Mẹ chồng thím Lưu mắng mỏ.

Ông cố Lưu bên cạnh hút thuốc, ngồi trước cửa nhà Chu, trông có vẻ rất mất kiên nhẫn.

Nhà họ Chu và nhà họ Lưu của ông ta có thể coi là họ hàng. Chu Việt Thâm gặp ông ta còn phải kêu một tiếng ông nội, ấy thế mà dám đưa con dâu của ông ta lên đồn cảnh sát, không chừa cho ông ta chút mặt mũi nào!

Nghĩ tới chuyện thôn xóm bàn tán hôm nay, vì sĩ diện của mình, ông già không thể nhịn được nữa.

Giá mà ông ta có thể dạy cho thằng nhóc này một bài học thì hay biết mấy!

Hai người đợi mãi. Khi mặt trời lặn, cuối cùng bọn họ cũng thấy gia đình kia trở về, vừa nói chuyện, vừa cười đùa.

Nhìn túi lớn túi nhỏ, quần áo, đồ chơi trong tay, hai ông bà già ghen tị đến đỏ mắt.

Nhà họ Chu là gia đình giàu có nhất trong thôn. Năm đó, khi Chu Việt Thâm chưa nhập ngũ, rõ ràng nhà họ Chu là nhà nghèo nhất.

Ban đầu, đây là thôn của nhà họ Lưu, nhưng sau đó được đổi tên thành thôn Hạnh Phúc.

Trước kia, nhà họ Chu cũng rất xui xẻo, điều kiện gia đình không tốt, chị gái bỏ trốn cùng với một người trong thành phố, Chu Việt Thâm mới lớn đã nhập ngũ, còn em gái thì vào thành phố cưới chồng, mấy năm rồi cũng chưa trở về.

Sau khi Chu Việt Thâm xuất ngũ, bố mẹ đều đã qua đời, những bậc cao tuổi cũng qua đời, chỉ còn lại ba chị em.

Chu Việt Thâm rất có năng lực, vừa mở cửa, anh bèn bỏ tiền mua một đám lợn con với giá rẻ từ những người bí mật nuôi lợn trên núi.

Lúc bấy giờ, mọi người trong thôn đều cho rằng anh bị điên.

Suy cho cùng, trước thập niên 80, đầu cơ vẫn là bất hợp pháp.

Đến năm 1980 thì việc kinh doanh tư nhân mới xuất hiện. Thời đó nông thôn thừa lao động. Tình hình kinh tế của đất nước lúc đó cũng không lạc quan. Người dân khao khát tự kinh doanh và muốn có cơ sở kinh doanh riêng, tự bán tự tiêu, tự lời tự lỗ, đúng hạn thì nộp thuế lên cơ quan quản lý công thương nghiệp tư nhân. Đây là mô hình kinh doanh của hộ công thương tập thể, làm tăng nguồn lực kinh tế của hộ tư nhân, cũng góp phần phát triển đất nước.

Vì vậy, những người đầu tiên liều mạng đã kiếm được rất nhiều tiền.

Những người từng cho rằng Chu Việt Thâm bị điên cũng bị vả mặt.

Sau khi nhà họ Chu kiếm được tiền, mọi người đều ghen tị.

Nhà họ Lưu lợi dụng việc có quan hệ họ hàng với nhà họ Chu mà hưởng được nhiều sự ưu ái.

Nếu không thím Lưu sẽ không thể dễ dàng chăm sóc con cái nhà họ Chu, lại còn được lương cao như vậy.

Tuy nhiên, gia đình nghèo nhất nay đã trở thành gia đình giàu có nhất thôn trấn của họ.

Đây không chỉ là gia đình đầu tiên trong thôn xây nhà hai tầng mà còn là gia đình duy nhất có ngôi nhà mười ngàn đồng.

Nếu Chu Việt Thâm không muốn có con, hẳn bọn họ đều chuẩn bị gả cháu gái mình vào nhà anh.

Bây giờ thấy người ta ra ngoài mua nhiều thứ, túi lớn túi nhỏ, làm sao không ghen tị cho được?

Hai người này còn tức giận hơn.

Họ đợi ở đây cả ngày, nhà kia thì hay rồi, có thể ung dung vui vẻ như vậy.

Lúc này, hai người càng tin chắc rằng nhà họ Chu đang ỷ mình giàu có, cố tình ức hiếp người khác! Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Hai ông bà già nghiêm mặt, rõ ràng là người nhà bọn họ có lỗi, nhưng dường như họ không đến đây để xin lỗi, trông họ như đến để gây sự thì đúng hơn.

Chu Việt Hàn chạy tới phía trước, vừa cười vừa nói mình là người đầu tiên về đến nhà, anh trai thua rồi. Nhưng vừa quay người lại đã gặp phải ánh mắt khắc nghiệt của ông bà già, cu cậu suýt đánh rơi khẩu súng đồ chơi trên tay.

Chu Việt Thâm và Tư Niệm cũng dừng bước, nhìn vị khách không mời mà đến đang đứng trước cửa nhà mình.

“Ông nội Lưu, bà nội Lưu, hai người đến có chuyện gì không?” Đôi mắt đen nhánh của Chu Việt Thâm ngước lên, bình tĩnh hỏi.

Nghe anh gọi, Tư Niệm biết đây là người nhà thím Lưu.

