Tư Niệm về đến nhà, Chu Trạch Đông liền vào bếp.
Bởi vì từ tối hôm qua đến giờ cô gần như không ăn gì cả.
Khi Chu Việt Thâm bước vào bếp để phụ thì con trai đã cầm sách công thức nấu ăn cho bà bầu đọc.
Chu Việt Thâm: "..."
Đi ra ngoài muốn giúp em bé thay tã thì thấy anh hai nhỏ đang cầm tã đứng trước mặt con trai khua tay liến thoắng.
Chu Việt Thâm: "..."
Anh đi một vòng rồi quay về phòng, nghĩ thầm chắc chắn Tư Niệm muốn thay bộ quần áo sạch sẽ.
Vừa bước vào cửa liền thấy con gái dẩu mông, nửa người chui vào tủ tìm đồ, giọng ngọng nghịu hỏi: "Mẹ ơi, có phải cái này không?"
Tư Niệm cười nói: "Đúng, là cái này."
Chu Việt Thâm: "..."
Ngôi nhà này, sao mà xa lạ quá.
...
Buổi tối, Tư Niệm bị tắc tia sữa.
Bánh bao nhỏ phồng má lên cố hút nhưng không ra, sắp muốn ngủ thì lại mở to mắt, ngơ ngác nhìn mẹ, không hiểu sao lại không có sữa nữa.
Tư Niệm bị hút đến đau, cau mày, trước đó cô đã tràn sữa nên nguồn sữa rất dồi dào.
Nhưng cô không ngờ lại bị tắc sữa, giờ ngực căng nhức, thậm chí bắt đầu đau hơn.
Bác sĩ cũng đã nói qua về tình trạng này, có điều lúc đó có quá nhiều điều cần chú ý nên cô không nhớ rõ.
Chỉ có thể hỏi Chu Việt Thâm xem phải làm gì.
Chu Việt Thâm khan giọng: "Cần phải thông sữa, không sao đâu, để anh giúp em."
Tư Niệm còn hơi nghi ngờ: "Anh làm được không?"
Chu Việt Thâm: "...?"
Quả nhiên nghe lời bác sĩ không sai, sau một đêm nỗ lực của Chu Việt Thâm, cuối cùng con trai cũng được ăn no.
Chu Việt Thâm cũng tìm lại được cảm giác tồn tại trong ngôi nhà này.
Ngày hôm sau, anh và Tư Niệm đặt tên cho con, trước đó vì chưa chắc chắn là trai hay gái nên cả hai không đặt tên trước.
Bây giờ sau khi cả nhà thảo luận, cuối cùng chọn được một cái tên.
Tên là Chu Trạch Nhất.
Chọn một và gắn bó đến cuối cùng.
(*) Trong ngữ cảnh đặt tên, nó thể hiện ý nghĩa của việc chọn một cái tên và yêu quý nó suốt đời, đồng thời cũng ngụ ý cho sự bền vững.
Theo lý thì tên gọi ở nhà là anh ba nhỏ.
Nhưng vì vướng anh em kết nghĩa Tiểu Tưởng Cứu nên đổi thành bé tư nhỏ.
Tư Niệm cũng rất yêu thương đứa trẻ Tưởng Cứu này thế nên không có ý kiến gì.
Anh hai nhỏ thì lại phấn khích.
Vì cu cậu luôn làm em trai của người ta, cứ cảm thấy không uy phong chút nào.
Mặc dù Tưởng Cứu là anh ba nhỏ, nhưng em ấy lớn bằng mình, huống chi còn là con của người khác. Tuy em ấy thường tự nhận cu cậu là anh trai, song vẫn không thể oai phong như một người anh thực sự.
Bây giờ có em trai rồi, cu cậu vui lắm.
Học theo cách mà anh trai đã chăm sóc bọn họ trước đây, mỗi ngày đều lau mông, mặc quần áo cho bé tư nhỏ.
Dao Dao thì thích tặng cho em trai những món đồ dễ thương như kẹp tóc, dây buộc tóc, nơ bướm các thứ.
Đều là những thứ cô nhóc thích nhất.
Chớp mắt đã mười ngày trôi qua, vì Tư Niệm đang ở cữ nên không thể tắm rửa gội đầu. Dù cô yêu sạch sẽ và khó chịu vì không được tắm nhưng cũng biết nếu bị nhiễm lạnh khi ở cữ sẽ không tốt cho sức khỏe về sau, nên bẩn một chút cũng không sao.
Tuy cô có thể chịu được, lại không muốn Chu Việt Thâm phải chịu đựng, bản thân bẩn thế nào cũng được, nhưng để chồng nằm cạnh và ôm mình lúc bẩn thỉu thì cô rất khó chịu.
Vì không tắm rửa, cộng thêm trời nóng và không thể bật quạt, Tư Niệm cảm thấy cả người mình toàn mùi sữa và mồ hôi, tóc vốn đã dày giờ thì bết dính cả lại.
Cô chưa từng luộm thuộm như vậy. Truyện được Team The Cala ntha edit và được đăn g tải miễn phí du y nhất trên ứ ng dụng T YT và web t ytnovel.
Hơn nữa vì sữa quá nhiều, đôi khi thường bị tắc sữa, rất đau.
