Ở thành thị, tại một khách sạn nọ, nhà họ Phó và nhà họ Tư đang dùng tiệc, có nhắc đến chuyện hôn sự hai nhà.

Con trai họ năm sau đã 26 rồi, ở thời đại này thì vào độ tuổi 26, trong nhà đã có con cái lên tới lớp 6, bố Phó và mẹ Phó thấy vậy, mà lo trong lòng. 

Tuy rằng Lâm Tư Tư không được xinh đẹp như Tư Niệm, nhưng đó mới là con gái ruột của nhà họ Tư. 

Nên đương nhiên họ không thể nào hủy bỏ hôn ước được. 

Họ nghĩ rằng có kém một chút cũng không sao, miễn tính tình tốt là được. 

Lúc này khẽ nhìn người đang ngồi ngoan ngoãn, mẹ Phó Dương là bà Trịnh nhiệt tình gấp đồ ăn cho cô ta.

“Tư Tư, ăn nhiều một chút, đừng ngại, nhìn con gầy như vậy, chắc trước đây đã chịu không ít khổ cực rồi.” 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tư Tư khẽ ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Không khổ đâu ạ, tuy rằng phải sống 18 năm ở nông thôn bởi chuyện ngoài ý muốn, nhưng con tin là, tất cả đều là sự thử thách của số mệnh, giờ đây thử thách đã kết thúc, con đã có thể gặp được bố mẹ tốt như thế này, và cả anh Phó Dương...”

Nghe được lời này, bà Trịnh lập tức hài lòng với đứa con dâu tương lai này.

Quả nhiên thành phần trí thức nói chuyện rõ khác, nhìn một cái, liền có thể nhận ra người ta đều là những người giỏi ăn nói.

Phó Thiên Thiên ở bên cạnh nghe được những lời này, liền làm ra vẻ muốn nôn ngay lập tức. 

Lâm Tư Tư: “...”

Bà Trịnh nghiêm nghị trừng mắt nhìn con gái, chẳng biết con gái mình bị cái gì nữa.

Trước đây ngày nào cũng hét lên rằng không thích Tư Niệm, muốn đổi người thay thế Tư Niệm.

Bây giờ đã có người thay thế, cô bé lại càng không vui. 

Từ nhỏ Tư Niệm và cô đều lớn lên cùng một khu nhà lớn, thường xuyên bị so sánh, nên hai người có thù cũng có thể hiểu được. 

Nhưng Lâm Tư Tư người ta đã đắc tội gì với cô bé chứ. 

Lâm Tư Tư lòng bỗng nghẹn ngào, vốn dĩ cô ta đã cố gắng lấy lòng em chồng tương lai, tuy lúc đầu Phó Thiên Thiên không thích cô ta, nhưng cũng không đến nỗi chán ghét.

Nhưng từ khi Tư Niệm bàn giao công việc cho Phó Thiên Thiên thì dường như đã trở thành một con người khác, chỉ cần thấy cô ta là lại làm ra đủ kiểu nhìn không thuận mắt, thỉnh thoảng còn nói vài câu mỉa mai, khiến Lâm Tư Tư cực kì tức giận. 

Cô ta nghĩ thầm, chắc chắn là do Tư Niệm nói xấu mình sau lưng, cho nên Phó Thiên Thiên mới như thế. 

Nghĩ đến Tư Niệm, Lâm Tư Tư chợt nghĩ đến điều gì đó, tâm tình bỗng tốt lên, cố ý nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước con và bố mẹ con có về thôn, còn gặp được chị Tư Niệm nữa.” 

Quả nhiên vừa nghe lời này, nhà họ Phó và kể cả Phó Dương đều quay qua nhìn cô ta. 

Bà Trịnh cũng hơi bất ngờ, nhưng đã kịp phản ứng, ánh mắt có chút phức tạp. 

“Niệm Niệm á, đã lâu rồi không thấy nó, nghe bảo con bé đã về nhà, không biết bây giờ nó sao rồi?” 

Dẫu sao cũng là hậu bối của mình với lại hồi trước cũng vẫn là khách thường đến chơi nhà mình, nếu lúc này vờ như không nghe thấy, thì có vẻ cay nghiệt quá. 

Lâm Tư Tư lập tức giả vờ thơ ngây nói: “Chị con cũng khá tốt, cũng giống như con và anh Phó Dương, chị ấy cũng muốn kết hôn, chúng con còn hẹn nhau cùng đi chụp ảnh cưới và mua nhẫn cưới nữa.” 

“Chỉ là nhà chị con không có xe, gả ở một nơi có hơi xa xôi, nên chị ấy có nói với con là hy vọng anh Phó Dương có thể đến đón chị ấy...” 

Cô ta nói xong lời này, theo bản năng khẽ liếc nhìn Phó Dương.

Quả nhiên anh ta khẽ nhíu mày.

Trong lòng Lâm Tư Tư bỗng vui vẻ hẳn.

Mọi người kinh ngạc không thôi.

Bố Phó và mẹ Phó cũng ngạc nhiên hỏi: “Thật sự có chuyện này sao?” 

Lâm Tư Tư cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Là, chị Tư Niệm nói riêng với con, ban đầu con định hứa với chị ấy là sẽ không nói cho bố mẹ biết, nhưng hôm nay khó khăn lắm mới gặp được anh Phó Dương, cơ hội tốt như vậy, nên... Bố mẹ đừng giận chị Tư Niệm.” 

Nói ra những lời này, để ám chỉ Tư Niệm vẫn còn có dã tâm, muốn mượn tay cô ta để gặp gỡ Phó Dương, nhưng nào có ngờ cô ta ngây thơ trung thực lại còn tốt bụng, không chỉ nghe không hiểu, còn đồng ý giúp Tư Niệm, trên đời này có ai tốt như cô ta chứ. 

