Mới đầu cô ta chỉ không tìm được việc làm, gặp khó khăn khắp nơi.

Sau đó, ngay cả chủ nhà cho thuê cũng cố tình tăng giá, đuổi cô ta đi.

Phương Tuệ biết chắc chắn là bà nội Tiêu đứng sau lưng khiến người ta nhắm vào mình, hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không biết phải làm gì.

Xuất thân của cô ta không tốt, trước đây để vào được giới nhà giàu, cô ta đã cắt đứt liên lạc với quê nhà.

Cô ta đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ sở mới có thể trở về Bắc Kinh.

Trong tay vốn không còn nhiều tiền, định ở đây tạm thời ổn định rồi chờ con trai củng cố vị trí trong nhà họ Tiêu.

Nhưng chi phí ở đây không hề rẻ, cô ta lại quen sống sung sướng, từ nghèo thành giàu thì dễ, nhưng từ giàu mà quay về nghèo thì rất khó.

Tất nhiên cô ta không muốn ở trong căn nhà tồi tàn, càng không muốn ở xa trung tâm thành phố.

Tất cả tiền đều dùng để thuê nhà.

May mà cô ta còn có vài người bạn cũ, mượn được ít tiền để ổn định tình hình.

Nhưng không ngờ, khó khăn lắm mới ổn định được thì bà nội Tiêu lại chèn ép cô ta.

Muốn khiến cô ta không thể sống ở thành phố này.

Thời gian gần đây, cô ta rõ ràng cảm nhận được bà nội Tiêu cho người theo sát con trai mình, không cho cô ta tiếp cận dù chỉ một giây.

Cô ta mất liên lạc với con trai, chỉ có thể tự mình tìm cách điều tra chuyện đã xảy ra năm xưa.

Lúc này cô ta đã xác định được mấy đứa trẻ đó chính là con cháu nhà họ Tiêu, đã có bằng chứng, mặc dù sự tồn tại của bọn chúng là mối đe dọa lớn đối với mình.

Nhưng gián tiếp mà nói, điều đó cũng chứng tỏ cô ta đang nắm giữ huyết mạch của nhà họ Tiêu, không phải sao?

Tuy nhiên, bây giờ cô ta không tìm được việc làm, nơi ở cũng chẳng có, ngay cả việc ăn uống cơ bản cũng không giải quyết được, không còn đường lui, cô ta chỉ đành dùng chuyện này đi uy hiếp bà nội Tiêu.

Đây cũng là quân bài cuối cùng mà cô ta có thể đàm phán với nhà họ Tiêu.

Phương Tuệ nghĩ rằng bà nội Tiêu vẫn chưa biết đám nhóc đó là con nối dõi nhà họ Tiêu, thế nên vô cùng kiêu ngạo, tìm thẳng bà nội Tiêu để đàm phán.

Cô ta còn có một suy nghĩ khác, một ý tưởng làm mấy đứa trẻ nhà họ Chu căm hận nhà họ Tiêu.

Bọn chúng còn nhỏ, không hiểu chuyện, một khi biết được bố ruột của mình bị bà nội Tiêu ép chết, dẫn đến việc chúng trở thành trẻ mồ côi, chắc chắn sẽ nảy sinh oán hận.

Ngoài ra, nếu bà nội Tiêu biết chúng là con cháu nhà họ Tiêu, hiển nhiên sẽ tranh giành.

Một người như Tư Niệm, cộng với việc bọn nhỏ ỷ lại vào cô thì lại càng chắc rằng sẽ không muốn chia lìa.

Đến lúc đó, không chừng cô sẽ vì bảo vệ mấy đứa nhỏ mà rời khỏi Bắc Kinh.

Dù sao thì ở đây, nhà họ Chu rõ ràng không thể lay chuyển được nhà họ Tiêu.

Cô ta đã tiếp xúc với bọn trẻ đó, chúng gần như nghe theo Tư Niệm răm rắp.

Với người ngoài thì lạnh nhạt vô cảm, đặc biệt là anh cả Chu Trạch Đông nhà họ Chu, mấy lần trước đối diện với ánh mắt thằng bé, Phương Tuệ cảm thấy thật đáng sợ.

Một đứa trẻ như vậy, không thể nào tha thứ cho bà nội Tiêu.

