Rất lâu sau, anh hai nhỏ mới biết về sắp xếp của anh trai mình.

Vì cu cậu đã để ý rằng mỗi tối anh trai đều lén lút viết gì đó.

Cu cậu còn tưởng rằng anh trai đang cố gắng âm thầm để rồi gây ấn tượng với mọi người.

Ai ngờ khi mở ra lại thấy đó là những trang nhật ký chi chít chữ.

Nhiều chữ như thế khiến đầu cu cậu nhức nhối.

Thế nên cu cậu chỉ lật qua vài trang, rồi bắt gặp những từ khóa quan trọng.

Cu cậu cũng đại khái hiểu được anh trai mình đã viết gì.

Chúng được chia thành ba loại:

1. Nghiên cứu.

2. Ẩm thực.

3. Kế hoạch tương lai.

Có thể nói rất rõ ràng và mạch lạc.

Chu Trạch Đông cũng không giấu diếm, viết xong mỗi ngày là để trên bàn, anh hai nhỏ muốn xem thì cứ xem.

Thằng bé chắc cũng không nghĩ rằng một người không thích học như anh hai nhỏ lại mở ra xem.

Khi cu cậu nhìn thấy anh trai nói sẽ để lại trại nuôi lợn và công ty của bố cho mình và em trai, còn bản thân sẽ gánh vác áp lực lớn từ nhà họ Tiêu, anh hai nhỏ vô cùng cảm động.

Anh trai vẫn luôn nghĩ cho mình, biết rằng cu cậu thích trại nuôi lợn nhất, nên đã để lại trại nuôi lợn cho cu cậu.

Còn bản thân thằng bé sẽ thừa kế tài sản của người bố mà thằng bé không hề quen biết.

Tài sản của người ngoài, cu cậu không thèm.

Nhìn thấy anh trai đã chuẩn bị để thừa kế tài sản, anh hai nhỏ cảm thấy mình cũng không thể tiếp tục lười nhác.

Cu cậu cũng muốn nỗ lực rèn luyện, sau này trở thành một tay giết lợn đủ tiêu chuẩn.

Thế là anh hai nhỏ tìm đến Chu Việt Thâm, người đang làm việc, với thái độ nghiêm túc cầu học: “Bố, con muốn giết lợn!”

Chu Việt Thâm vừa uống một ngụm trà liền bị sặc.

Chu Việt Thâm: “Sao con đột nhiên muốn giết lợn vậy?”

Anh hai nhỏ nghiêm túc và thẳng thắn nói: “Vì anh trai muốn thừa kế tài sản của người ngoài, em trai thì còn nhỏ, nhà này chỉ có thể dựa vào con để thừa kế trại nuôi lợn của bố. Nếu bây giờ con không học cách giết lợn, sau này làm sao con thừa kế trại nuôi lợn và trở thành một xưởng trưởng đủ tiêu chuẩn được?”

Chu Việt Thâm: “?”

“Bố yên tâm, lần này con nhất định sẽ học hành chăm chỉ.”

Anh hai nhỏ thấy bố không nói gì, còn tưởng rằng bố đang nghi ngờ sự không đáng tin cậy của mình trước đây, liền lập tức cam đoan: “Con sẽ cố gắng giết lợn, không lười biếng, để bố và mẹ luôn có thịt lợn ăn.”

“Con còn nhỏ sao lại đột nhiên nghĩ đến việc thừa kế trại nuôi lợn của bố rồi?” Chu Việt Thâm hỏi.

“Vì mẹ nói rằng trẻ ngoan phải biết bắt đầu từ nhỏ.” Anh hai nhỏ ngẩng đầu kiên quyết nói.

Cả căn phòng im lặng hồi lâu.

Mãi sau Chu Việt Thâm mới mở lời: “Được rồi, khi nào con được nghỉ học về nhà, bố sẽ đưa con đi luyện tay.”

Anh hai nhỏ hân hoan nhảy cẫng lên: “Tuyệt quá! Con sắp trở thành chủ trại nuôi lợn rồi~”

Cu cậu nhảy nhót chạy ra ngoài, Chu Việt Thâm bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

Tư Niệm bận rộn học tập, cũng không biết hai bố con đang tính làm gì.

Vì việc học bận rộn, cô thậm chí không có thời gian về nhà trong kỳ nghỉ hè.

