Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ.
Giọng của Chu Trạch Đông vang lên: "Mẹ ơi, con nấu mì rồi."
Do Tư Niệm phải cho con bú nên mỗi ngày cô ăn rất nhiều, có đôi khi nửa đêm sẽ tỉnh giấc vì đói.
Thế nên buổi tối cô thường ăn bữa khuya.
Anh cả nhỏ cũng không biết học từ đâu, mỗi ngày đều chuẩn bị đủ loại món ăn khác nhau. Tư Niệm ăn không nhiều nhưng dù thế nào cũng nếm thử vài miếng.
Ăn không hết thì đưa cho Chu Việt Thâm.
Hôm nay cô chỉ ăn hai miếng là không muốn ăn nữa, chủ yếu là nếm thử hương vị, Tư Niệm không muốn bị tăng cân trong tháng ở cữ, sợ sau này sẽ khó giảm cân.
Vậy nên cô không ăn nhiều, chỉ ăn no khoảng bảy phần là đủ.
Chu Việt Thâm nhận lấy bát mì nhưng chưa kịp ăn thì con trai lại khóc.
Khi Tư Niệm đi vắng, chẳng hiểu sao cậu bé lại rất thích khóc, cần có người ôm vào lòng dỗ dành.
Lúc này Tư Niệm vừa ra ngoài đánh răng rửa mặt, cậu bé không nhìn thấy mẹ liền khóc ré lên.
Dù Chu Việt Thâm có ôm thế nào cũng không nín.
Chu Việt Thâm không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc con cái, khi con trai khóc, cách duy nhất anh có thể làm là bế lên và vỗ lưng cậu bé.
Bảo anh dỗ dành thì chắc chắn là không thể nào.
Thế là lúc Tư Niệm đi ra, nhìn thấy anh cứng nhắc bế con, một lớn một nhỏ, việc con con khóc, việc anh anh ôm.
Hoàn toàn không liên quan.
Tư Niệm bật cười.
"Đưa cho em, anh ăn nhanh đi, để lâu mì sẽ không ngon nữa."
Tư Niệm bế lấy cậu bé, cậu bé lập tức ngừng khóc.
Lúc này Chu Việt Thâm mới có thời gian ăn mì.
Mì dính lại thành một cục, ban đầu không nhiều lắm nhưng giờ đã đầy một tô.
Anh húp mì xì xụp, vốn dĩ ăn cơm cũng tùy ý, mặc dù không phát ra tiếng chóp chép nhưng vẫn làm phiền đến Tư Niệm.
Tư Niệm ngước mắt nhìn anh, Chu Việt Thâm ngừng lại, hỏi cô: "Em muốn ăn nữa không?"
Tư Niệm: "Anh ăn ngon quá."
Chu Việt Thâm: "..."
Anh ăn xong quay lại thì Tư Niệm đã bế con nằm xuống.
Chu Việt Thâm bước thật nhẹ, trước tiên giặt sạch và phơi quần áo của hai mẹ con, sau đó tự mình tắm rửa rồi mới lên giường, kéo con trai ra, ôm Tư Niệm vào lòng ngủ.
Sau khi mang thai Tư Niệm đẫy đà lên không ít.
Ôm vừa mềm vừa thơm.
Đàn ông kiêng khem mấy tháng trời thường xuyên bị khơi lên phản ứng.
Nhưng dường như anh cũng không có cảm giác gì khác, chỉ đơn thuần ôm Tư Niệm nghỉ ngơi.
Tuy nhiên khoảng thời gian này chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng làm Tư Niệm thức giấc, khi người đàn ông đến gần, cô lập tức cau mày mở mắt.
Trời vốn đã nóng, lại thêm một người đàn ông nóng hổi kề sát phía sau.
Tư Niệm không muốn tỉnh cũng khó.
Vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trong lòng anh, một luồng hơi ấm không ngừng truyền đến từ bức tường nóng bỏng phía sau.
Tư Niệm không phải là không cảm nhận được. Trước đó khi cô bị tắc tia sữa đều do Chu Việt Thâm mát-xa giúp cô.
Nửa đêm hai người ngồi trên giường, anh giúp cô xoa bóp, Tư Niệm cũng đỏ mặt không chịu nổi, nhưng nghĩ đến việc tự mình làm thì tình huống lại càng xấu hổ hơn, còn không bằng để anh giúp.
