Cô quay đầu nhìn về phía cửa.
Trông thấy một người phụ nữ mang giày cao gót bước vào sân.
Ánh mắt kiêu căng.
Phương Tuệ đã sống cạnh nhà họ Chu khoảng một thời gian nên cũng biết khá rõ, chó của nhà họ Chu luôn được xích bằng một sợi xích sắt to như cánh tay.
Tuy nhìn rất đáng sợ, nhưng chỉ cần không lại gần thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Vì vậy cô ta mạnh dạn bước vào trong.
Tư Niệm thấy Phương Tuệ cũng sửng sốt trong giây lát.
Nụ cười vụt tắt.
Mặc dù Phương Tuệ từng bị giam giữ, nhưng thời gian đã qua lâu rồi.
Việc cô ta xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.
Dù gì cô ta cũng là mẹ của Tiêu Bác Văn.
Chẳng lẽ cô ta đến tìm Tiêu Bác Văn?
Trước đây Phương Tuệ không cho con trai cô chơi với Tiêu Bác Văn.
Đã lâu Tư Niệm không gặp người này, từ thái độ của nhà họ Tiêu, có lẽ là không thích cô ta.
Lúc này đón cháu trai về, theo lẽ thường thì cũng không muốn cháu trai tiếp xúc với cô ta.
Suy cho cùng những gì Phương Tuệ đã làm với Tiêu Bác Văn trước đây, bố của đứa trẻ đã chứng kiến tận mắt.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây, Tư Niệm không thể không nghĩ nhiều.
"Đã lâu không gặp, ngày tháng của cô giáo Tư quả là càng ngày càng tốt." Ánh mắt Phương Tuệ lướt qua căn nhà tứ hợp viện mới tinh, giọng nói đầy chua chát.
Phương Tuệ biết Tư Niệm đã đỗ thủ khoa, nhưng không lâu sau chính cô ta bị giam giữ vì chuyện này.
Cũng không ngờ Tư Niệm lại quay về Bắc Kinh học tập.
Và càng không ngờ cả gia đình cô cũng theo cô đến đây.
Nếu là trước đây, có lẽ Phương Tuệ chỉ thấy không thoải mái trong lòng.
Nhưng hiện tại, trong lòng cô ta tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Dù nhà họ Chu có giàu đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ mở trại nuôi lợn, trông vừa tục tằn vừa mất mặt.
Sao có thể so sánh với gia tộc trăm năm của nhà họ Tiêu.
Chưa kể, nhà họ Tiêu có quyền có thế.
Chỉ cần qua được ải bà già kia là cô ta có thể bước chân vào nhà họ, trở thành quý phu nhân nhà giàu, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Nhưng một khi nhà họ Tiêu biết tới sự tồn tại của hai đứa trẻ này, địa vị của con trai cô ta sẽ nguy hiểm vô cùng.
Giờ phút này, Phương Tuệ chỉ mong cả nhà này biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.
"Cảm ơn đã khen ngợi, nhưng có vẻ đồng chí Phương không còn hào nhoáng như trước đây. Tôi nhớ cô từng rất chú trọng đến khuôn phép, nhưng giờ ngay cả phép lịch sự gõ cửa khi vào nhà người khác mà cũng không biết.”
"Cũng may hôm nay tôi xích Đại Hoàng lại, lỡ như cô đến vào lúc bình thường, tôi không dám chắc cô có thể ra khỏi đây nguyên vẹn hay không."
Tư Niệm không thích Phương Tuệ, càng không muốn tự chuốc phiền phức.
Lúc rảnh rỗi cô thường thả Đại Hoàng đi dạo quanh sân.
Thời gian này vì đang ở cữ, không thể thường xuyên ra ngoài nên mới phải xích Đại Hoàng lại, sợ nó xổng mất.
Nếu không có một người lạ bỗng nhiên xuất hiện, chắc chắn Đại Hoàng sẽ nhào lên ngay.
Tư Niệm ghét nhất loại người tự chuốc phiền phức rồi còn làm liên lụy đến người khác, giọng nói của cô không hề khách sáo cũng như mang theo sự chế nhạo.
