Phương Tuệ: "..."
Tư Niệm nhìn phản ứng của con trai, hài lòng gật đầu, đúng là con mình nuôi lớn, quả nhiên đứng cùng chiến tuyến với mình.
Bà nội Tiêu kinh ngạc đến há hốc mồm, không thể tin được hỏi: "Thật, thật sao?"
Tư Niệm gật đầu: "Tất nhiên là thật rồi, dì cứ yên tâm giao tài sản của nhà họ Tiêu cho thằng bé, anh cả nhỏ của chúng cháu rất giỏi kinh doanh mà."
Tư Niệm nói điều này với vẻ rất tự hào.
Anh cả nhỏ đã có tài năng kinh doanh từ bé rồi.
Dù cô chỉ biết rằng nhà họ Tiêu rất giàu, còn cụ thể làm gì thì cô cũng không quan tâm lắm, nhưng Tư Niệm tin rằng không gì có thể làm khó được con trai cô.
Không cần bố mẹ nỗ lực, đã có tài sản thừa kế, điều này đối với ai cũng là một gia tài khổng lồ.
Tư Niệm không hiểu vì sao bà nội Tiêu lại nghĩ rằng họ không muốn trả lại đứa trẻ?
Chẳng lẽ họ ghét tiền đến thế à?
Chu Trạch Đông hơi ngỡ ngàng, thằng bé nghe mẹ mình hết lời quảng cáo, khen ngợi mình, khuôn mặt mơ hồ.
Hóa ra trong mắt mẹ, mình là một người lợi hại đến vậy sao?
Mắt thằng bé sáng lên.
Không còn cái vẻ lạnh lùng vô tình như khi đến gặp bà nội Tiêu lần trước.
Bà nội Tiêu ôm lấy ngực, quá đỗi vui mừng và xúc động khiến bà ấy thở không nổi.
Trong một khoảnh khắc, bà ấy cảm thấy vừa vui vừa buồn.
Còn Phương Tuệ đứng bên cạnh thì đờ đẫn.
Lúc này, Tiêu Bác Văn, người không thể chịu đựng thêm nữa, từ trên lầu lo lắng chạy xuống. Thực ra cậu ta có chút hối hận, sợ rằng cô giáo Tư sẽ tức giận khi nghe thấy cuộc trò chuyện của mẹ và bà nội.
Cậu ta cũng lo sợ rằng Tư Niệm sẽ nhận ra những suy nghĩ thầm kín của mình, nghĩ rằng cậu ta là một đứa trẻ không trung thực, và sẽ ghét bỏ cậu ta, không cho cậu ta chơi với bọn Chu Trạch Đông nữa.
Sau khi giằng xé và hối hận, cậu ta quyết định đến xin lỗi Tư Niệm.
Nhưng cậu ta không ngờ lại thấy cảnh cô giáo Tư mỉm cười rạng rỡ, và ai cũng hạnh phúc.
Chu Trạch Đông cũng nở nụ cười dịu dàng, không còn vẻ lạnh nhạt như khi nói chuyện riêng với bà nội lần trước.
Tiêu Bác Văn đứng đơ ra một lúc lâu.
Cậu ta không hiểu tại sao những việc mà bà nội và mẹ cậu ta cho là rất phức tạp lại trở nên đơn giản rõ ràng đến thế khi đến tay cô giáo Tư.
Sau khi nói xong, Tư Niệm còn chủ động mời bà nội Tiêu đi mua quần áo, nói rằng trời nóng, định mua đồ cho mấy đứa nhỏ.
Bà nội Tiêu cảm động đến rơi nước mắt, hiểu lầm rằng Tư Niệm đang cho bà ấy cơ hội để đích thân mua quần áo bù đắp cho mấy đứa cháu, điều mà bà ấy luôn mơ ước.
Vì không thể bù đắp cho mấy đứa cháu, bà ấy chỉ có thể lén lút trợ giúp chúng từ phía sau, bảo vệ chúng.
Nhưng với tư cách là bà nội, sao bà ấy lại không muốn đích thân mua cho chúng quần áo và quà chứ.
Bà nội Tiêu cảm động rơi nước mắt.
Bà ấy gần như coi Tư Niệm như con gái ruột của mình.
