Tư Niệm: “?”
Vừa rồi bảo cô ta đi pha thì cô ta nói không đủ tiền mua sữa bột.
Không đủ tiền mua thì đi mượn sao.
Chu Trạch Đông lau mồ hôi, nghe thấy tiếng động cũng quay đầu nhìn đối phương một cái.
Lúc này mới phát hiện còn có một người phụ nữ đang nằm ở giường bên cạnh, kế bên là một đứa trẻ đang khóc yếu ớt.
Vừa rồi thằng bé không hề để ý.
Thằng bé nhìn đối phương, rồi lại nhìn Tư Niệm, hỏi: “Mẹ, hai người biết nhau ạ?”
Tư Niệm thu mắt, nghe con trai hỏi khẽ cười: “Không quen.”
Chu Trạch Đông với tay lấy hộp sữa bột, nhưng rồi lại đặt xuống: “Vậy sao cô ấy lại mượn sữa bột của mẹ?”
Thằng bé mang sữa bột tới là chuẩn bị cho em gái… Không đúng, là cho em trai, vì trong sách nói rằng trẻ mới sinh, có thể người mẹ sẽ không có sữa, để tránh tình huống này xảy ra nên cần chuẩn bị sẵn sữa bột.
Thằng bé lo em bị đói nên mới nghĩ đến việc mang hết mọi thứ đến đây.
Em trai còn chưa uống thì sao có thể cho người khác được?
Lời của Chu Trạch Đông khiến người phụ nữ lúng túng đỏ mặt tía tai.
Cô ta lập tức biện minh: “Chẳng qua tôi không chuẩn bị kịp thôi, tôi cũng chỉ mượn cho hôm nay chứ đâu có mượn nhiều. Mọi người ở chung một phòng bệnh, giúp đỡ lẫn nhau không phải là tốt sao? Cùng lắm tôi mua rồi trả lại là được.”
Cô ta nghĩ rằng phụ nữ giúp đỡ nhau một chút cũng không sao.
Hơn nữa cô ta cũng không mượn bao nhiêu, nếu không phải vì con gái khóc ầm ĩ, ai mà muốn mượn của người khác làm gì.
Tư Niệm gật đầu, đồng ý: “Cô nói đúng.”
Mắt người phụ nữ sáng lên: “Thật ư?”
Tư Niệm khẽ gật đầu, rồi nói với con trai: “Tiểu Đông, con đưa hẳn cho cô ấy một hộp đi.”
Người phụ nữ kinh ngạc, mở to mắt: “Thế này, thế này không tốt lắm, nhiều như vậy, ôi chao, cô khách sáo quá…”
Sữa bột tốt như thế, cô ta đúng là hời lớn rồi.
Không ngờ người phụ nữ này lại hào phóng vậy.Truyện được Team The Cala ntha edit và được đăn g tải miễn phí du y nhất trên ứ ng dụng T YT và web t ytnovel.
Chu Trạch Đông không nói gì, lấy một hộp sữa bột đưa cho người phụ nữ.
“Cảm ơn cháu nhé, cháu và mẹ cháu thật là tốt bụng, chúc hai người cả đời bình an.”
Chu Trạch Đông bình tĩnh nhìn cô ta một cái: “Không cần cảm ơn đâu dì. Một hộp này tám đồng, dì đưa cho cháu là được, đỡ ngày mai phải đi mua.”
Tay người phụ nữ vừa giơ ra liền khựng lại, cất cao giọng: “Cái gì? Tám đồng á?”
Chu Trạch Đông ngạc nhiên nói: “Chứ sao nữa ạ? Chẳng phải dì nói mượn sao? Chúng cháu đưa dì, dì trả tiền là được, ngày mai cũng không phải mất công đi mua. Lẽ nào dì muốn miễn phí sao?”
Nét mặt người phụ nữ trở nên khó coi: “Tôi có mượn nhiều đâu.” ( truyện trên app T•Y•T )
Chu Trạch Đông tỏ vẻ khinh bỉ: “Ngay cả trẻ con cũng không tin có chuyện cái bánh từ trên trời rơi xuống, sao dì lại nghĩ chúng cháu cho không dì chứ?”
Sắc mặt người phụ nữ vừa xanh vừa trắng.
Bị người khác dạy dỗ đã đành, đây lại còn là một đứa nhóc.
Cô ta thẹn quá hóa giận: “Vậy thì mấy người cho tôi mượn một ít là được.”
“Một ít cũng phải trả tiền, nếu dì mua không nổi thì cháu có thể đưa cho dì phần năm xu cũng được.”
“Cái gì? Một ít mà lấy tận năm xu, sao nhà cháu không đi cướp luôn đi. Bái phục thật, keo kiệt như vậy là lần đầu tôi mới thấy, người lớn keo đã đành, ngay cả trẻ con cũng keo.”
Cô ta chửi kháy.
Chu Trạch Đông nghiêm mặt: “Đúng vậy, nhà cháu keo kiệt, nhưng chỉ keo với người ngoài thôi, chứ không như dì, ngay cả với con mình mà cũng tiếc.”
Nói xong, thằng bé quay sang nhìn Tư Niệm, hỏi: “Mẹ, mẹ thấy đúng không? Dì ấy keo kiệt quá, ngay cả năm xu sữa bột cũng không chịu mua cho con mình, lại còn bảo nhà mình kẹt xỉ, dì ấy thật kỳ lạ.”