Nửa đêm bị tỉnh giấc vì đau, nhìn thấy chồng liền òa khóc, Chu Việt Thâm nghe tiếng bèn ngồi dậy giúp cô xoa bóp để thông sữa, sau đó Tư Niệm rên rỉ rồi lại ngủ thiếp đi.
Thông sữa xong lại thay tã cho con trai, dỗ con ngủ.
Sau khi chăm sóc hai mẹ con xong, anh mới nằm xuống. Sáng hôm sau dậy sớm để pha sữa cho con trai.
Suy cho cùng, việc để Tư Niệm dậy sớm mỗi ngày để cho con bú cũng là một chuyện rất tàn nhẫn với cô.
Khi Tư Niệm thức dậy, con trai đã ăn uống đầy đủ và ngủ ngon lành.
Trong nửa tháng qua, em bé hầu như không khóc.
Chỉ cần nghe âm thanh ré lên là những người đàn ông trong nhà lập tức chạy đến.
Dỗ hai ba cái là xong.
Do đó Tư Niệm gần như không cảm thấy khó khăn khi nuôi con.
Trước kia vì công lược mấy đứa nhỏ, cô đã tốn hết công sức để chuẩn bị đồ ăn ngon, cố gắng giúp chúng quay lại cuộc sống bình thường.
Bây giờ cũng coi như là nhận được báo đáp. ( app TYT - tytnovel )
Cả gia đình hoà thuận vui vẻ.
Người không vui là Tiêu Bác Văn. Kể từ khi mẹ trở về, mẹ luôn nhìn chằm chằm cậu ta, đôi khi còn mang vẻ nghiền ngẫm.
Khiến cậu ta rất sợ, không dám đến nhà họ Chu chơi nữa.
Tưởng Cứu cũng không vui. Có người đang tìm đối tượng cho bố cậu bé, cậu bé không muốn một người lạ làm mẹ mình, nên thời gian gần đây đều dòm chừng bố, sợ bố bị cướp đi.
Nhìn anh em Chu Trạch Đông vừa tan học lập tức ba chân bốn cẳng chạy về nhà, nói là muốn giúp mẹ chăm sóc em trai.
Hai đứa trẻ cùng thở dài.
Sau đó nhìn nhau.
"Cậu thở dài làm gì?" Tưởng Cứu hỏi.
"Chẳng lẽ cậu cũng muốn đến nhà anh hai chơi sao?”
Tiêu Bác Văn đỏ mặt nói: “Ai bảo tôi muốn đi.”
"Tôi muốn đi." Tưởng Cứu thành thật nói: "Tôi muốn xem em trai trông như thế nào, anh hai nói rằng sau này tôi sẽ là anh của bé tư nhỏ."
Tiêu Bác Văn nghe xong không đồng ý: "Cậu không phải là người thân của nhóc ấy, sao lại là anh được?"
Giọng điệu của cậu ta tràn đầy ghen tị.
Chu Trạch Đông và Chu Trạch Hàn là anh trai của mình. Vậy thì em trai của họ không phải là em trai của mình ư?
Tưởng Cứu nói: "Bởi vì chúng tôi đã kết nghĩa vườn đào."
Vừa dứt lời đã thấy người chạy xa, cậu bé không chần chừ nữa, suy nghĩ một giây rồi cũng vội vàng đuổi theo: "Chờ em với anh hai ơi, em cũng muốn đi xem em trai nữa."
Tiêu Bác Văn nhìn cậu bé chạy đi, mím môi nói: "Cậu đi một mình không an toàn, tôi đi với cậu!"
Nói xong cũng mặc kệ cậu bé có nghe thấy không liền chạy theo.
Sau khi Chu Trạch Đông về nhà thì vào bếp nấu cơm.
Anh hai nhỏ đi qua thay tã cho em trai.
Tưởng Cứu và Tiêu Bác Văn tò mò thò lại gần nhìn chằm chằm Chu Trạch Nhất.
Tưởng Cứu: "Quao, nhóc thật béo."
Tiêu Bác Văn nhăn mũi: "Nhóc thối quá."
Chu Trạch Hàn tức khắc nói: "Em trai tôi không có thối, không lẽ cậu đi ị có mùi thơm à?"
Nói thì nói thế thôi, nhưng rõ ràng cu cậu đã bị mùi hôi làm cho mắt gần như không mở nổi.
Cu cậu nhăn mũi vừa thay tã vừa nói với anh trai đi từ bếp ra: "Anh, hôm nay em trai đúng là có hơi thối một xíu."
Chu Trạch Đông khẽ liếc cu cậu, nói: "Hồi đó em còn thối hơn cả em trai nữa."
"Ngày xưa em toàn ị ngay trong quần."
Tưởng Cứu và Tiêu Bác Văn đồng thời kéo giãn khoảng cách với Chu Trạch Hàn.
Chu Trạch Hàn: "..."
Tư Niệm ngồi trên ghế sô pha nhìn mấy đứa trẻ vây quanh em bé, không biết nên khóc hay cười.
Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Tiểu Cứu, Bác Văn, hai đứa đã nói với gia đình là mình tới đây chưa?"
Hai đứa trẻ đang chăm chú nhìn bánh bao nhỏ mới định thần lại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Tư Niệm nhìn biểu cảm của chúng liền biết là chưa.
Cô cười nói: "Không sao đâu, dì sẽ gọi điện cho gia đình hai đứa báo một tiếng."
Nói xong cô đứng dậy.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng sủa của Đại Hoàng.