Cô ta nghĩ đến cách này, vừa có thể uy hiếp bà nội Tiêu, vừa có thể khiến mấy đứa trẻ căm ghét bà ấy như kẻ thù. Nói không chừng còn có thể làm Tư Niệm đưa bọn chúng rời đi, như vậy cô ta sẽ an tâm mà ở lại!

Phương Tuệ càng nghĩ càng phấn khích, hệt như bơm máu gà.

Cô ta đợi ở cổng trường học, chờ bà nội Tiêu đưa con đến thư viện rồi chủ động đề nghị muốn nói chuyện.

Bà nội Tiêu không biết cô ta đang âm mưu gì, nhưng trước mặt cháu trai không tiện nổi giận, đành phải đồng ý.

Tiêu Bác Văn nhìn hai người ngấm ngầm đối chọi, trong lòng cậu ta không hiểu vì sao, nhưng có cảm giác rằng việc mẹ mình tìm bà nội chắc chắn có liên quan đến nhà họ Chu.

Cậu ta thu lại ánh mắt, viện cớ đi đọc sách để tạm biệt hai người.

Ngay sau đó lại đeo ba lô đến nhà họ Tư.

Tư Niệm đang chuẩn bị dẫn mấy đứa nhóc đi mua quần áo hè, bé tư nhỏ được anh hai nhỏ cõng trên lưng chạy rất nhanh, cậu bé bị trêu đến cười khúc khích, còn tưởng rằng anh trai đang đùa với mình.

Xém xíu nữa thì đụng phải Tiêu Bác Văn đang đi tới.

Nhìn thấy Tiêu Bác Văn, Tư Niệm hơi sửng sốt.

“Bác Văn, sao em lại đến đây một mình thế?”

Tiêu Bác Văn nắm quai đeo ba lô, mím môi, nhỏ giọng nói: “Cô giáo Tư, em muốn mua sách nhưng quên không mang tiền, cô có thể dẫn em đi mua không ạ? Ngày mai em sẽ nhờ bà nội trả lại tiền cho cô.”

Cậu ta tỏ vẻ bối rối khó xử. Truyện được Team The Cala ntha edit và được đăn g tải miễn phí du y nhất trên ứ ng dụng  T YT và web t ytnovel.

Tư Niệm ngơ ra, nghĩ thầm đứa trẻ này muốn mua sách tới mức phải chạy qua tìm mình sao?

Cô cười bất lực, nói: “Bao nhiêu tiền, cô cho em.”

“Một cuốn sách thôi mà, không cần trả lại, coi như cô giáo tặng em.”

Tiêu Bác Văn lại cắn môi, một lúc lâu sau mới nói: “Cô có thể đi cùng em không ạ?”

Ánh mắt Tư Niệm lóe lên tia kỳ lạ, cũng chỉ nghĩ Tiêu Bác Văn không muốn đi một mình?

Dường như thằng bé rất thích đến thư viện với anh cả nhỏ, thỉnh thoảng cũng theo qua đây chơi, nhưng lần nào cũng phải tìm cớ cho mình.

Có vẻ như chỉ có vậy thằng bé mới an tâm ở lại.

Vì hôm nay cô đã nói với anh cả nhỏ rằng buổi chiều sẽ đưa em trai em gái đi mua quần áo, bảo thằng bé về sớm nên anh cả nhỏ không đi thư viện, vậy nên chắc vì buồn chán nên Tiêu Bác Văn mới kiếm cớ này?

Tư Niệm không nghĩ nhiều, dù sao cũng tiện đường, gật đầu: “Được chứ, cô dẫn em đi mua, nhưng mua xong phải về nhà sớm, đừng để bà nội lo lắng.”

Tiêu Bác Văn gật đầu, sau đó dẫn họ đến thư viện thường hay tới.

Lúc này, ở khu vực nghỉ ngơi dưới thư viện, bà nội Tiêu và Phương Tuệ đang giằng co.

Bà nội Tiêu ngồi xuống rồi mới nhìn Phương Tuệ, ánh mắt cô ta có vẻ đắc ý, không biết cô ta đang đắc ý về cái gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bộ dạng đắc chí của kẻ tiểu nhân khiến bà ấy rất khó chịu.