Sắc mặt Phương Tuệ tối lại hai phần, cô ta biết Tư Niệm không muốn tiếp xúc với mình, trước đây vì e dè con chó này nên chưa bao giờ vào nhà họ Chu.
Có điều bây giờ khác rồi.
Vì tương lai và triển vọng của con trai, không gì có thể khiến cô ta phải sợ hãi.
“Ha ha, chẳng phải do lâu rồi không gặp nên tôi quá vui mừng hay sao, cô giáo Tư sẽ không chấp nhặt chút chuyện nhỏ này với tôi chứ.”
“Nói thật, tôi cũng khá ngạc nhiên, cô đến Bắc Kinh học thì không nói, nhưng sao lại dắt cả gia đình theo, đưa mấy đứa nhỏ đi cùng không cảm thấy bất tiện à? Tôi còn chưa từng gặp bố mẹ ruột của bọn chúng, không lẽ họ không bận tâm sao?”
Tư Niệm nheo mắt.
Phương Tuệ là người chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, sao lại đột nhiên hỏi về bố mẹ ruột của bọn trẻ làm gì?Truyện được Team The Cala ntha edit và được đăn g tải miễn phí du y nhất trên ứ ng dụng T YT và web t ytnovel.
Dường như nhận ra ánh mắt nghi ngờ của cô, Phương Tuệ nói ngay: "Cô đừng hiểu lầm, tôi nghe nói cô sinh con rồi, nếu đã có con thì mấy đứa trẻ này chắc chắn phải trả về, lẽ nào cô định nuôi con của người ta cả đời ư?"
Cô ta vừa dứt lời, mặt mấy đứa nhỏ lập tức biến sắc.
Đồng thời trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, bất giác nhìn về phía Tư Niệm.
Trước đây, người phụ nữ đầu tiên mà bố kết hôn cũng từng nói điều này, chỉ cần cô ta có con, chắc chắn sẽ không cần bọn chúng nữa.
Giờ mẹ đã có em bé rồi...
Tư Niệm chưa kịp nói gì thì Tiêu Bác Văn đã lên tiếng.
Người khác có thể không hiểu lời mẹ cậu ta nói, nhưng cậu ta thì hiểu.
Hôm đó mẹ cậu ta đã hỏi qua Chu Trạch Đông và nhà họ Tiêu có quan hệ gì.
Lúc ấy cậu ta đã nghĩ rằng không nên nói cho mẹ biết bí mật này.
Vì vậy cậu ta chưa từng nói, dạo này Phương Tuệ thường đến tìm Tiêu Bác Văn, cậu ta còn nghĩ đơn giản là vì cô ta nhớ mình nên mới muốn gặp.
Nào ngờ cô ta lại vì chuyện này.
Biểu cảm của Tiêu Bác Văn trở nên khó coi.
Cậu ta có một linh cảm mẹ mình muốn phá hỏng cuộc sống yên bình hiện tại.
Thực ra sau khi Phương Tuệ rời đi, Tiêu Bác Văn đã đoán sơ được chuyện gì xảy ra.
Dù bố và bà nội đều giấu cậu ta, không đề cập đến mẹ.
Nhưng Tiêu Bác Văn không phải đứa ngốc.
Tuy cậu ta nhỏ tuổi nhưng vẫn hiểu hết mọi chuyện.
Cậu ta biết bố không thích mẹ, cũng biết mẹ đã làm những việc không tốt.
"Mẹ, đừng nói nữa."
Phương Tuệ bị ngắt lời, lúc này mới nhận ra con trai đang nhìn mình với ánh mắt thất vọng và giận dữ.
Tim cô ta đập hẫng một nhịp.
Tưởng chừng suy nghĩ của mình bị con trai nhìn thấu, nhưng rồi lại nghĩ không thể, vì con trai còn quá nhỏ.
Tư Niệm thu mắt lại: "Cô hỏi cái này làm gì, có liên quan gì đến cô sao?"
Phương Tuệ không phải loại người cảm thấy hứng thú với bố mẹ ruột của tụi nhỏ.