Lâm Tư Tư nói xong, liền cảm thấy, bản thân thật thơ ngây.

Quả nhiên, sắc mặt bố Tư và mẹ Tư bỗng trở nên khó coi. 

Hai người bọn họ trời sinh đã có tính đa nghi, tuy họ vẫn có tình cảm và có phần hổ thẹn với Tư Niêm, nhưng xét từ việc họ đưa Tư Niệm đi gả thay con gái ruột của mình vào một tháng trước, sẽ biết họ cũng chẳng phải là loại người tốt lành gì. 

Ở đây chỉ có Phó Thiên Thiên là không tin thôi, nếu xét từ chuyện lần trước, Tư Niệm căn bản không thích Lâm Tư Tư, hơn nữa dựa vào tính cao ngạo của Tư Niệm, mười mấy năm qua còn không vì anh trai cô bé mà lấy lòng cô bé, thì sao có thể lấy lòng Lâm Tư Tư được? 

Người khác có thể không biết rõ, nhưng Phó Thiên Thiên lại biết rất rõ, nên chẳng tin nổi. 

Nhưng mà bà Trịnh và bố Phó đều nhíu chặt mày, tất nhiên là họ cũng thấy hành vi của Tư Niệm không hợp lẽ.

Nhưng họ nghĩ con trai họ ghét Tư Niệm như vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này, vì thế nên không cần phải lo lắng. 

Chỉ là khi nghe được những lời này, ấn tượng với Tư Niệm lập tức đã xấu đi. 

Trước đây thoạt nhìn thì thấy cũng thành thành thật thật, ai ngờ sau lưng lại có tâm tư thế kia chứ. 

Con dâu tương lai ngây thơ, nên bị người ta lợi dụng, nhưng bọn họ không phải là kẻ ngốc.    Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.

Lúc này nhìn thấy Lâm Tư Tư có chút đau lòng, bà ta liền nói lời an ủi Lâm Tư Tư: “Tư Tư à, chuyện này không đến lượt chúng ta quản, Phó Dương của chúng ta chắc chắn sẽ không đi, nếu cố đón nó, thì còn ra thể thống gì nữa.” 

“Các con còn chưa kết hôn, nam nữ thụ thụ bất thân, không phải bác nhẫn tâm không giúp, chỉ là thành thật mà nói thì đó là chuyện không cần Phó Dương phải tự mình đi.”   

Nói xong, bà Trịnh nhìn về phía con trai nãy giờ vẫn chưa hề nói lời nào: “Có đúng vậy không, con trai?” 

Phó Dương chẳng biết đang nghĩ gì, khẽ dời tầm mắt sang, bắt gặp ánh mắt đầy vẻ đợi mong của Lâm Tư Tư, anh ta chỉ lạnh lùng đáp: “Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, đi thì đi thôi.”    ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bà Trịnh: “?”

Lâm Tư Tư: “?”

Mọi người: “?”

***

“Hắt xì! Hắt xì!” Mới vừa rời giường Tư Niệm đã hắt hơi hai cái liên tục, hắt hơi thế này chỉ có một nhớ hai mắng ba cảm, mới sáng ra thôi, ai mắng cô nhỉ. 

Xoa mũi, Tư Niệm duỗi tay mở cửa sổ ra, ánh mặt trời buổi sáng chiếu thẳng vào trong. 

Một cuộc sống có thể ngủ một giấc muốn tỉnh giờ nào tỉnh, thoải mái đến nhường nào, mỗi ngày chỉ cần làm cơm, chơi với chó thôi thì cuộc sống như vậy cũng không tệ. 

Dù ở thời đại nào, tiền vẫn có thể giải quyết 90% vấn đề giữa các cặp vợ chồng.

Tư Niệm và Chu Việt Thâm, tạm thời vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn.

Cô mở radio, bỗng nghe thấy giọng Phó Thiên Thiên vang lên đầy mạnh mẽ. 

Thanh âm rõ ràng, có thể không được nhỏ nhẹ và dễ nghe, nhưng tiếng phổ thông rất chuẩn và với thái độ nghiêm túc, vẫn làm người nghe có thiện cảm.

Tư Niệm ha một tiếng rồi vào phòng bếp, hôm qua đi vào trong thành thị, vì có Chu Việt Thâm là người lao động, nên cô mua khá nhiều rau củ quả. 

Lúc này phòng bếp gọn gàng ngăn nắp đã chất đầy rau củ quả cùng với một ít hoa quả sấy khô. 

Cô cũng mua thêm một ít trái cây. 

Trong cái nồi bên cạnh có chứa đậu xanh cô ngâm tối hôm qua trước khi đi ngủ, hôm nay nóng bức, nên Tư Niệm định nấu chút chè đậu xanh để giải nhiệt. 

Ở trong nhà thì ổn, nhưng vừa ra khỏi cửa, cái nóng rát của mặt trời như muốn lột cả lớp da.

Vì nhà họ Chu có thịt lợn, nên còn có tủ lạnh. 

Nhưng trước đây thím Lưu không biết sử dụng, nên bên trong rất bừa bộn. 

Cô phải mất một lúc lâu mới rửa sạch sẽ được, cắm điện, rồi bắt đầu nấu đậu xanh. Sau khi đun sôi, chuyển sang lửa vừa, khi nước sắp cạn, lại tiếp tục đổ nước sôi vào, đậy nắp nồi, tiếp tục nấu thêm 20 phút, chờ đến lúc đậu xanh đã nhừ, nước chè đã có màu xanh, thì chè đậu xanh xem như hoàn thành. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play