Thằng con thứ hai của bà ấy cũng thật hồ đồ, lại đi dây dưa với một người phụ nữ như thế này.

“Nói đi, rốt cuộc cô muốn gì? Nếu cô muốn kết hôn với con trai tôi, thì đừng mơ tưởng nữa, trừ khi tôi chết, nếu không cả đời này cô đừng hòng bước vào cửa nhà họ Tiêu.”

“Tiêu phu nhân, bà gay gắt vậy làm gì, tôi cũng không định nói chuyện này, nhưng điều tôi sắp nói đây chắc chắn bà sẽ rất hứng thú.”

“Chuyện gì?” Bà nội Tiêu nhíu mày.

Phương Tuệ cười nói: “Tôi nghe nói, con trai cả của bà năm đó chết vì tai nạn xe cộ, phải không?”

Sắc mặt bà nội Tiêu tức khắc sầm xuống.

Thông minh như bà ấy, ngay lập tức hiểu ra Phương Tuệ muốn làm gì.

Bà ấy lạnh lùng nhìn cô ta, dứt khoát không nói gì.

Để cô ta nói tiếp.

Phương Tuệ thấy sắc mặt khó coi của bà ấy, cho rằng mình đã nói trúng nên trong lòng liền đắc ý.

Cô ta tiếp tục nói: “Mặc dù tôi không biết nguyên nhân gì dẫn đến tai nạn đó, nhưng tôi nghĩ chắc chắn bà không thoát khỏi trách nhiệm.”

“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Bà nội Tiêu mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta.

"Thực ra lần này tôi làm theo sắp xếp của con trai bà, đi đến tỉnh Vân Quý Xuyên một chuyến, phát hiện ra một vài việc không hề đơn giản, cũng không biết bà đã biết hay chưa..."

Cô ta lấy một tấm ảnh chụp chung từ trong túi: "Tôi nhìn thấy có mấy đứa trẻ trông rất giống anh cả Tiêu, hơn nữa còn đang sống ngay cạnh nhà tôi. Phải nói là tụi nhỏ sống rất thê thảm, được cậu nuôi dưỡng, còn có một người mẹ kế, ăn nhờ ở đậu người ta, khó khăn ngày qua ngày, có lẽ bọn chúng còn không biết rằng bố của mình đã..."

Sắc mặt bà nội Tiêu phút chốc trở nên hết sức khó coi.

"Trùng hợp là, sau khi tôi trở về cũng phát hiện những đứa trẻ này ở đây. Nhưng mẹ kế của chúng là người thực dụng, nếu biết thân thế của bọn trẻ, e là sẽ không dễ dàng bỏ qua... Tôi cũng chỉ vì thấy nhà họ Tiêu chỉ có mỗi Bác Văn là hậu duệ, thật đáng thương, nên khi biết chuyện này tôi lập tức đến báo cho bà."

Cô ta nói với giọng như tất cả đều vì tốt cho nhà họ Tiêu.

Rốt cuộc chỉ có làm cho bà nội Tiêu biết mình rộng lượng và vô tư thì bà ấy mới không còn ác cảm lớn với cô ta nữa.

Còn về đám trẻ kia, bây giờ chúng còn nhỏ như thế, bố mẹ ruột đều đã mất, dù có trở về nhà họ Tiêu thật thì cũng chẳng có chỗ dựa.

Đợi đến khi bà nội Tiêu qua đời, không bố không mẹ, bọn chúng lấy gì để tranh giành với cô ta.

Bây giờ cô ta bán cho bà nội Tiêu một cái ân tình, để bà ấy vì tranh giành mấy đứa trẻ mà đối đầu với Tư Niệm, đây mới là kết cục cô ta mong muốn thấy nhất.

Phương Tuệ càng nghĩ càng hả hê.

Bà nội Tiêu nhìn Phương Tuệ tự cho là thông minh, đáy mắt hiện lên vẻ mỉa mai.

Bà ấy biết rõ toan tính trong lòng Phương Tuệ.

Chỉ là sự ngu ngốc của ả đàn bà này đã vượt quá sự tưởng tượng của bà ấy. Chẳng lẽ cô ta không biết rằng bà ấy đã sớm tiếp xúc với Tư Niệm, và đã biết mấy đứa trẻ chính là con cháu của nhà họ Tiêu từ lâu rồi ư?