Chưa kể trước đây cô ta đã thể hiện rằng mình vốn không ưa đám nhỏ.
Sao có thể hỏi chuyện này chứ.
Giờ ngẫm lại, Tư Niệm cảm thấy Phương Tuệ biết một điều gì đó mà cô không biết.
Hơn nữa còn có liên quan đến mấy đứa trẻ này.
Phương Tuệ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, xác định cô không giả vờ ngu ngơ mới cười nói: "Không có gì, tôi chỉ tò mò hỏi thôi, cô giáo Tư đừng nghĩ nhiều."
"Bác Văn, về nhà thôi."
Cô ta nói xong nhìn qua con trai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Bác Văn căng thẳng, không động đậy.
Sắc mặt Phương Tuệ càng trở nên khó coi.
Trước đây con trai chưa bao giờ dám bày ra vẻ mặt này với cô ta!
Không biết nhà họ Tiêu giáo dục nó thế nào.
Giờ thì nó không nghe lời nữa rồi.
Cô ta cảm nhận được ánh mắt chế giễu từ Tư Niệm, lập tức sầm mặt xuống, giữ thái độ trước đây và trầm giọng nói: "Nghe lời! Cả ngày chạy đến nhà người khác là sao, trước đây mẹ dạy con thế nào?"
Cô ta còn một số việc phải hỏi con trai.
Tiêu Bác Văn cắn môi, siết chặt quai đeo ba lô.
Cậu ta nhìn Tư Niệm một cái, rồi thu mắt lại, đeo ba lô định rời đi. ( truyện trên app t.y.t )
Không muốn gây rắc rối cho nhà họ Chu, trái lại nghe Tư Niệm trầm giọng nói: "Bác Văn, cô vẫn còn một số chuyện muốn hỏi em đấy."
Tiêu Bác Văn cắn môi, nắm chặt dây đeo cặp.
Cậu liếc nhìn Tư Niệm một cái, rồi thu lại ánh mắt, đeo cặp lên vai và định rời đi.
Không muốn gây rắc rối với gia đình nhà họ Chu, nhưng lại nghe thấy Tư Niệm trầm giọng nói: "Bác Văn, cô đã gọi cho bà nội bảo bà đến đón em rồi, nếu em muốn đi theo mẹ, lát nữa bà nội có thể sẽ lo lắng cho em."
Cô vừa nói xong, Tiêu Bác Văn chưa kịp lên tiếng thì Phương Tuệ đã nổi nóng, mặt mày khó coi: "Cô..."
"Tôi làm sao?" Tư Niệm thản nhiên nhìn lại Phương Tuệ, mặc dù biết Phương Tuệ không có ý làm hại Tiêu Bác Văn, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta, ước chừng sẽ không để con trai rời khỏi mình dễ dàng như thế, chắc chắn sẽ tìm cách.
Và cách duy nhất của cô ta chính là Tiêu Bác Văn.
Tư Niệm không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng lại không đành lòng để Tiêu Bác Văn trải qua những chuyện đã xảy ra trước đây lần nữa.
Tuy không có mẹ có thể sẽ khiến thằng bé buồn bã, nhưng quay trở lại cuộc sống gò bó và cực đoan trước đây, há chẳng phải cũng là một sự tra tấn sao?
Hiện tại, ít nhất Tiêu Bác Văn có bố và bà nội quan tâm chăm sóc, cho thằng bé tự do và không gian, để thằng bé sống như một đứa trẻ bình thường.
So với khi ở cùng Phương Tuệ, đứa nhỏ này đã trở nên hoạt bát hơn nhiều.
Tư Niệm hy vọng thằng bé có thể tiếp tục sống như vậy, không bị Phương Tuệ bóp méo tam quan.
Phương Tuệ nghe bà nội Tiêu có thể đến đón Tiêu Bác Văn, dáng vẻ sợ hãi như chuột thấy mèo.
Mặc dù rất tức giận nhưng cô ta lại sợ gặp phải Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân là một người rất đáng sợ và tàn nhẫn độc ác. Tuy chồng con đã qua đời, bà ấy vẫn có thể một mình chống đỡ nhà họ Tiêu.