Tư Niệm cười cong cả khóe mắt, tâm trạng bị làm phiền lúc nãy cũng trở nên vui vẻ: “Con nói rất đúng, người keo kiệt với cả con mình thì làm gì có tư cách nói người khác keo kiệt chứ?”
"Không cần quan tâm cô ta."
Bây giờ dù cho mình có muốn cho con cô ta uống chút ít sữa bột.
Nhưng ngày mai thì sao, ngày mốt thì sao?
Mình giúp được một lần, nhưng không giúp được cả đời.
Vì vậy không cần phải tự chuốc lấy phiền phức.
Cô ta muốn sữa bột, được thôi, vậy thì trả tiền.
Sữa bột này đều là do Chu Việt Thâm mua loại tốt nhất, một hộp có giá tám đồng.
Mình không phải kẻ ngốc, tại sao phải chia sẻ đồ ăn cho một người xa lạ, thậm chí là người mà tương lai có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp lại?
Chu Trạch Đông ôm hộp sữa bột quay trở lại.
Chu Việt Thâm cầm đồ ăn đi vào, thấy Tư Niệm đã cho con bú xong, đang nói chuyện với con trai lớn.
"Mẹ, mẹ muốn ăn gì, buổi tối con nấu cho."
Tư Niệm: "Mẹ muốn ăn cái gì cay cay, miệng nhạt quá, khó chịu lắm."
Chu Trạch Đông nhíu mày nhỏ, nói: "Nhưng mẹ vừa sinh em bé, không thể ăn cay được."
Tư Niệm ủ dột: "Mẹ biết mà, nhưng miệng cứ thèm không chịu được."
Chu Trạch Đông an ủi: "Mẹ ơi, không sao đâu, mấy ngày nữa khi mẹ khỏe hơn là có thể ăn rồi, nhưng cũng chỉ được ăn một xíu thôi nhé."
Thằng bé đã đọc sách trong thư viện, biết rằng sản phụ sau sinh 48 giờ có thể ăn, nhưng cũng chỉ được ăn một chút, nếu cho con bú thì chắc chắn không thể ăn cay được, vì sẽ ảnh hưởng đến em bé.
Có điều mẹ lại muốn ăn, vậy thì chỉ còn cách cho em trai uống sữa bột thôi.
Dù sao đã mua nhiều sữa bột như vậy, không thể để lãng phí.
Mẹ không được ăn đồ ngon là sẽ buồn.
Chu Việt Thâm: "..."
Sao lại có cảm giác như bị người khác cướp mất lời thoại vậy?
Anh vừa mới mua đồ ăn về, nghĩ rằng đồ ăn ở bệnh viện này chắc chắn Tư Niệm sẽ không thích.
Quá nhạt nhẽo.
Nhưng bác sĩ đã dặn không được ăn đồ cay nóng sau khi vừa sinh xong.
Chỉ có thể ăn đồ thanh đạm thôi.
Anh đã nghĩ sẵn sẽ dỗ dành Tư Niệm như thế nào.
Kết quả chưa kịp nói những lời đó thì con trai đã cướp mất rồi.
Hơn nữa, anh cũng định ngày mai đích thân mình nấu.
Nhưng bây giờ tài nghệ nấu ăn của con trai còn giỏi hơn cả mình…
Chắc chắn Tư Niệm sẽ thích ăn món của thằng bé hơn.
Chu Việt Thâm: "..."
Anh hắng giọng, bước đến nói: "Niệm Niệm, ăn một chút đi em."
Tư Niệm nhìn thức ăn suông vô vị, quả nhiên lộ vẻ mặt buồn bã.
Chu Việt Thâm vừa tính mở miệng thì nghe con trai nói: "Mẹ ơi, cái này nấu không ngon bằng con nấu đâu."
Tư Niệm ngay lập tức đồng tình: "Tất nhiên, tài nấu ăn của Tiểu Đông nhà ta có thể làm đầu bếp rồi."
Sự chú ý của cô bị dời đi, vừa cười vừa ăn, ăn được vài muỗng thì không muốn ăn nữa.
Chu Việt Thâm dỗ cô ăn thêm mấy miếng, thấy cô thực sự không muốn ăn nữa nên đành ăn nốt rồi đem đổ vào thùng rác.
Ngày hôm sau, Tư Niệm kiểm tra không có vấn đề gì, có thể xuất viện.
Người phụ nữ bên cạnh nhìn cô hạnh phúc bế con trai rời đi, không khỏi cảm thấy bi thương.
Từ khi chồng và mẹ chồng rời đi, họ chẳng hề quay lại lần nào.
Cô ta lén quay đầu lau nước mắt, nhưng bị bàn tay nhỏ của con gái nắm lấy.
Con gái nhăn nhúm, không đẹp chút nào, cô ta đã xem con trai của Tư Niệm, trắng trẻo mập mạp, nhìn là biết trong thời gian mang thai được chăm sóc rất tốt.
Nhưng dù tốt đến đâu cũng là con người khác. Hôm qua, cô ta vì thai phụ cùng phòng sinh con trai mà tràn đầy oán giận với con gái mình, thậm chí còn không muốn nhìn con bé lần nào.
Nhưng hôm nay khi mình đau buồn nhất, người ở cạnh lại chỉ có mỗi con gái.
Rõ ràng mình không muốn con bé, song con bé lại chẳng hay biết gì mà còn mỉm cười nhìn cô ta.
Phút chốc một cảm giác tội lỗi sâu sắc dâng lên trong lòng người phụ nữ, cô ta ôm con gái khóc nức nở.