Lúc này, bà ấy chẳng còn quan tâm Phương Tuệ có ở đó hay không nữa, với một người thấu tình đạt lý như Tư Niệm, dù Phương Tuệ có muốn hạ thấp cô cũng không thể.
Bà ấy cầm túi lên và nói rằng sẽ dẫn họ đi trung tâm thương mại.
Phương Tuệ tỉnh lại, tức đến mức mũi lệch cả đi.
"Khoan đã, Tiêu phu nhân, chẳng lẽ bà dễ dàng tin cô ấy như vậy sao?"
Bà nội Tiêu quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng như lật sách: "Cô nghĩ ai cũng đa mưu túc trí như cô chắc? Niệm Niệm à, cháu đừng bận tâm, mấy lời xấu cô ta nói về cháu, cháu cứ coi như gió thoảng qua tai, không cần để ý. Cháu là người như thế nào, dì nhìn rất rõ."
"Trước đây dì nghĩ quá nhiều, không dám thừa nhận chuyện này, lén lút làm những việc đó khiến cháu hiểu lầm, nhưng dì không có ác ý đâu."
Phương Tuệ thấy bà nội Tiêu đối xử với mình và Tư Niệm hoàn toàn khác biệt, mặt cô ta lúc xanh lúc trắng.
Tư Niệm liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Phương Tuệ và nói: "Không sao đâu, nói thẳng ra, cũng phải cảm ơn đồng chí Phương hôm nay đã nói ra chuyện này, nếu không thì con trai cháu còn phải phấn đấu thêm mười mấy hai mươi năm nữa."
Giọng điệu của cô đầy vẻ châm biếm.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tả i miễn p hí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Phương Tuệ nghe thấy những lời này, đầu cô ta bốc khói, suýt nữa ngất đi vì tức giận.
Cô ta nghĩ đến việc ba đứa trẻ về nhà, thì nhà họ Tiêu đâu còn chỗ cho con trai mình nữa?
Cô ta sốt sắng nói: "Không, Tiêu phu nhân, bà không thể thiên vị như vậy được, Bác Văn cũng là cháu của bà!"
Bà nội Tiêu hừ lạnh qua mũi: “Không cần cô dạy tôi phải làm gì! Nếu cô còn muốn tiếp tục ở lại Bắc Kinh, tốt nhất sau này đừng gây rắc rối cho nhà họ Chu nữa, nếu không, tôi là người đầu tiên không tha cho cô!”
Bà ấy vốn không định để Phương Tuệ ở lại đây vì lo lắng cô ta sẽ vạch trần chuyện này.
Nhưng bây giờ, nhìn lại thì mọi người chẳng quan tâm, chỉ có bà ấy là nghĩ nhiều quá. Tâm trạng của bà nội Tiêu cũng thoải mái hơn.
Bà ấy nói xong liền mặc kệ Phương Tuệ có phản ứng ra sao, cùng Tư Niệm và mấy đứa trẻ rời đi.
Chuyện của Phương Tuệ tạm thời kết thúc. Tư Niệm không tốn một đồng nào mà vẫn mua được cho con cả đống quần áo và đồ chơi. Dù cô chưa trải nghiệm cuộc sống của con nhà giàu, nhưng ít nhất con cô đã được trải nghiệm. Ghen tị quá.
Nhưng chủ yếu, Tư Niệm nói vậy là vì sốc và cố ý châm chọc Phương Tuệ. Dù sao cô cũng nhìn thấu mọi chuyện, sau khi biết thân thế của mấy đứa trẻ, nghe Phương Tuệ nói, cô đã hiểu Phương Tuệ muốn làm gì.
Cô vừa bảo vệ được mấy đứa trẻ, vừa làm cho Phương Tuệ tức giận, thật là một mũi tên trúng hai đích, dại gì không làm chứ?
Còn về chuyện giữa bố mẹ bọn trẻ và nhà họ Tiêu, cô không biết nên không bình luận nhiều.
Ít nhất bà nội Tiêu sẽ không làm hại bọn trẻ, đó là điều quan trọng nhất lúc này.
Còn lại thì là ý kiến của Chu Việt Thâm.
Cô đồng ý cũng không có nghĩa là Chu Việt Thâm sẽ đồng ý. Dù sao chuyện này còn liên quan đến chị gái của anh.
Nghe nói chị gái của anh đã mất, và điều này có liên quan không nhỏ đến bố của bọn trẻ.