Nhưng trông họ đến đây không phải để xin lỗi, thái độ hùng hổ như vậy chẳng khác nào đến gây sự cả.

Tư Niệm nhìn gương mặt nghiêm nghị thâm độc của hai người, cô rùng mình, sao cả nhà này có cùng một kiểu mặt thế?

Thấy Chu Việt Thâm chủ động nói chuyện, sắc mặt của hai ông bà đã khá hơn, nhưng khi thấy Tư Niệm vẫn bình an vô sự, bọn họ lại châm biếm: “Ông bà mà không tới đây thì chắc cháu đã bị con hồ ly tinh nào đó chọc mù mắt rồi. Thím Lưu giúp cháu chăm sóc mấy đứa nhỏ lâu như vậy, vất vả như vậy, cháu thì hay rồi, cháu vì một con hồ ly tinh mà đẩy thím cháu vào đồn cảnh sát. Lương tâm cháu không cắn rứt sao?”

Hai người tức giận trừng mắt nhìn Tư Niệm, muốn đổ hết lỗi cho Tư Niệm.

Ánh mắt bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nếu không có cô, có lẽ người đứng ở bên Chu Việt Thâm bây giờ là cháu gái của bọn họ.

“Tiểu Chu, cháu nói thật đi, có phải người phụ nữ này ở sau lưng nói xấu, chia rẽ cháu với nhà họ Lưu, cho nên cháu mới đối xử với thím Lưu như vậy đúng không?”

Nghe được lời này, không chỉ có hai đứa trẻ cau mày mà Chu Việt Thâm cũng đanh mặt.

“Anh cả nhỏ, anh hai nhỏ, hai đứa không thấy ông bà đang đứng sao? Còn không mau mở cửa để ông bà vào nhà, lấy nước cho ông bà uống.” Hai ông bà già không vui.

Tư Niệm vỗ vỗ Dao Dao đang ngủ say, nói với Chu Việt Đông: “Anh cả nhỏ, con đưa em gái lên lầu ngủ trước đi.”

Chu Việt Đông chần chờ hai giây, sau đó lựa chọn nghe lời Tư Niệm, thằng bé bước tới, ôm em gái đi vào nhà.

Thằng bé không ngốc, nó biết hai người này đến đây để gây rối, họ đến đây vì bà Lưu.

Bà nội Lưu thật xấu xa, trộm đồ của mẹ kế rồi vu oan cho chúng, hại mẹ kế bị thương, bây giờ còn sai hai người này tới nữa?

Ông bà già không ngờ hai đứa trẻ lại phớt lờ mình. Trước kia hai đứa trẻ rất rụt rè, cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ đến đây, chứng tỏ hai đứa trẻ không xem họ ra gì.

Đấy nhìn đi, hai đứa trẻ đã thành ra cái thứ gì rồi, đến lễ phép cũng chẳng biết.

“Tiểu Chu, cháu nhìn thái độ của cô ta đi, đây chính là người vợ tốt mà cháu cưới được đấy. Nếu cha mẹ cháu còn sống, biết cô ta là hạng người này thì chắc chắn sẽ không đồng ý để cô ta bước chân vào nhà họ Chu đâu.”

Bà cố Lưu cáo trạng với Chu Việt Thâm, bà ta thực sự không hiểu tại sao Chu Việt Thâm lại cưới một người như vậy, bà ta còn nói cô ở trong thành phố, trông như một con hồ ly tinh, không hiểu chuyện bằng cháu gái bà ta! ( truyện trên app t.y.t )

Chu Việt Thâm nghe vậy: “Cô ấy là hạng người nào, cháu là người biết rõ nhất.”

“Đàn ông mấy đứa tầm nhìn hạn hẹp. Nhìn đi, nhìn gương mặt sắc sảo của cô ta đi, chỉ lo làm đẹp, mấy người phụ nữ như vậy đều không chịu an phận. Không phải bà nội cố tình chia rẽ hai đứa nhưng bà là người từng trải, nhìn qua một cái sẽ biết ngay ai người ai quỷ. Cháu bị cô ta lừa rồi!” Bà cố Lưu khinh thường, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cách ăn mặc của Tư Niệm, vẻ mặt châm biếm: “Ở trong thôn mà ăn mặc lòe loẹt như vậy, sau lưng không biết chơi bời bao nhiêu!”

“Trông cô ta có bị làm sao đâu, thế mà dám nói bậy nói bạ, vu oan cho thím Lưu, người không biết còn tưởng cô ta bị thương nặng lắm, đến nỗi phải đẩy thím Lưu của cháu vào đồn cảnh sát! Đúng là quá ác độc!”

Tư Niệm: “?” Nói chuyện cho đàng hoàng đi, tự nhiên công kích cá nhân là sao, muốn gì đây, thời buổi này còn không cho người ta làm đẹp à?

Suy nghĩ một lúc, Tư Niệm quyết định dùng ma pháp đánh ma pháp, cô đưa tay vuốt tóc mình, tự tin nói: “Cảm ơn bà, bà quá khen, xem ra mắt bà vẫn còn rất tốt, vẫn nhận ra tôi xinh đẹp.”

Bà cố Lưu tức giận lùi lại: “Tôi nói cô xinh đẹp khi nào? Tôi nói cô là hồ ly tinh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play