Thế nhưng phản ứng của Tư Niệm đã cho thằng bé biết rằng, thằng bé thực sự đã nghĩ xấu cho người khác.
Tư Niệm là người đầu tiên đứng ra trách mắng: "Cô có ý gì? Không thử làm sao chúng tôi biết vừa hay không? Đồ của con chúng tôi tuy không đẹp nhưng sạch sẽ, thử một cái áo sao mà bẩn được? Tôi nghĩ cô cũng đừng giấu bệnh đi làm nữa, mắt đã kém vậy rồi thì vô bệnh viện khám sớm, kẻo tuổi già rồi lại bị mù."
Hai đứa nhỏ ăn mặc rách vá nhìn hệt dân nông thôn, nhưng Tư Niệm thì khác. Dáng dấp của cô trông giống người giàu có và quyền lực như hoa mẫu đơn, làn da mịn màng, dáng người cao ráo, chỉ nhìn cách ăn mặc liền biết là con nhà đài các không thể đụng vào.
Lời cô nói cũng sắc bén, khiến nữ nhân viên bán hàng nghẹn họng không nói được lời nào.
Vừa nãy chị ta chỉ nhìn thấy hai đứa trẻ mặc đồ rách rưới cầm áo định thử, lo lắng nên mới vội vàng giật lại, hành động có hơi quá đáng.
Hoàn toàn không ngờ rằng người phụ nữ bên cạnh lại là người nhà của hai đứa trẻ này.
Bây giờ bị chặn họng không nói được, sắc mặt chị ta cũng không tốt lắm.
Chu Việt Thâm một tay bế con, liếc nhìn nhân viên tư vấn bán hàng kia, thờ ơ nói: "Xin lỗi hai đứa nhỏ đi."
Khí thế của anh thật sự rất có tính uy hiếp, chỉ một cái liếc mắt nhẹ nhàng đã mang lại áp lực như núi đè.
Nữ nhân viên phút chốc cảm giác lạnh sống lưng, nếu chỉ là một người phụ nữ, chị ta có lẽ vẫn dám phản kháng, nhưng người đàn ông này trông có vẻ không màng nhưng thực chất lại đầy áp bức.
Đôi mắt sắc như chim ưng của anh khiến người ta không dám trái lời.
Anh không khuyên chị ta xin lỗi, mà là ra lệnh cho chị ta xin lỗi.
Hai đứa trẻ ngây người.
Bình thường có rất nhiều người cười nhạo bọn chúng, đặc biệt là những người phụ nữ kia, rất ít khi có ai đối xử tốt với chúng.
Hai đứa đều biết, nếu không có bọn chúng, bố sẽ có rất nhiều người yêu thích.
Chính vì chúng mà bố không cần con của mình, thế nên những người đó đặc biệt căm ghét bọn chúng.
Lâu dần, tụi nhóc cảm thấy phụ nữ rất đáng sợ.
"Nhưng, nhưng tôi nói cũng không sai mà, dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi?" Nữ nhân viên nói lắp bắp.
Xung quanh có rất nhiều người nhìn chằm chằm, bảo chị ta xin lỗi hai thằng nhóc nhà quê này, sau này làm sao chị ta có thể gặp mặt người khác ở đây?
"Mọi người nhìn xem, trên người con tôi có bẩn hay không?" Tư Niệm hỏi những người xung quanh đang tò mò đánh giá.
Đám người hơi sửng sốt, hình như không ngờ cô sẽ lên tiếng.
Nghe vậy, họ bất giác quan sát hai đứa trẻ kỹ hơn, ngay sau đó lắc đầu.
Quả thật, hai đứa trẻ này mặc đồ chắp vá nhưng giặt rất tinh tươm, rõ ràng cực kỳ sạch sẽ.
Tư Niệm mỉa mai: "Thấy chưa, tôi đã nói mắt cô có vấn đề mà cô không tin. Mọi người đều nói không bẩn, cô lấy cớ gì nói con tôi bẩn?" Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Nữ nhân viên bán hàng đỏ bừng mặt.