Vì vậy mỗi sáng thức dậy đều có cảm giác Chu Việt Thâm hừng hực khí thế.
Tư Niệm thừa nhận mình rất là “háo sắc,” nhưng không đến mức mất kiểm soát.
Có điều để tiện cho việc con bú, mỗi tối cô đều mặc đồ ngủ thoải mái mỏng nhẹ, làn da trắng muốt đến chói mắt.
Da thịt hai người chạm vào nhau.
Tuy rằng không thể thân mật, nhưng không có nghĩa là không thể hôn.
Tư Niệm mím môi hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của lão già, chủ động vỗ về anh.
Chu Việt Thâm đã quen với sự thân mật này, Tư Niệm đột nhiên chủ động chỉ làm anh hơi ngẩn người, rồi lập tức từ bị động chuyển sang chủ động.
Một nụ hôn kết thúc, cô thở hổn hển.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng nhưng lại không dám hành động của Chu Việt Thâm, cô khẽ cười, trêu chọc: "Anh có cần em giúp không?"
Chu Việt Thâm lập tức ngăn lại, trầm giọng nói: "Không được, đợi em qua tháng cữ rồi nói sau."
Anh biết trong thời gian mang thai cô rất chủ động, thường xuyên quyến rũ anh bừng bừng lửa dục. Truyện được Team The Cala ntha edit và được đăn g tải miễn phí du y nhất trên ứ ng dụng T YT và web t ytnovel.
Nhưng Chu Việt Thâm không phải là người không có tự chủ.
Anh tự hiểu dù vợ nằm cạnh có sức hấp dẫn tới đâu thì mình cũng không thể trở thành cầm thú được.
Anh nổi phản ứng cũng chẳng có gì bất thường, dù sao người phụ nữ mà mình yêu thương đang nằm ngay bên cạnh, cô trắng trẻo mềm mại, quyến rũ động lòng người, không có phản ứng mới là lạ. ( app TYT - tytnovel )
Nhưng dù cho "thằng em" có hăng hái thế nào thì Chu Việt Thâm cũng không chiều theo nó, dù sao ngủ một giấc sẽ qua thôi.
Thậm chí anh còn không thèm dùng tay, tất cả đều dựa vào ý chí để kìm nén ham muốn.
Chẳng qua Tư Niệm lại lo anh kìm quá sẽ dẫn đến tổn thương, vốn đã lớn tuổi, đàn ông lại sĩ diện không muốn tự mình giải quyết, nhưng Tư Niệm thì không ngại giúp anh mà.
Dù không thể ăn thịt, nhưng không thể ăn thịt cũng đâu có nghĩa là không được xem heo chạy, đúng không?
Tư Niệm nổi máu háo sắc, lập tức nói: "Ý em là, cũng không phải không có cách khác."
Cô không ngờ rằng đề nghị này sẽ khiến mình hối hận.
Lúc này vẫn đang tràn đầy đắc ý, chỉ muốn nhìn dáng vẻ Chu Việt Thâm đỏ mặt hoặc quẫn bách.
Đây cũng được coi là một trong số ít những sở thích ác độc của Tư Niệm.
Lão già này gặp chuyện gì cũng bình chân như vại.
Có lúc Tư Niệm thấy rất chướng mắt, cô muốn thấy Chu Việt Thâm mất kiểm soát.
Để chứng minh rằng trong lòng anh mình quan trọng tới nhường nào.
Có lẽ cuộc sống quá êm đềm hạnh phúc, đôi khi cũng cần chút cảm giác kích thích.
Chu Việt Thâm: "..."
Nửa đêm, tiếng gầm nhẹ của người đàn ông vang lên.
Anh vẫn còn thời gian nhìn vẻ mặt rối rắm của Tư Niệm.
Anh nhìn Tư Niệm với ánh mắt lo lắng.
“Có phải lâu quá không?”
Tư Niệm: “?” Làm gì có người đàn ông nào mèo khen mèo dài đuôi như bà Vương bán dưa chuột thế chứ?
Đây là một sự khiêu khích, tuyệt đối là khiêu khích!
Nếu bây giờ mình thừa nhận thì sau này anh có mà đắc ý đến chết!
Ban đầu vốn còn tưởng anh không được, nhưng giờ không thể để anh rửa mối nhục năm xưa ở đây được.