Không phải Tư Niệm không muốn về, mà là do nhà cô có thêm một đứa con nữa, cô lại phải bổ sung kiến thức đại học trong bốn năm. Dù cô từng tốt nghiệp một lần, nhưng kiến thức giữa hai thời đại vẫn có sự khác biệt rất lớn. Điều duy nhất dễ dàng là cô khá thành thạo chuyên ngành này.

Nếu giáo viên không quá khắt khe, cô có thể hoàn thành việc học trong một năm.

Cô dự định học xong càng sớm càng tốt rồi về quê nghỉ ngơi.

Là một người làm việc từ sáng sớm trong tương lai, điều cô mong muốn nhất chỉ đơn giản là về hưu sớm và tận hưởng cuộc sống. Dù là chơi mạt chược hay nhảy múa ngoài quảng trường, đó đều là giấc mơ của Tư Niệm.

Thế nên cô cố gắng kiềm chế mong muốn về nhà, quyết tâm hoàn thành khóa học của năm hai và năm ba.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tả i miễn p hí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web ty tnovel.

Nhưng tưởng tượng thì đẹp, còn thực tế thì có chút khắc nghiệt.

Vì anh cả nhỏ đã lên lớp sáu, nếu về nhà thì lại phải chuyển trường.

Ở nông thôn chắc chắn không có những tài nguyên học tập phong phú như ở đây, giáo dục cũng tương đối lạc hậu.

Tư Niệm rất lo lắng rằng việc di chuyển qua lại sẽ ảnh hưởng đến con trai.

Nói đến anh hai nhỏ, cu cậu đã thay đổi rất nhiều nhờ vào sự giáo dục của cô. Nhưng có lẽ bản tính cu cậu vốn lạc quan, nên dù đi đến đâu cũng có thể kết bạn.

Còn anh cả nhỏ dù ở quê hay ở Bắc Kinh, lúc nào cũng một mình.

Ngay cả khi có những người bạn cùng lớp muốn tiếp cận thằng bé, họ cũng không thể làm được. Thằng bé thực sự quá khép kín, không cho người ngoài cơ hội tiếp cận mình.

Người duy nhất có thể đi cùng thằng bé là Tiêu Bác Văn, cũng chỉ vì bây giờ hai nhà đã có mối quan hệ này.

Ban đầu, Tư Niệm rất đau lòng, luôn mong anh cả nhỏ có thể sống một cuộc sống bình thường, tự hỏi liệu thằng bé có phải vì những ảnh hưởng trong quá khứ mà không thể kết bạn.

Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cô nhận ra mình đã sai. anh cả nhỏ không phải là không muốn kết bạn, mà là bản tính thằng bé đã độc lập, không thích ở bên người ngoài.

Ngoài việc học và nghiên cứu về gia đình, thằng bé không hứng thú với những thứ khác.

Nói cách khác, thằng bé không khao khát tình bạn.

Tuy nhiên, vào thời đại này, bạn càng không cần những thứ đó, càng độc lập và lạnh lùng, lại càng trở nên bí ẩn.

Lên lớp sáu, anh cả nhỏ đột nhiên lớn nhanh chóng.

Thằng bé bất ngờ cao tới 1m65.

Tư Niệm nhìn con trai đột ngột cao lớn, cảm thấy có chút hoang mang.

Anh cả nhỏ không béo, không giống như anh hai nhỏ vạm vỡ, thân hình thằng bé mảnh khảnh hơn, da không trắng, nhưng khi lớn lên, các đường nét trên gương mặt trở nên rõ ràng hơn.

Lông mày và đôi mắt của thằng bé có chút giống với Chu Việt Thâm, sắc sảo nhưng lại có thêm vài phần thanh lịch.

Tư Niệm đã từng gặp người có khí chất như thế, chính là bố của Tiêu Bác Văn.

Vì đọc sách và nghiên cứu trong thời gian dài, anh cả nhỏ bị cận thị.

Tư Niệm đã đưa thằng bé đi đo kính.

Khoảnh khắc khi con trai đeo kính và nói chuyện với cô, Tư Niệm hoàn toàn sững sờ.

Trong lời nói của thằng bé toát lên sự ôn hòa và kín đáo, thể hiện một khí chất nhã nhặn khác biệt.