Bà ấy còn cứ nghĩ cháu trai đã nói chuyện này cho Phương Tuệ từ lâu rồi.

Nhưng không ngờ thế mà Phương Tuệ lại chỉ biết được mối quan hệ giữa các đứa trẻ và nhà họ Tiêu, còn những việc khác thì hoàn toàn không biết.

Cô ta còn dám ở đây dõng dạc nói xấu Tư Niệm.

Sau khi biết được tình hình của bọn nhỏ, bà ấy đã sớm âm thầm điều tra. Quan hệ giữa Tư Niệm và chúng tốt như người thân ruột thịt, đám nhóc còn rất yêu quý và thân thiết với cô tới mức bà ấy không đành lòng chia rẽ.

Cộng với lời cảnh cáo của Chu Trạch Đông, ngay cả bà ấy cũng không dám đe dọa.

Vậy mà Phương Tuệ lại còn muốn châm ngòi.

Nếu bà ấy không biết trước những chuyện này, sợ rằng cô ta đã thành công rồi.

Bà nội Tiêu cười khẩy nói: "Phải không đấy? Theo lời cô nói, người ta chắc chắn sẽ không dễ dàng trả lại con cháu nhà họ Tiêu cho tôi đâu nhỉ?"

Tiêu Bác Văn dẫn Tư Niệm đến, rồi nhờ Chu Trạch Đông đưa cô đến khu vực nghỉ ngơi đợi mình, sau đó cậu ta đi lên lầu lấy sách.

Chu Trạch Đông nhìn cậu ta với ánh mắt quái lạ, thấy Tư Niệm đang nóng chảy mồ hôi đầy đầu, thằng bé vội kéo cô lại khu vực nghỉ ngơi.

Thằng bé thường đến đây nên rất quen thuộc với nơi này.

Nhưng ngờ đâu vừa đi qua đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Đương nhiên, bà không biết mẹ kế của bọn trẻ hám lợi thế nào đâu. Nếu biết mối quan hệ với nhà họ Tiêu, cá chắc sẽ không dễ dàng để mấy đứa trẻ trở về, ít nhất cũng phải bòn rút một khoản lớn từ nhà họ Tiêu."

Thằng bé ngẩng đầu nhìn qua, trông thấy mẹ của Tiêu Bác Văn đang nói chuyện với bà nội Tiêu.

Tuy Tư Niệm cũng chú ý đến nhưng cô không phản ứng ngay.

Có điều sắc mặt của Chu Trạch Đông nháy mắt trở nên nhăn nhó.

Thế nhưng đối phương vẫn chưa để ý đến họ, còn tiếp tục nói.

Giọng nói giận dữ của bà nội Tiêu vang lên: "Đủ rồi! Cô nghĩ tôi là kẻ ngốc à? Tôi đã biết từ lâu đồng chí Tư là người thế nào rồi, cô còn muốn ở đây bôi xấu danh tiếng của cô ấy sao? Cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì!"

"Nếu đồng chí Tư bằng lòng cho hai đứa nhỏ trở về, thì dù có đào nhà họ Tiêu rỗng túi tôi cũng cam lòng! Không cần cô phải bày mưu tính kế cho tôi ở đây đâu!"

Bà nội Tiêu rất thích Tư Niệm, không thể chịu được việc Phương Tuệ nói xấu cô như vậy, vẻ mặt trở nên u ám.

Phương Tuệ bị dọa giật mình, ngay sau đó biểu cảm trở nên khó coi.

Cô ta vừa định nói gì đó thì chú ý đến mẹ con Tư Niệm.

Ánh mắt thay đổi, cô ta châm chọc thẳng thừng: "Bà thì rộng rãi rồi, nhưng cũng phải xem người ta có vui hay không đã! Nếu bà biết rõ tính cách của cô ta và mối quan hệ giữa cô ta với bọn trẻ, thì cũng biết rõ cô ta không thể nào nỡ lòng trả lại tụi nhỏ cho bà!"

Bà nội Tiêu nhận ra ánh mắt kỳ lạ của cô ta, lập tức quay đầu lại.

