Ai mà ngờ anh là đại gia chăn lợn.

Nhân viên tư vấn bán hàng cũng tròn mắt.

Chị ta làm việc trong siêu thị, dựa vào các mối quan hệ để sắm thịt lớn ngon nhất cho mình.

Thật sự không thể ngờ thịt lợn đó lại đến từ trại chăn nuôi của người mà mình xem thường. 

Siêu thị của họ là một siêu thị lớn, người bình thường không có tư cách hợp tác.

Cho dù có hợp tác thì cũng có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Chỉ có một chỗ cung cấp thịt lợn tươi quanh năm suốt tháng.

Nghe nói còn ký hợp đồng nữa.

Nhân viên tư vấn bán hàng không cười được nữa…

“Nhân viên hợp tác đến trung tâm mua sắm của mấy người mua quần áo mà không được thử sao? Nếu mấy người khinh chúng tôi bẩn thì cũng không cần phải ăn thịt lọn chúng tôi nuôi nữa. Chấm dứt hợp tác từ hôm nay.”

Giọng điệu của Chu Việt Thâm càng thêm phần lạnh lùng.

Mặt quản lý Vương tái mét, anh ta chỉ là quản lý, sao có thể đưa ra quyết định cho siêu thị của họ được? Hơn nữa, người ta nói ông chủ siêu thị có quan hệ tốt với đồng chí Chu.

Chưa kể, bình thường trung tâm mua sắm của họ bán chạy nhất là thịt lợn, vả lại, vì quen biết nên giá cả cũng phải chăng.

Nếu người ta không hợp tác nữa thì lấy đâu ra thịt lợn vừa ngon, vừa rẻ để bán cho mọi người?

Ông chủ mà biết chuyện thì anh ta cũng không cần phải đi làm nữa.

Anh ta lập tức nổi giận: “Đứng đó làm gì? Mau qua đây xin lỗi!”

Thấy quản lý nổi giận, chị nhân viên bán hàng sợ đến nhũn chân, vội vàng bước tới, cúi đầu xin lỗi: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý.”

“Ừ đúng rồi, cô không cố ý, chỉ là mắt cô có vấn đề thôi.”

Tư Niệm giễu cợt.

Sắc mặt của chị bán hàng chuyển từ xanh sang trắng.

“Còn bác gái kia, cho hỏi, bọn tôi còn tư cách đi dạo ở đây không?” Tư Niệm nhìn người phụ nữ vừa chế giễu bọn họ không đủ tư cách.

Người phụ nữ xấu hổ, nét mặt khó coi, vội vàng ôm con bỏ đi.

Dáng vẻ đó trông thú vị phải biết!

Tư Niệm giật quần áo đưa cho Chu Việt Hàn còn đang ngẩn ngơ: “Thử đi, chúng ta có tiền mua.”

Chu Việt Hàn chưa bao giờ được bảo vệ như thế này. Cu cậu nhìn bố với ánh mắt vô cùng kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Thì ra bố của cu cậu tuyệt vời như vậy.

Hình ảnh Chu Việt Thâm trong lòng cu cậu bỗng nhiên thay đổi cách ngoạn mục, cao lớn uy nghiêm như một ngọn núi.

Cu cậu mặc quần áo vào, vừa vui mừng vừa lo lắng, mặt đỏ bừng.

Đứa trẻ trong gương hơi gầy, nhưng chiếc áo khoác nhỏ màu xanh lá lại vô cùng đẹp mắt.

Cu cậu được mặc quần áo mới, không chỉ mới mà còn đẹp.

Sau này cu cậu không cần phải ngưỡng mộ người khác nữa.

Cu cậu còn có một người bố vô cùng lợi hại. Có bố ở bên cạnh, không ai dám bắt nạt cu cậu.

Nếu mẹ kế cũng tốt như thế này mãi thì tuyệt biết mấy…

Sau khi áo khoác, áo lót, quần dài, họ mua giày thể thao cho hai đứa trẻ.

Túi lớn túi nhỏ mang về.

Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn tự xách đồ của mình, sắc mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Tư Niệm còn mua cho bọn trẻ hai khẩu súng đồ chơi, hai đứa cầm súng mãi không chịu buông xuống. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Những đứa trẻ xung quanh đi ngang qua đều nhìn hai khẩu súng đồ chơi trên tay hai đứa trẻ với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Khi đến trước cổng siêu thị, họ bỏ ra một đồng nữa để ba đứa trẻ chơi vòng xoay ngựa gỗ. 

Khi vòng quay bắt đầu di chuyển, Chu Việt Hàn phấn khích hô lên.

Chu Việt Đông lo lắng ôm em gái vào lòng, nghe tiếng cười khúc khích của em gái, khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng cũng dần thả lỏng, trên môi nở nụ cười dịu dàng.

Tư Niệm cũng không có việc gì làm nên ngồi ở phía sau.

Đương nhiên Chu Việt Thâm không có hứng thú, nhưng nhìn mọi người cười vui vẻ như vậy, anh cảm thấy thế giới lúc này là đẹp nhất.

Ánh mắt sâu thẳm của anh bị bóng dáng xinh đẹp ấy thu hút, tiếng cười trong trẻo của cô ngọt ngào như chim oanh trên núi, nụ cười rực rỡ hơn ánh dương, như cảm nhận được ánh mắt của anh, Tư Niệm chợt quay đầu nhìn anh, mỉm cười.