Nổi tiếng là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ.
Nếu bà ấy biết mình đã trở lại, hơn nữa còn tiếp xúc với con trai, thì cô ta có thể tượng tưởng được những ngày sau mình sẽ sống như thế nào.
Phương Tuệ không sợ Tư Niệm nhưng lại rất sợ bà nội Tiêu, ngay lập tức hoảng hốt muốn rời đi.
"Thôi được, tôi chợt nhớ ra còn có việc phải làm. Bác Văn, lát nữa con về với bà nội nhé, nhớ học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn nghe lời, mẹ sẽ đến thăm con khi có thời gian."
Nói xong, cô ta gấp gáp quay người rời đi.
Tiêu Bác Văn nhìn Tư Niệm, nói: "Cô giáo Tư, cô lừa mẹ em ạ?"
Tư Niệm cúi xuống nhìn cậu ta: "Em có giận cô không?"
Tiêu Bác Văn lắc đầu, cậu ta không giận, mà là vui.
Vui vì cô giáo Tư đã nói dối để bảo vệ mình.
Rõ ràng cậu ta thấy cô giáo Tư chưa kịp gọi điện cho bà nội.
Cô giáo Tư là người tốt, chẳng trách Chu Trạch Đông và Chu Trạch Hàn đều không muốn rời xa cô.
Nếu là cậu ta, cậu ta cũng không muốn rời xa.
Tư Niệm gọi điện cho bà nội Tiêu, trời tối dần, vì sự xuất hiện của Phương Tuệ mà nhịp sống của cả gia đình bị xáo trộn.
Bà nội Tiêu tới đón cháu trai, Tư Niệm nói với bà ấy về chuyện của Phương Tuệ, bà ấy nhíu mày, nhưng không tỏ ra bất ngờ.
Tư Niệm cũng không nhiều lời, dù gì đây cũng là chuyện riêng của nhà họ, nói vài câu rồi tạm biệt nhau.
Chiếc xe từ từ rời khỏi nhà họ Chu, lúc này bà nội Tiêu mới thu mắt lại.
Bà ấy nhẹ nhàng hỏi cháu trai: "Bác Văn, mẹ cháu đến tìm cháu sao?"
Tiêu Bác Văn gật đầu: "Vâng ạ."
Bà nội Tiêu cảm thấy có phần áy náy, nói: "Tình cảnh của bố mẹ cháu hơi phức tạp, bây giờ cháu chưa hiểu được, nhưng cháu yên tâm, chúng ta sẽ không ngăn cản cháu gặp mẹ."
Với điều kiện là Phương Tuệ không cố tình gây chuyện.
Bằng không, bà ấy có rất nhiều cách để khiến cô ta rời khỏi cháu trai.
Nếu không vì thương cháu trai còn quá nhỏ, có thể khó chấp nhận việc phải rời xa mẹ thì bà ấy đã không để cô ta quay về.
Tiêu Bác Văn gật đầu nói: "Cháu biết rồi, bà nội."
Bà nội Tiêu vui mừng xoa đầu cậu ta, rồi lại nghe cháu trai nói: "Nhưng lần này mẹ rất kỳ lạ, cứ hỏi cháu về Chu Trạch Đông và Chu Trạch Hàn, hơn nữa còn theo cháu đến nhà cô giáo Tư để hỏi cô ấy về bố mẹ ruột của Chu Trạch Đông và Chu Trạch Hàn..."
Cậu ta lầm bầm lầu bầu, như thể không nhận ra vẻ mặt cứng đờ của bà nội Tiêu.
"Vậy cháu nói thế nào?" Bàn tay khựng lại của bà ấy tiếp tục xoa đầu cháu trai.
Tiêu Bác Văn hồn nhiên nói: "Cháu không nói gì cả, vì trước đây mẹ không thích cháu chơi với anh em nhà họ Chu."
Vẻ mặt bà nội Tiêu suy tư.
Ngoài mặt vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng đã chìm xuống tận đáy.
**
Chu Việt Thâm trở về, Tư Niệm nhắc đến chuyện này.
