồn cảnh sát chứ không phải nơi này.”
Nói xong, hai người không quay đầu lại mà đi thẳng vào cửa nhà họ Chu.
Hai người muốn đi theo vào nhưng khi nhìn thấy con chó cao lớn đứng bên trong đang nhìn họ chằm chằm thì lập tức mềm chân, vội vàng lùi lại.
Thấy hai người kia phớt lờ bọn họ, hai người già cũng trở nên nóng nảy.
“Chúng ta phải làm sao đây, tiểu Chu bị Tư Niệm kia mê hoặc đến thần trí không rõ rồi!” Bà cố Lưu hoảng hốt nói.
Ông cố Lưu hút hai điếu thuốc, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi nhớ tiểu Trương Thiến với Chu Đình Đình ở nhà bên cạnh có quan hệ rất tốt, bây giờ chắc vẫn còn qua lại chứ?”
Chu Đình Đình là em gái của Chu Việt Thâm.
Sau khi lấy chồng ở thành phố thì chưa quay trở về bao giờ.
Tiểu Trương Thiến là cháu gái của em gái họ của bà cố Lưu, trước kia thường hay chơi với Chu Đình Đình.
“Tôi sẽ đi bảo tiểu Trương Thiến gọi điện thoại cho Chu Đình Đình, nhờ con bé dạy dỗ hồ ly tinh kia một bài học… con khốn!”