Nụ cười ấy khắc sâu vào tâm trí Chu Việt Thâm. Khắc một lần, nhớ một đời.

**

“Anh cả, anh đứng đó làm gì? Nhanh lên, chúng ta đi nhà ma thôi.”

Phó Thiên Thiên ngậm kẹo bông gòn trong miệng, tay ôm một hộp bỏng ngô, đẩy Phó Dương đang đứng ngẩn ngơ.

Phó Dương cau mày chuyển tầm mắt, giọng điệu không kiên nhẫn: “Muốn thì tự đi đi, đừng làm phiền anh.”

“Này, chẳng phải anh đã đồng ý đi cùng em sao? Em không dám đi một mình!” Phó Thiên Thiên nghe vậy, tức giận nhéo anh ta một cái: “Em vừa mới đi mua vé, anh lại bảo không đi. Anh chơi em hả, em mách mẹ cho xem!”

Phó Dương nghe cô bé càm ràm thì bực bội.

Anh ta dập điếu thuốc trên tay. Nếu không phải bà Trịnh nhất quyết bắt anh ta đưa Phó Thiên Thiên đến, còn lâu anh ta mới lãng phí thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của mình.

Nhưng không ngờ anh ta lại gặp được Tư Niệm ở đây.

Gương mặt cùng nụ cười thuần khiết của cô đã từng xuất hiện trước mặt anh ta biết bao lần, nhưng bây giờ đã dành cho một người đàn ông khác.

Lúc này, Phó Dương cảm giác như có một thứ gì đó rất quan trọng đang vụt khỏi tay mình.

Cảm giác này khiến anh ta cảm thấy thật hụt hẫng.

Chết tiệt, từ trước đến nay anh ta chưa từng để cô trong lòng thì hà cớ gì bây giờ phải hụt hẫng.

Chắc là do dạo này bận nhiều việc quá nên hơi mệt thôi. Chắc là vậy rồi.

**

Chơi cả ngày, lúc ra về thì trời đã xế chiều.

Cả nhà đang ngồi trên xe buýt về làng, Chu Việt Hàn vẫn đang vui vẻ trò chuyện với anh trai về trò chơi vòng xoay ngựa gỗ.

Dao Dao đã mệt nên ngủ thiếp đi. Cô nhóc nép mình trong vòng tay của Chu Việt Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn ngủ ửng hồng, trông thật đáng yêu.

Tư Niệm cũng hơi mệt, xe lắc lư, cô ngáp dài theo tiếng kể đầy hào hứng của anh hai nhỏ.

Vốn đã bị thương, lại gặp phải nhiều rắc rối, chẳng mấy chốc cô đã thấm mệt, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Một sức nặng chợt đổ dồn lên vai, lưng Chu Việt Thâm cứng đờ, để cho người phụ nữ bên cạnh dựa vào vai anh mà ngủ.

Anh quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt gục xuống của người phụ nữ.

Vầng trán rộng, hàng mi dài như cánh bướm, da trắng mịn, khuôn mặt tựa trái xoan...

Cảm giác mềm mại của phụ nữ khác với của một đứa trẻ, một mùi hương nữ tính thoang thoảng nơi mũi anh, đó không phải là mùi nước hoa mà là mùi dầu gội thoang thoảng, sạch sẽ và tươi mát, bỗng khiến nhịp thở của anh chậm lại nửa nhịp.

**

Nhà họ Lưu gặp biến cố, vốn dĩ họ dựa vào việc thím Lưu chăm sóc mấy đứa trẻ nhà họ Chu, một tháng kiếm được bộn tiền.

Không ngờ thím Lưu lại tự tìm đường chết rồi bị đuổi đi. Chưa kể còn dám trộm đồ của Tư Niệm người ta nên bây giờ bị đưa lên đồn cảnh sát.

Người nhà họ Lưu hoảng loạn, vội vàng đến cửa xin tha.

Tất nhiên, không phải là họ có cảm tình gì với thím Lưu, mà là vì nếu thím Lưu không ở nhà thì ai sẽ làm việc nhà đây?

Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà họ Lưu vốn chẳng tốt đẹp, bản thân thím Lưu cũng không phải người tử tế, dù sao gia đình này cũng kẻ tám lạng, người nửa cân.

Bố mẹ chồng thím Lưu đều đã ngoài bảy mươi, đầu hai thứ tóc.

Bây giờ con dâu của họ bị bắt, tất nhiên họ rất lo lắng.

Họ luôn mơ ước con cháu mình sẽ học đại học, sau đó được làm nhân viên công chức.

Nếu thím ta có tiền án, chẳng phải mọi thứ sẽ bị hủy hoại sao?

Nhật biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, hai ông bà cũng đích thân tới cửa.

Nào ngờ đến phải đợi cả một ngày.

“Chẳng qua chỉ là bị đẩy một cái thôi, cũng chưa đến nỗi chết. Người thành phố đúng là kiêu căng hống hách, cứ thích xé chuyện bé ra to!”

“Chuyện phụ nữ trong thôn cãi nhau cũng là thường tình, cô ta lại cứ thích ra vẻ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play