Cô dường như thấy hình ảnh một phản diện tương lai, mặc áo blouse trắng, mái tóc ngắn hơi rối, lời nói luôn nhẹ nhàng lịch thiệp nhưng hành động lại lạnh lùng vô tình, trong lòng ẩn chứa bóng tối không ai biết, khiến người ta vừa kính sợ vừa xa lánh.

Tư Niệm nuốt nước bọt.

Anh cả nhỏ nghi ngờ tháo kính ra, hỏi: “Mẹ, sao vậy?”

Khi không đeo kính, thằng bé trông bớt phần trưởng thành, nhưng lại thêm phần tôn trọng và dịu dàng với mẹ.

Tư Niệm định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cảm thán: “Tiểu Đông à, con đã lớn rồi.”

Chu Trạch Đông không hiểu gì, nhưng nghĩ đến chuyện khi nhập học mọi người đều nói mình đã cao lên, thằng bé không khỏi vui mừng: “Mẹ ơi, con có phải đã cao lên rồi không?”

Trước đây, thằng bé cảm thấy áp lực vì em trai mình phát triển rất nhanh.

Thực ra, từ khi học lớp 5, anh cả nhỏ đã không còn thích ăn trứng và uống sữa nữa.

Nhưng nhớ lời mẹ, trong kỳ nghỉ đông, thằng bé lại bắt đầu ăn uống trở lại.

Không biết có phải do tâm lý không, nhưng thằng bé cảm thấy mình ngày càng cao lên.

Vẫn cao hơn em trai.

Nhưng không ngờ lại bị cận thị.

Ban đầu, thằng bé chỉ phát hiện ra mình nhìn xa không rõ.

Sau đó, tình trạng ngày càng rõ ràng hơn.

Thằng bé có chút sợ hãi, biết chắc rằng mình đã bị cận thị.

Trước đây thằng bé không quan tâm đến chuyện này, dù cũng thấy bạn cùng lớp đeo kính, nhưng không để ý đến bản thân. Thằng bé thường chìm đắm trong thư viện, buổi tối về nhà cũng thích bật đèn bàn viết nhật ký và làm nghiên cứu. ( truyện trên app T Y T )

Khi nhận ra thì đã muộn.

Thằng bé không thích đeo kính lắm, cảm thấy không thoải mái.

Nhưng khi đeo vào thì mọi thứ lại rõ ràng đến lạ.

Thậm chí nhìn thấy rõ cả những vết đốm trên mặt người khác, khiến thằng bé cảm giác như mọi người xung quanh đều xấu đi.

Nhưng khi nhìn mẹ, cô vẫn xinh đẹp như trước, thằng bé cảm thấy điều đó thật kỳ lạ.

Tư Niệm đo chiều cao của thằng bé và ngạc nhiên phát hiện: “Con lại cao thêm 2 cm, mẹ nhớ vài tháng trước con mới 1m62 thôi mà.”

Bây giờ đã 1m65 rồi.

Mới chỉ lớp 6 thôi mà.

Xem ra là đã bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, anh cả nhỏ ở kiếp trước chỉ cao hơn 1m70, nhưng kiếp này có lẽ có thể cao trên 1m80.

Tư Niệm cũng rất vui mừng, ai mà không mong con trai mình cao lớn và đẹp trai cơ chứ.

Chỉ mới lớp 6 đã đeo kính, cô đã mơ hồ nhìn thấy khí chất của thằng bé khi trưởng thành sẽ sắc sảo thế nào.

Huống hồ khi thằng bé thực sự lớn lên, chắc chắn sẽ vô cùng ấn tượng.

Bỗng nhiên, Tư Niệm rất muốn ghi lại khoảnh khắc này, cô định khi anh cả nhỏ có kính mới, sẽ đưa thằng bé đến tiệm chụp ảnh để chụp một tấm hình.

Anh hai nhỏ nhìn thấy anh trai đeo kính đẹp như vậy, cũng muốn thử.

Cu cậu nằng nặc đòi Chu Trạch Đông cho thử kính.

Chu Trạch Đông đưa kính cho cu cậu, vừa đeo lên, anh hai nhỏ lập tức cảm thấy chóng mặt, hoa mắt: “A, cái này kỳ lạ quá, đeo vào đau đầu quá.”

Cu cậu vội vàng tháo kính ra, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Cu cậu nhìn anh trai đầy khó tin, không hiểu tại sao anh lại phải đeo thứ khó chịu như thế.