Vì thế Tư Niệm nghiến răng, giả vờ bình tĩnh nói: “Cũng được.”
Hừ! Không thể để cho đàn ông quá kiêu ngạo được!
Chu Việt Thâm khẽ dừng lại, thu tay về không giúp cô nữa.
Động tác Tư Niệm chậm lại, cô trừng mắt nhìn, để người đàn ông không nhận ra chỗ bất thường, cô hít một hơi sâu.
Dửng dưng như không có gì xảy ra.
Cơ thể Chu Việt Thâm căng cứng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, động tác cũng chậm lại, trong lòng cuối cùng vẫn không nỡ, không giận dỗi với cô nữa: “Thật sự không mệt sao?”
Tư Niệm: “... Thì, cũng chưa lâu, sao mà mệt được.”
Chu Việt Thâm nhìn cả người cô mềm nhũn, chỉ có mỗi miệng là cứng, anh bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng.
Tư Niệm lại cảm thấy mình bị chế nhạo, dù sao cũng là mình đề nghị trước, vậy mà bây giờ người không chịu nổi trước lại là mình.
Cô tức muốn hộc máu, ra tay mạnh hơn.
Người đàn ông khựng lại, không dám nói tiếp.
Tất nhiên, cuối cùng vẫn chỉ có thể đích thân giải quyết.
Chu Việt Thâm lại đi tắm, trở về nhìn vợ mệt mỏi ngủ say, vừa tức vừa buồn cười.
Bản thân đề nghị nhưng cuối cùng lại tự mình nuốt lời.
Sao lại đáng yêu thế này.
Cũng tại mình quá dễ bị cám dỗ, không thể từ chối nên mới khiến cô phải mệt mỏi, vốn dĩ phụ nữ mang thai đã khó ngủ rồi.
Chu Việt Thâm hơi hối hận, quyết định sau này nhất định phải kiên quyết hơn.
...
Đợi Tư Niệm qua tháng ở cữ, điều đó cũng có nghĩa là cô không được nghỉ ngơi nữa, phải hoàn thành sớm việc học năm ba và năm tư, không thể để chậm trễ.
Về phía bọn trẻ, nhất định cũng phải hỏi xem rốt cuộc tình hình là như thế nào.
Tuy Chu Việt Thâm đã dò hỏi qua nhưng phía nhà trường vẫn luôn bày tỏ người tài trợ không muốn lộ danh tính.
Vì tránh phiền phức nên Tư Niệm đã đề nghị nhà trường từ chối sự tài trợ bên phía đối phương.
Hy vọng nếu đối phương muốn tài trợ thì hãy giúp đỡ những học sinh cần giúp đỡ hơn.
Gia đình họ không thiếu tiền, không cần thiết phải chiếm một vị trí tốt như vậy.
Tư Niệm không muốn chiếm lợi từ người khác.
Điều bất ngờ là kể từ sau lần Phương Tuệ đến thăm, Tư Niệm vốn nghĩ rằng đối phương sẽ còn xuất hiện, nhưng khi cô đưa đón bọn nhỏ vài lần thì phát hiện mỗi ngày người nhà họ Tiêu đều sẽ chờ sẵn ở cổng trường, như thể phòng ngừa chuyện gì đó.
Phương Tuệ cũng chưa từng xuất hiện.
Nỗi nghi ngờ ngày đó dường như chỉ là do cô nghĩ nhiều.
Bà nội Tiêu đương nhiên cũng nghe nói về việc Tư Niệm và Chu Việt Thâm từ chối sự tài trợ cho hai đứa trẻ của bà ấy.
Lúc đầu trường học không dám nói, cho rằng việc được giúp đỡ này là miễn phí nên cứ nhận, dù nhà họ Chu có thể sẽ nghi ngờ nhưng cũng sẽ không từ chối chuyện tốt này.
Không ngờ chưa bao lâu thì Tư Niệm đã từ chối sự hỗ trợ này.
Không còn cách nào khác đành phải nói với bà nội Tiêu.
Bà nội Tiêu không biết nhà họ Chu nghi ngờ hay là vì lý do nào khác.
Không thể trợ giúp mấy đứa trẻ khiến bà ấy cảm thấy rất đau lòng.
Bản thân vốn nghĩ dù không thể đưa bọn nhỏ về, ít nhất cũng có thể bù đắp cho chúng.