"Phương Tuệ gặp chuyện đã lâu mới trở về, theo lý thì điều đầu tiên cô ta nên làm là tìm con trai mình, nhưng chẳng hiểu sao lại đi hỏi về bố mẹ ruột của Tiểu Đông và Tiểu Hàn, em thấy cô ta thật kỳ lạ."
Tư Niệm tựa vào vai anh, vừa cho con bú vừa hỏi.
Chu Việt Thâm nhíu mày: "Nhắc tới hai đứa nhỏ, hôm nay anh định đến đóng học phí cho nửa kỳ sau thì nhà trường nói có người đã tài trợ học phí cho chúng rồi..."
Tuy ở trường học này, nhà họ Chu quả thực không tính là giàu có nhưng cũng không hề nghèo.
Chỉ là có thể do lúc mới vào, hai đứa trẻ hình như không hòa nhập được với các bạn.
Trước đây đều do Tư Niệm đóng các khoản này, bây giờ cô mang thai và sinh con nên không có thời gian lo cho mấy đứa nhỏ. Chu Việt Thâm lo mình quên mất việc này nên hôm nay khi đưa các con đến trường đã nghĩ sẽ đóng trước cho đỡ phiền.
Kết quả lại được báo là không cần đóng nữa.
Điều này khiến anh khá bất ngờ.
Vì Tư Niệm chưa từng nhắc đến chuyện này.
Tư Niệm nghe vậy cũng giật mình: "Chuyện từ khi nào?"
"Hơn nửa năm trước đã có người tài trợ rồi, trường học nói vậy, nhưng các chi phí khác vẫn phải tự chi trả. Vì người đó không muốn tiết lộ danh tính mà chỉ muốn làm việc thiện nên không báo cho họ biết."
Đối với người ngoài mà nói chuyện tốt này thực sự là như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Nhưng Chu Việt Thâm chưa bao giờ tin vào việc tốt như vậy sẽ rơi vào đầu mình, nên trong lòng anh vẫn giữ thái độ nghi ngờ, định quay về hỏi lại Tư Niệm.
Trong lòng Tư Niệm càng thấy khó hiểu, không lẽ thực sự có người làm việc thiện mà không muốn để lại danh tính.
Nếu không có chuyện xảy ra hôm nay, có lẽ cô sẽ không nghĩ ngợi gì.
Rốt cuộc Tiểu Đông và Tiểu Hàn ở ngôi trường đó, đúng là điều kiện có thể không bằng các bạn khác.
Nhưng bây gờ cô lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Cứ như mình đã bỏ qua thứ gì đó.
Chu Việt Thâm bảo cô đừng lo lắng, tới lúc đó sẽ đi hỏi rõ tình hình, nếu thực sự không ổn thì từ chối sự tài trợ của đối phương là xong.
Dù sao nhà họ cũng không thiếu chút tiền ấy.
Hai người chưa kịp nói thêm thì em bé bất ngờ bị sặc sữa.
Sữa bắn đầy lên người cô.
Tức khắc mùi sữa tràn ngập xoang mũi.
Tư Niệm vốn mắc chứng ở sạch, lập tức nhíu mày.
Tuy trong thời gian này cô không gội đầu, nhưng hàng ngày vẫn dùng khăn nóng lau người, quần áo cũng thay mỗi ngày.
Điều cô sợ nhất là em bé bị sặc sữa.
Vì khi bé nôn, người cô sẽ bị ám mùi sữa lại phải thay quần áo.
Chu Việt Thâm không nói thêm nữa, nhanh chóng bế lấy con.
Thay đồ cho em bé xong, trong chậu nhỏ lại chất đầy một đống quần áo.
Quần áo của Tư Niệm và con.
Mỗi ngày đều phải thay.
Nơi này nóng nực, nếu không thay quần áo bẩn cho trẻ thì sẽ có mùi hôi.
Sau khi anh lau mặt và thay đồ xong cho bé, lúc quay lại thì thấy Tư Niệm đang ngồi đổi đồ ngủ.
Ánh mắt của Chu Việt Thâm liếc qua, đứng lại, không nói tiếng nào.