“Em nhỏ à, kính này không thể đeo bừa đâu, nếu em không bị cận mà đeo thì sẽ có hại cho mắt, vì vậy tốt nhất đừng thử. Nếu em muốn đeo, thì cần phải kiểm tra độ trước, sau đó chọn kính phù hợp với mắt, khi đó sẽ không bị chóng mặt nữa. Em có muốn kiểm tra thử không?”

Anh hai nhỏ nghe mà vẫn chưa hiểu lắm.

Nhưng khi nghe nói kiểm tra mắt, cu cậu lắc đầu nguầy nguậy như trống lắc.

Cu cậu không muốn đeo thứ đáng sợ này đâu.

Anh trai thật tội nghiệp, phải đeo kính khó chịu như vậy suốt.

Anh hai nhỏ nhìn anh trai đầy thương cảm.

Sau khi lắp kính xong, cả gia đình đến tiệm chụp ảnh.

Thật tiếc là Chu Việt Thâm phải đi làm, không thể đến chụp ảnh ban ngày, vì vậy bức ảnh gia đình chỉ có Tư Niệm và các con.

Tội nghiệp lão già.

Khi Tư Niệm trở về nhà, có thư từ quê gửi đến cho họ.

Ngoài thư từ người nhà, còn có thư từ Thạch Đầu gửi cho Chu Trạch Hàn.

Thạch Đầu bây giờ đã học lớp 2, biết viết chữ rồi, dù có nhiều chỗ phải dùng phiên âm, nhưng vẫn có thể hiểu được. Chu Trạch Hàn cũng không chê, dù sao hai đứa trẻ cũng cùng một trình độ, chẳng ai chê ai cả.

Trong thư, Thạch Đầu kể rằng cậu bây giờ học lớp 2 ở trường trung tâm thị trấn của thôn Hạnh Phúc, ban đầu học ở làng, nhưng bà nội đã đưa cậu bé đến thị trấn để học tốt hơn.

Ở thị trấn, cậu bé đã mở mang tầm mắt và bây giờ đã trở thành “đại ca” trong lớp. Cậu bé nói rằng không ai trong lớp đánh bại được mình, ai cũng phải theo mình, lời lẽ mang đầy vẻ đầu gấu...

Cậu bé còn nói rằng khi anh hai nhỏ trở về, hai đứa sẽ cùng nhau làm đại ca.

Nhưng bây giờ anh hai nhỏ không còn hứng thú với những chuyện đó nữa, trước đây cu cậu cũng muốn làm đại ca, nhưng mẹ đã dạy rằng đánh nhau là sai.

Vì vậy, cu cậu cũng không muốn Thạch Đầu trở thành đứa trẻ hay đánh nhau. Cả hai phải là những đứa trẻ ngoan, như vậy mẹ mới luôn yêu thương họ.

Thế nên cu cậu khuyên Thạch Đầu rằng mình đang theo bố học võ, rèn luyện thể lực, chạy bộ mỗi ngày. Thầy còn nói rằng cu cậu có thể trở thành vận động viên, mang vinh quang về cho đất nước, lớn lên còn có thể đi lính, bảo vệ tổ quốc.

Khi trở về nhà, cu cậu sẽ thừa kế trại nuôi lợn của bố, sau này trở thành một quản lý trại nuôi lợn xuất sắc giống như bố.

Cu cậu còn bảo Thạch Đầu cũng phải rèn luyện chăm chỉ, sau này hai đứa sẽ cùng nhau quản lý trại nuôi lợn, để Thạch Đầu làm trợ lý, cùng nhau kiếm tiền.

Cu cậu nghĩ rằng Thạch Đầu chắc chắn sẽ là một trợ thủ đắc lực. Nếu có Thạch Đầu giúp, trại nuôi lợn của cu cậu có thể còn lớn hơn của bố nữa.

Lúc đó, cu cậu sẽ trở thành đứa con đáng tự hào nhất trong gia đình.

Vừa viết, anh hai nhỏ vừa cười rạng rỡ.

Cu cậu dường như đã nhìn thấy vị trí của mình trong gia đình ngày càng được nâng cao.

Sau khi gửi thư đi, cu cậu rất mong chờ hồi âm của Thạch Đầu, hy vọng cậu bé sẽ đồng ý.

Ở trường tiểu học trung tâm thị trấn, Thạch Đầu đã nhận được thư của anh hai nhỏ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play