Lúc này nghe được tiếng ồn ào, quản lý của trung tâm thương mại đi đến.
Thấy ở đây cãi cọ ầm ĩ, anh ta nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nữ nhân viên có phần thẹn quá hóa giận, lập tức trả đũa: "Quản lý, hai người này đến đây gây rối, không mua quần áo mà cứ đòi cho con họ thử làm bẩn hết áo quần. Tôi khuyên cũng không nghe."
Có người nhìn không nổi nhưng không muốn bao đồng xen vào chuyện người khác, nhưng cũng có người đồng tình nói: "Đúng là người nào ở tầng lớp nào thì đến nơi đó, thật lòng mà nói bọn họ có mặt ở đây rất ảnh hưởng đến trải nghiệm mua sắm của chúng tôi."
Người nói là một phụ nữ đi giày cao gót màu đỏ, dẫn theo một đứa trẻ trạc tuổi tụi nhóc, lúc này cũng bày vẻ khinh thường.
"Có vài người thích phô trương sự giàu có của mình, bản thân thì ăn mặc đàng hoàng còn con cái thì nhìn như ăn mày, chẳng trách khiến người ta hiểu lầm."
Nghe có người đứng về phía mình, nữ nhân viên bán hàng nháy mắt như lấy lại được mặt mũi.
Lập tức đứng thẳng lưng.
Mấy người xung quanh cũng cảm thấy rất có lý, ánh mắt nhìn Tư Niệm trở nên khinh bỉ kỳ quái.
Đúng vậy, trông bộ dạng thì cũng ra gì mà sao lại để con cái xấu xí thế này.
Chẳng trách làm người ta hiểu lầm.
Tư Niệm tức cười.
Đây là lý luận đổ lỗi cho nạn nhân sao?
Anh hai nhỏ ngây thơ, không nghĩ nhiều như Chu Việt Đông, thấy vì mình mà khiến mẹ kế bị mọi người chế giễu, lập tức sợ hãi muốn bật khóc, cầu cứu nhìn về phía Chu Việt Thâm: "Bố, không mua nữa, về nhà thôi."
Chu Việt Thâm nhìn anh hai nhỏ đáng thương, dù gần tám tuổi rồi nhưng vì suy dinh dưỡng trong thời gian dài nên tay chân nhỏ xíu, lúc này đứng giữa đám đông, gương mặt trắng bệch run bần bật.
Mọi người xung quanh đối với cu cậu như lũ quỷ dữ đáng sợ.
Cô chậm rãi nhận ra, hóa ra hai đứa trẻ luôn sống trong môi trường như vậy.
Nhưng khi đối mặt với cô, hai đứa đều luôn ngoan ngoãn và chỉ ngấm ngầm chịu đựng.
Vì vậy, cô chưa bao giờ cảm thấy có chỗ nào lạ.
Nhưng giờ phút này, dường như cô nhận ra, vấn đề của chúng vốn không nằm ở bề ngoài, mà là trong lòng.
Vừa nhạy cảm vừa yếu ớt.
Sợ hãi và bất lực.
Ánh mắt của Chu Việt Thâm càng thêm trầm xuống, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo liếc nhìn nữ nhân viên bán hàng, rồi nhìn vị quản lý kia.
Giọng nói trầm lạnh: "Quản lý Vương."
Quản lý Vương vốn đang cau mày, bất chợt nghe thấy ai đó gọi mình, ngẩn ra một lát rồi nhìn về phía Chu Việt Thâm, khi nhìn rõ người, mắt anh ta bỗng nhiên mở to: “Đồng, đồng chí Chu!"
Anh ta vội vã bước nhanh về phía Chu Việt Thâm, ngạc nhiên nói: "Sao anh lại đến đây?"
Chu Việt Thâm thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Đưa con đi mua quần áo."
Quản lý Vương sững lại, nhìn hai đứa nhóc, lại nhìn anh, dường như đã hiểu ra điều gì, trừng mắt: "Bọn trẻ chính là......"