Bắt gặp gương mặt khó coi của cháu trai và sự kinh ngạc của Tư Niệm, cũng hoảng sợ.

Tư Niệm đứng ngây ra đó.

Lúc này cô mới nhận thức rằng việc mình xuất hiện ở đây không phải là trùng hợp.

Những nghi ngờ trước đây bây giờ đã được giải thích một cách rõ ràng.

Sau khi choáng váng một hồi, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Chà, tiểu thuyết sao, chuyện thân thế của bọn trẻ thì đều là tình tiết bắt buộc, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Chẳng qua điều Tư Niệm không ngờ tới là thân thế của đám nhóc lại lớn tới vậy đấy?

Chỉ thoáng ngẩn ngơ vài giây, bà nội Tiêu đã hoảng loạn đứng lên, vội vàng giải thích: "Không phải vậy đâu Niệm Niệm, dì không có ý ép bọn nhỏ quay về nhà họ Tiêu, cháu đừng hiểu lầm!"

Tư Niệm nói giọng quái gở: "Tôi biết ngay mà, trước đây thấy thái độ của bà đối với bọn trẻ, rồi còn chuyện trường học đột nhiên có người tài trợ học phí là tôi đã cảm thấy có chỗ bất thường. Giờ thì hiểu rồi."

"Chính bà đứng sau tất cả mọi chuyện đúng không?"

Bà nội Tiêu ủ rũ gật đầu: "Đúng vậy, nhưng dì không có ác ý, dì chỉ muốn bù đắp chút ít cho bọn nhỏ thôi, là nhà họ Tiêu có lỗi với chúng. Dì cũng không dám mong được chúng tha thứ, chỉ hy vọng các cháu đừng hiểu lầm, dì không muốn chia cắt các người cũng không có ý ép bọn trẻ trở về."

Bà ấy lo sợ Tư Niệm hiểu lầm, thật sự đưa đám nhỏ rời đi.

Tư Niệm nói: "Tất nhiên là tôi không muốn rời xa con cái rồi."

Phương Tuệ liền cười lạnh: "Quả nhiên tôi đã nói đúng, làm sao cô ta có thể trả lại bọn trẻ cho bà chứ!"

Sắc mặt bà nội Tiêu tái nhợt.

Tư Niệm nhìn Phương Tuệ đang đắc ý, rồi nói: "Tất nhiên, tôi đã vất vả thế nào, đã đổ bao nhiêu mồ hôi và kiếm bao nhiêu tiền mới nuôi dưỡng được chúng lớn tới chừng này, bây giờ sao có thể dễ dàng trả chúng lại được, không lẽ gặp ai cũng gọi người ta là bà nội à? Đây rõ ràng là bà nội của tôi!"

Bà nội Tiêu: "..."

Phương Tuệ: "..."

Chu Trạch Đông đứng bên cạnh suýt nữa không cầm chắc đồ trên tay, kinh ngạc nhìn Tư Niệm.

Bà nội Tiêu là người đầu tiên phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi: "Niệm Niệm, ý của cháu là?"

Tư Niệm cười nói: "Bà nội Tiêu, à không đúng, dì ạ, cơ hội phát tài... à cũng không đúng, dì hoàn toàn không cần để ý đến suy nghĩ của cháu, cháu rất vui nếu bọn trẻ kế thừa tài sản của nhà họ Tiêu."

"Đương nhiên, bây giờ tụi nhóc muốn sống với cháu thì sống với cháu, sau này cháu cũng không ngăn cản chúng tiếp xúc với nhà họ Tiêu, đợi tới khi lớn lên thừa kế tài sản cũng không sao, dì sẽ không phiền lòng chứ?"

"Chuyện của thế hệ trước không liên quan gì đến chúng, cháu không có ý định tìm hiểu, và cháu cũng hy vọng chúng nó không cần bận tâm. Sống tốt ở hiện tại mới là điều quan trọng nhất."

"Tiểu Đông, con muốn bỏ qua cơ hội phát tài này sao?"

Đôi mắt của Tư Niệm sáng lấp lánh.

Chu Trạch Đông: "..."

Nếu không cần rời xa mẹ mà vẫn có thể thừa kế tài sản hàng tỷ, thì có vẻ... cũng không phải là không thể.

Thằng bé lập tức lắc đầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play