Ánh mắt Chu Việt Đông cũng phức tạp, không nói gì.

Chu Việt Thâm dọn hộp cơm đi ra, thấy hai đứa đang đứng ở ngoài, anh cũng hiểu tình hình. Tuy nói trẻ con có thể sai lầm, nhưng chúng còn quá nhỏ, không nghĩ rằng có người xấu đến vậy cho nên mới để thím Lưu có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Hiện giờ chúng tự trách mình thành thế này, ai nhìn cũng thấy đau lòng.

Bàn tay to lớn xoa đầu hai đứa con, giọng nói trầm thấp: “Vào đi, cô ấy sẽ không trách bọn con đâu.”

**

Đứng ở hành lang cầu thang bệnh viện, Chu Việt Thâm cúi đầu châm điếu thuốc, rít sâu một hơi, tay kia cầm một phong thư, rồi tiện tay ném vào thùng rác.

Tư Niệm kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì nên cô quyết định xuất viện.

Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn ngồi ở hành lang bệnh viện, thấy Tư Niệm bước ra vội vàng đứng dậy, chân tay luống cuống.

Tư Niệm nhìn chúng, mỉm cười vui vẻ: “Đi thôi, hiếm có dịp được vào thành phố, dì dẫn các con đi dạo một lát.”

Thực ra chuyện lần này không phải hoàn toàn không có lợi. Ít nhất hai đứa trẻ biết rằng mình không phải là một bà mẹ kế không biết lý lẽ.

Chu Việt Hàn đứng sau Chu Việt Đông, nắm chặt góc áo anh trai, bàn tay nhỏ giống như chân gà siết chặt hơn.

Chu Việt Đông im lặng nhìn Tư Niệm, không nói gì.

Lúc này, Chu Việt Thâm cũng trở lại.

Trên người anh mang theo mùi thuốc lá nhè nhẹ, nhưng không khó ngửi.

Liếc nhìn hai đứa, anh thu lại ánh mắt, đón lấy Dao Dao từ tay Tư Niệm: “Đi thôi.”

Hai anh em lúc này mới chịu nhúc nhích.

Tư Niệm nhìn phản ứng của tụi nhóc, thở dài một tiếng.

Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực.

Cả nhà rời khỏi bệnh viện, hướng về trung tâm thành phố.

Vẫn là khu thương mại mà Tư Niệm từng đến trước đó, thành phố vào những năm 80 vẫn chưa phát triển hoàn thiện, nhưng các nhu cầu cơ bản về ăn mặc đã được đáp ứng.

Thực phẩm, quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày đều có thể mua được tại đây.

Chỗ này cũng là một trong những nơi người dân thành phố thích đến nhất.

Thậm chí còn có đài phun nước và vòng quay ngựa gỗ ở quảng trường lớn ngay lối vào trung tâm thương mại.

Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn từ nhỏ đã sống ở nông thôn, đây là lần đầu tiên đến một nơi phồn hoa như vậy, lúc này cả hai đều nhìn chăm chú tới nỗi ngây người.

Chu Việt Hàn lúc đầu vẫn còn hơi uể oải nhưng bây giờ đã hoàn toàn bị thu hút bởi cảnh vật trước mặt, nhìn thẳng vào vòng quay ngựa gỗ.

Xung quanh có rất nhiều người lớn dẫn trẻ con chơi vòng quay ngựa gỗ, tiếng cười đùa của trẻ con vang lên không ngớt.

Hóa ra cuộc sống của trẻ con thành phố là như thế này.

Ánh mắt của cả hai đứa trẻ đều lóe lên sự khao khát, nhưng không dám mở miệng xin xỏ.

Trong mắt bọn nhỏ, Chu Việt Thâm tuy tốt với chúng nhưng luôn luôn lạnh lùng, là một người bố nghiêm khắc. 

Còn mẹ mới đến không lâu, dù có vẻ khác với mẹ kế trước nhưng chúng vẫn chưa chắc chắn có phải cô đang giả vờ hay không nên càng không dám mở miệng.

Tuy nhiên, lúc này Tư Niệm lại đề nghị với Chu Việt Thâm: “Dao Dao chưa từng chơi cái này, đợi lát nữa chúng ta quay về thử xem.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Chu Việt Thâm liếc nhìn sâu xa, ngũ quan góc cạnh rõ ràng dưới ánh nắng càng thêm sắc bén.

Nghe vậy, anh khẽ gật đầu, giọng ôn hòa: “Ừ.”

Tư Niệm cảm thấy thực ra anh chỉ trông có vẻ lạnh lùng và khó gần mà thôi.

Chứ thực tế chỉ cần thoải mái mở lời thì bất kể là yêu cầu gì anh cũng sẽ đồng ý.

Vì vậy, không phải vô cớ mà trong tiểu thuyết miêu tả anh là người trầm lặng ít nói, không giỏi bày tỏ, dẫn đến việc các con lớn lên không hiểu anh.

Hôm nay là thứ bảy, trẻ con trong thành phố cũng được nghỉ học, nên trung tâm thương mại đông người hơn hẳn.