Nữ nhân viên bán hàng không ngờ người đàn ông này lại quen quản lý, nghe giọng điệu của anh ta, tức thì cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Tư Niệm cũng nghi ngờ: "Hai người quen nhau à?"
Quản lý Vương vội cười nói: "Đương nhiên rồi, thịt tươi trong siêu thị của chúng tôi đều do trang trại của nhà họ Chu cung cấp, hợp tác đã hơn một năm."
Tư Niệm ngạc nhiên, đây là thành phố, trại chăn nuôi của Chu Việt Thâm mở lớn thế sao?
Nghe vậy, mọi người cũng kinh ngạc.
Ai cũng biết thịt tươi của siêu thị Hoành Hưng là thịt heo nguyên chất, thịt không chỉ ngon mà còn tươi và dai, hơn nữa chất lượng cũng cao hơn.
Nghe bảo không ít người từ xa lặn lội đến đây để xếp hàng mua thịt heo, những người thường xuyên đi siêu thị mua đồ ăn đều biết điều này.
Nghe nói là hàng đến từ trại chăn nuôi lớn của nhà nào đấy.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng hóa ra là của người đàn ông này!
Người nào cũng giật mình hết hồn!
Đây mới thực sự là người có tiền!
Người phụ nữ vừa nãy coi thường họ không đủ đẳng cấp và chế nhạo Tư Niệm không xứng đến những nơi thế này, giờ đây sắc mặt trở nên cứng đờ.
Cô ta là giáo viên, thường chứng kiến rất nhiều trẻ em nông thôn giống vậy, nhiều đứa bẩn thỉu, gia đình nghèo khó vẫn nhất quyết đưa chúng lên thành phố đi học, không chịu hòa nhập, cũng không thích sạch sẽ, hết sức khó ưa.
Vậy nên khi thấy nhà này cứ kiên quyết không chịu bỏ qua, cô ta không kìm được chế giễu vài câu.
Chương 48: Nhà giàu thật sự
Thế nhưng phản ứng của Tư Niệm đã cho thằng bé biết rằng, thằng bé thực sự đã nghĩ xấu cho người khác.
Tư Niệm là người đầu tiên đứng ra trách mắng: "Cô có ý gì? Không thử làm sao chúng tôi biết vừa hay không? Đồ của con chúng tôi tuy không đẹp nhưng sạch sẽ, thử một cái áo sao mà bẩn được? Tôi nghĩ cô cũng đừng giấu bệnh đi làm nữa, mắt đã kém vậy rồi thì vô bệnh viện khám sớm, kẻo tuổi già rồi lại bị mù."
Hai đứa nhỏ ăn mặc rách vá nhìn hệt dân nông thôn, nhưng Tư Niệm thì khác. Dáng dấp của cô trông giống người giàu có và quyền lực như hoa mẫu đơn, làn da mịn màng, dáng người cao ráo, chỉ nhìn cách ăn mặc liền biết là con nhà đài các không thể đụng vào.
Lời cô nói cũng sắc bén, khiến nữ nhân viên bán hàng nghẹn họng không nói được lời nào.
Vừa nãy chị ta chỉ nhìn thấy hai đứa trẻ mặc đồ rách rưới cầm áo định thử, lo lắng nên mới vội vàng giật lại, hành động có hơi quá đáng.
Hoàn toàn không ngờ rằng người phụ nữ bên cạnh lại là người nhà của hai đứa trẻ này.
Bây giờ bị chặn họng không nói được, sắc mặt chị ta cũng không tốt lắm.
Chu Việt Thâm một tay bế con, liếc nhìn nhân viên tư vấn bán hàng kia, thờ ơ nói: "Xin lỗi hai đứa nhỏ đi."
Khí thế của anh thật sự rất có tính uy hiếp, chỉ một cái liếc mắt nhẹ nhàng đã mang lại áp lực như núi đè.