Nếu anh hận người đó, không muốn chấp nhận cũng là điều dễ hiểu.
Khi Chu Việt Thâm nghe chuyện này, biểu cảm của anh rất khó tả.
Anh không ngờ rằng, chuyện mình đã nhờ người điều tra bao năm chỉ tìm ra được từ “Bắc Kinh”.
Nhưng cuối cùng, nó lại bất ngờ được vợ anh vô tình tiết lộ.
Tư Niệm mê mẩn ngắm nhìn quần áo mới của mình. Những bộ này đều làm từ chất liệu tốt nhất, đối với một người phụ nữ vừa mới sinh con cần được chăm sóc như cô, thật là rất thích hợp, đặc biệt là vào mùa hè, mặc rất thoải mái.
Thật sự quá hợp với cô.
Nhưng vải tơ tằm này rất đắt, dù cô có giàu có đến đâu, thỉnh thoảng cũng chỉ dám xa xỉ một chút thôi.
Không dám chi tiêu quá nhiều.
Nhưng bà nội Tiêu kéo cô đi mua sắm không chút do dự. Chẳng cần nhìn giá, nói là để cảm ơn cô đã chăm sóc mấy đứa trẻ suốt những năm qua.
Tư Niệm cảm thấy hơi ngại, nhưng cũng thấy chuyện này không có gì không thể chấp nhận. Cô thực sự đã nuôi dưỡng mấy đứa trẻ đàng hoàng, hiểu chuyện, lại biết nghĩ đến gia đình!
Phải biết rằng ba đứa trẻ đều có số phận rất bi thảm.
Đây là điều cô xứng đáng nhận được!
Vừa nói chuyện với Chu Việt Thâm vừa thử quần áo mới, cuối cùng cô mới nói một câu: “Nếu anh có suy nghĩ gì khác thì em chỉ còn cách trả lại hết đống quần áo này thôi.”
Chu Việt Thâm: “...” ( truyện trên app t.y.t )
Sao nghe giống như anh là kẻ xấu vậy?
Anh có phải người không hiểu lý lẽ đến mức đó không?
Về chuyện tình yêu và thù hận giữa chị gái anh và người đàn ông kia, Chu Việt Thâm không quan tâm. Tư Niệm nói một câu rất đúng, hãy tôn trọng số phận của người khác.
Điều anh làm, chỉ cần tốt cho mấy đứa trẻ là được.
Vì Tư Niệm đã nói rằng phía nhà kia không có ác ý với bọn trẻ, vậy là đủ rồi.
Ít nhất là mấy đứa trẻ vẫn có thể ở lại đây, sau này lớn lên nếu không kiếm được tiền, vẫn có thể về nhà thừa kế tài sản.
Đó cũng là một con đường không tồi.
Nếu từ nhỏ đã có tiền, ai lại muốn làm việc vất vả suốt ngày chứ?
Kể từ khi biết Chu Trạch Đông sẵn sàng quay về nhà họ, mỗi lần Tiêu Bác Văn gặp Chu Trạch Đông đều gọi: “Anh cả!”
Đối diện với ánh mắt kỳ lạ của Chu Trạch Đông, cậu ta dù có hơi căng thẳng, nhưng vẫn bình tĩnh nói dối: “Bà nội nói rồi, anh là người lớn nhất trong nhà, sau này phải gọi anh là anh cả!”
Chu Trạch Đông không thích người ngoài gọi mình là anh cả, nhưng nghĩ đến tương lai sẽ thừa kế khối tài sản khổng lồ, điều này có lẽ cũng không phải chuyện không thể chịu đựng được.
Vì thế, thằng bé cũng chẳng bận tâm đến cậu ta nữa.
Thằng bé đã quyết định rồi, sau này sẽ để trại nuôi lợn của bố lại cho Tiểu Hàn, công ty mới của bố để lại cho em út, có ba anh em họ kiếm tiền, thế nào cũng đủ để mẹ và em gái tiêu xài.
Sau này thằng bé sẽ không phải bận tâm đến những việc kinh doanh nhỏ nữa.
Thời gian rảnh rỗi, Chu Trạch Đông chọn tham gia một vài cuộc thi toán học và nghiên cứu.
Thằng bé biết rằng chỉ khi bản thân trở nên xuất sắc hơn, sau này mới có thể giành được những điều tốt nhất.