Hai đứa trẻ đi theo sau, có phần lúng túng.

Nơi này thật sự quá xa hoa, thậm chí sàn nhà cũng sạch bóng, mỗi bước đi chúng đều rất dè dặt, sợ mình làm bẩn.

Bọn chúng bám sát đằng sau, hệt như hai cái đuôi nhỏ.

Tư Niệm dẫn cả nhà lên tầng hai, trên này bán đồ trẻ em, tuy giá cả tương đối cao nhưng thời này vẫn có khá nhiều người có đủ tiền mua.

Hai nhóc liếc mắt thấy ngay bộ quần áo giống của bạn học giàu nhất trong lớp mình.

Giữa những bộ quần áo màu xám, chiếc áo da màu xanh da trời đặc biệt nổi bật, trên đó còn có họa tiết.

Nghe nói một cái như vậy phải mười đồng.

Chúng nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mười đồng đã có thể mua rất nhiều rất nhiều đồ ăn.

Dù người ta luôn nói nhà họ Chu giàu có, nhưng hai đứa đều biết bố đã phải vất vả thế nào mới kiếm được nhiều tiền như thế.

Mỗi ngày bố về nhà rất muộn, rồi ban sớm trời chưa sáng đã ra ngoài, hôm nào cũng bận rộn, làm việc quanh năm không ngừng nghỉ.

Bố vất vả kiếm tiền, bọn chúng dĩ nhiên không dám phung phí.

Bình thường chỉ mặc quần áo cũ.

Dù sao họ cũng không có yêu cầu gì về ăn mặc, trẻ con trong thôn đều mặc như vậy, chẳng có gì lạ. ( truyện trên app T•Y•T )

Chỉ có ở trường mới thấy bạn học nhà giàu ăn mặc đẹp, mọi người không khỏi ngoái nhìn thêm vài lần.

Nhưng bộ quần áo mà chúng không dám nhìn lâu, mẹ kế lại lấy xuống thử lên người chúng: “Bộ này thì sao, có vừa không?”

Tư Niệm như có mắt laser, đám nhóc nhìn chỗ nào lâu là cô lập tức chú ý.

Suy cho cùng suy nghĩ của trẻ con thật sự rất rõ ràng.

Lướt qua bảng giá khuyến mãi mua một tặng một bên cạnh, Tư Niệm vui vẻ nhướng mày: “Xem ra hôm nay vận may của dì tốt đấy, các con thấy thế nào?”

Chu Việt Thâm đúng là chưa bao giờ mua quần áo cho con ở ngoài, chủ yếu là anh quá bận, căn bản không có thời gian đi dạo này nọ chứ đừng nói là mua quần áo.

Không ngờ quần áo trẻ em bây giờ đã có nhiều mẫu mã như vậy, ký ức của anh vẫn đang dừng lại ở mấy năm trước.

Anh hơi gật đầu, giọng nói ấm áp: “Em chọn là được.”

Tư Niệm bảo hai đứa thử, Chu Việt Hàn mắt sáng rỡ, vừa đưa tay nhận lấy sờ thử thì liền bị nhân viên tư vấn bán hàng giật lại: “Khoan đã, chắc chắn muốn mua không?”

Tư Niệm ngớ người, bắt gặp biểu cảm không hài lòng của người phụ nữ, nhíu mày: “Ý cô là gì?”

“Chỗ chúng tôi phải mua thì mới được thử, nếu không để tụi nó mặc bẩn thì sao mà bán được.”

Nhân viên bán hàng ở thành phố lâu rồi, rất ít khi thấy những người mặc quần áo vải thô và đi dép rơm đến trung tâm thương mại lớn như này, hơn nữa trên đồ đứa trẻ kia còn có miếng vá, thời đại nào rồi mà vẫn còn người mặc đồ vá vậy trời.

Nhìn một cái là biết ngay dân ở mấy vùng quê xa xôi.

Chị ta nói lớn tiếng, xung quanh có khá nhiều người dẫn con đi siêu thị, nghe thấy liền nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt tò mò hoặc khinh miệt.

Mặt Chu Việt Hàn đỏ bừng.

Tuy cu cậu còn nhỏ nhưng không phải là không hiểu gì, rõ ràng nghe thấy đối phương chê mình bẩn thỉu không được thử đồ.

Trong một thoáng, cu cậu bị ánh mắt sắc nhọn của mọi người nhìn chằm chằm đến không dám ngẩng đầu.

Tuy ở thôn cu cậu cũng bị người khác coi thường, nhưng ở thành phố, sự miệt thị của họ càng khiến bọn chúng áp lực hơn.

Chu Việt Đông không nói gì, nhưng nét mặt cũng không khó coi.

Lúc này trong lòng thằng bé thậm chí nảy ra một ý nghĩ độc ác.

Phải chăng mẹ kế cố tình đưa chúng đến đây để trả thù việc chúng hại cô bị thím Lưu đẩy ngã, khiến em trai bị người ta chê cười…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play