Nữ nhân viên phút chốc cảm giác lạnh sống lưng, nếu chỉ là một người phụ nữ, chị ta có lẽ vẫn dám phản kháng, nhưng người đàn ông này trông có vẻ không màng nhưng thực chất lại đầy áp bức.
Đôi mắt sắc như chim ưng của anh khiến người ta không dám trái lời.
Anh không khuyên chị ta xin lỗi, mà là ra lệnh cho chị ta xin lỗi.
Hai đứa trẻ ngây người.
Bình thường có rất nhiều người cười nhạo bọn chúng, đặc biệt là những người phụ nữ kia, rất ít khi có ai đối xử tốt với chúng.
Hai đứa đều biết, nếu không có bọn chúng, bố sẽ có rất nhiều người yêu thích.
Chính vì chúng mà bố không cần con của mình, thế nên những người đó đặc biệt căm ghét bọn chúng.
Lâu dần, tụi nhóc cảm thấy phụ nữ rất đáng sợ.
"Nhưng, nhưng tôi nói cũng không sai mà, dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi?" Nữ nhân viên nói lắp bắp.
Xung quanh có rất nhiều người nhìn chằm chằm, bảo chị ta xin lỗi hai thằng nhóc nhà quê này, sau này làm sao chị ta có thể gặp mặt người khác ở đây?
"Mọi người nhìn xem, trên người con tôi có bẩn hay không?" Tư Niệm hỏi những người xung quanh đang tò mò đánh giá.
Đams người hơi sửng sốt, hình như không ngờ cô sẽ lên tiếng.
Nghe vậy, họ bất giác quan sát hai đứa trẻ kỹ hơn, ngay sau đó lắc đầu.
Quả thật, hai đứa trẻ này mặc đồ chắp vá nhưng giặt rất tinh tươm, rõ ràng cực kỳ sạch sẽ.
Tư Niệm mỉa mai: "Thấy chưa, tôi đã nói mắt cô có vấn đề mà cô không tin. Mọi người đều nói không bẩn, cô lấy cớ gì nói con tôi bẩn?"
Nữ nhân viên bán hàng đỏ bừng mặt. ( truyện trên app T•Y•T )
Lúc này nghe được tiếng ồn ào, quản lý của trung tâm thương mại đi đến.
Thấy ở đây cãi cọ ầm ĩ, anh ta nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nữ nhân viên có phần thẹn quá hóa giận, lập tức trả đũa: "Quản lý, hai người này đến đây gây rối, không mua quần áo mà cứ đòi cho con họ thử làm bẩn hết áo quần. Tôi khuyên cũng không nghe."
Có người nhìn không nổi nhưng không muốn bao đồng xen vào chuyện người khác, nhưng cũng có người đồng tình nói: "Đúng là người nào ở tầng lớp nào thì đến nơi đó, thật lòng mà nói bọn họ có mặt ở đây rất ảnh hưởng đến trải nghiệm mua sắm của chúng tôi."
Người nói là một phụ nữ đi giày cao gót màu đỏ, dẫn theo một đứa trẻ trạc tuổi tụi nhóc, lúc này cũng bày vẻ khinh thường.
"Có vài người thích phô trương sự giàu có của mình, bản thân thì ăn mặc đàng hoàng còn con cái thì nhìn như ăn mày, chẳng trách khiến người ta hiểu lầm."
Nghe có người đứng về phía mình, nữ nhân viên bán hàng nháy mắt như lấy lại được mặt mũi.
Lập tức đứng thẳng lưng.
Mấy người xung quanh cũng cảm thấy rất có lý, ánh mắt nhìn Tư Niệm trở nên khinh bỉ kỳ quái.
Đúng vậy, trông bộ dạng thì cũng ra gì mà sao lại để con cái xấu xí thế này.
Chẳng trách làm người ta hiểu lầm.
Tư Niệm tức cười.
Đây là lý luận đổ lỗi cho nạn nhân sao?