Nhưng nào có ngờ ước nguyện đơn giản như vậy cũng khó thực hiện.
Hơn nữa không thể nói ra, vì Chu Trạch Đông đã nhắc nhở bà ấy đừng làm phiền cuộc sống của nhà họ.
Bà ấy đã bị con trai oán trách suốt nửa đời người, con trai thứ cũng không thích bà vì chuyện của con trai cả, con trai út thậm chí còn trả đũa bằng cách không nghe lời bà kết hôn và sinh con.
Chính điều này đã làm nhà họ Tiêu rơi vào tình cảnh hiện giờ, toàn bộ con cháu đều thất lạc ở bên ngoài.
Có lẽ đây là hình phạt của trời cao cho sự ích kỷ trước kia của bà ấy.
Để tránh con cháu cũng oán hận mình, bà nội Tiêu chỉ có thể cố gắng làm giảm sự hiện diện của mình, âm thầm quan tâm đến họ.
Dẫu bà ấy không có ý định cướp lấy mấy đứa trẻ, nhưng sau cùng chúng vẫn là con cháu nhà họ Tiêu, bà ấy vẫn hy vọng một ngày nào đó chúng có thể trở về kế thừa gia sản của nhà họ Tiêu.
Hiện tại đám trẻ không hiểu tài sản của nhà họ Tiêu khổng lồ cỡ nào, chỉ nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc trước mắt, bà ấy cũng mong chúng có thể sống tốt.
Vì vậy, có thể không làm phiền chúng.
Tới khi chúng trưởng thành, nhận thức được lợi thế vốn có của mình, bà ấy tin chắc chúng sẽ không từ chối.
Chỉ có điều, sự xuất hiện của Phương Tuệ đã xáo trộn kế hoạch của bà nội Tiêu.
Nếu để gia đình Chu Việt Thâm biết chuyện này, bà ấy sợ rằng hai vợ chồng họ sẽ đưa mấy đứa trẻ đi để tránh tranh chấp.
Bọn nhỏ coi họ là điểm tựa, tuyệt đối sẽ không ở lại.
Bà nội Tiêu bồn chồn không yên rất lâu.
Đặc biệt sau khi trường học thông báo cho bà ấy biết tin, bà ấy e ngại bị phát hiện có điều bất thường, đồng thời càng lo lắng về những động thái lén lút của Phương Tuệ, vì vậy cần phải nhanh chóng giải quyết rắc rối này.
Lẽ ra niệm tình cô ta là mẹ của cháu trai mình, chỉ cần cô ta sống yên ổn thì bà ấy không cần lo lắng.
Nhưng Phương Tuệ là một người phụ nữ tham lam ích kỷ, trước đây ỷ vào cháu trai mà vênh váo hất hàm sai khiến con trai bà ấy, làm suýt nữa đồng ý kết hôn với cô ta. Nếu không nhờ tới Vân Quý Xuyên một chuyến để con trai nhìn thấy bản chất của cô ta thì có lẽ Phương Tuệ đã trở thành con dâu của mình.
Giờ đây cô ta biết được nhà họ Tiêu ngoài Bác Văn ra, con trai cả còn có ba đứa trẻ khác bị thất lạc bên ngoài. Vì củng cố vị trí của con trai cô ta, bà ấy không dám tưởng tượng Phương Tuệ sẽ làm ra chuyện gì.
Dù đã cử người bảo vệ tụi trẻ, thế nhưng bà nội Tiêu biết bây giờ xử lý Phương Tuệ là việc quan trọng nhất.
Quả nhiên dưới sự giám sát của bà nội Tiêu, gần đây Phương Tuệ giả vờ giả vịt như không biết gì nhưng thực ra đã âm thầm điều tra về cái chết của con trai cả nhà họ Tiêu.
Sự việc này cũng từng làm dậy sóng dư luận nên cô ta dễ dàng điều tra ra.
Nhất là năm đó con trai cả nhà họ Tiêu vì lý do gia đình đã được đưa xuống vùng nông thôn hẻo lánh ở Vân Quý Xuyên để đảm bảo an toàn, lánh xa bão táp.
Điều này đã chứng minh tại sao mấy đứa trẻ đó không có bố mẹ.
Tuy nhiên không đợi cô ta kịp hành động thì bà nội Tiêu đã gây sức ép.