Anh hai nhỏ ngây thơ, không nghĩ nhiều như Chu Việt Đông, thấy vì mình mà khiến mẹ kế bị mọi người chế giễu, lập tức sợ hãi muốn bật khóc, cầu cứu nhìn về phía Chu Việt Thâm: "Bố, không mua nữa, về nhà thôi."
Chu Việt Thâm nhìn anh hai nhỏ đáng thương, dù gần tám tuổi rồi nhưng vì suy dinh dưỡng trong thời gian dài nên tay chân nhỏ xíu, lúc này đứng giữa đám đông, gương mặt trắng bệch run bần bật.
Mọi người xung quanh đối với cu cậu như lũ quỷ dữ đáng sợ.
Cô chậm rãi nhận ra, hóa ra hai đứa trẻ luôn sống trong môi trường như vậy.
Nhưng khi đối mặt với cô, hai đứa đều luôn ngoan ngoãn và chỉ ngấm ngầm chịu đựng.
Vì vậy, cô chưa bao giờ cảm thấy có chỗ nào lạ.
Nhưng giờ phút này, dường như cô nhận ra, vấn đề của chúng vốn không nằm ở bề ngoài, mà là trong lòng.
Vừa nhạy cảm vừa yếu ớt.
Sợ hãi và bất lực.
Ánh mắt của Chu Việt Thâm càng thêm trầm xuống, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo liếc nhìn nữ nhân viên bán hàng, rồi nhìn vị quản lý kia.
Giọng nói trầm lạnh: "Quản lý Vương."
Quản lý Vương vốn đang cau mày, bất chợt nghe thấy ai đó gọi mình, ngẩn ra một lát rồi nhìn về phía Chu Việt Thâm, khi nhìn rõ người, mắt anh ta bỗng nhiên mở to: “Đồng, đồng chí Chu!"
Anh ta vội vã bước nhanh về phía Chu Việt Thâm, ngạc nhiên nói: "Sao anh lại đến đây?"
Chu Việt Thâm thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Đưa con đi mua quần áo."
Quản lý Vương sững lại, nhìn hai đứa nhóc, lại nhìn anh, dường như đã hiểu ra điều gì, trừng mắt: "Bọn trẻ chính là......"
Nữ nhân viên bán hàng không ngờ người đàn ông này lại quen quản lý, nghe giọng điệu của anh ta, tức thì cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Tư Niệm cũng nghi ngờ: "Hai người quen nhau à?"
Quản lý Vương vội cười nói: "Đương nhiên rồi, thịt tươi trong siêu thị của chúng tôi đều do trang trại của nhà họ Chu cung cấp, hợp tác đã hơn một năm."
Tư Niệm ngạc nhiên, đây là thành phố, trại chăn nuôi của Chu Việt Thâm mở lớn thế sao?
Nghe vậy, mọi người cũng kinh ngạc.
Ai cũng biết thịt tươi của siêu thị Hoành Hưng là thịt heo nguyên chất, thịt không chỉ ngon mà còn tươi và dai, hơn nữa chất lượng cũng cao hơn.
Nghe bảo không ít người từ xa lặn lội đến đây để xếp hàng mua thịt heo, những người thường xuyên đi siêu thị mua đồ ăn đều biết điều này.
Nghe nói là hàng đến từ trại chăn nuôi lớn của nhà nào đấy.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng hóa ra là của người đàn ông này!
Người nào cũng giật mình hết hồn!
Đây mới thực sự là người có tiền!
Người phụ nữ vừa nãy coi thường họ không đủ đẳng cấp và chế nhạo Tư Niệm không xứng đến những nơi thế này, giờ đây sắc mặt trở nên cứng đờ.
Cô ta là giáo viên, thường chứng kiến rất nhiều trẻ em nông thôn giống vậy, nhiều đứa bẩn thỉu, gia đình nghèo khó vẫn nhất quyết đưa chúng lên thành phố đi học, không chịu hòa nhập, cũng không thích sạch sẽ, hết sức khó ưa.
Vậy nên khi thấy nhà này cứ kiên quyết không chịu bỏ qua, cô ta không kìm được chế giễu vài câu.