Bình thường Chu Trạch Đông đều đi bộ bởi vì đi đường cũng chỉ mất chưa tới mười mấy phút.
Nhưng hôm nay, thời tiết quả thực nóng bức, thằng bé mới ra khỏi thư viện đã bị luồng không khí nóng đập thẳng vào khiến cho tâm trạng vốn đã nóng nảy lúc này lại càng thêm nặng nề.
Thằng bé lên xe buýt, Tiêu Bác Văn đi theo lên. Cậu ta chưa từng ngồi xe buýt, vì vậy hơi lúng túng.
Bình thường bà nội sẽ nhờ người đưa đón cậu ta đi học. Dù lúc trước có đi với mẹ, cũng sẽ không chen chúc trên xe buýt.
Chu Trạch Đông leo lên xe rồi ngồi xuống mới nhìn thấy cậu ta ngờ nghệch đứng đó, loay hoay không biết làm gì.
Thằng bé dừng lại một lúc, đứng dậy rồi quay trở lại, trả tiền cho cậu ta rồi nói: “Say này cậu muốn ngồi xe buýt nhớ chuẩn bị trước tiền lẻ hoặc tiền xu.”
Tiêu Bác Văn vừa mới cảm động lại nghe thằng bé bổ sung thêm một câu: “Nhớ trả tiền lại cho tôi.”
Tiêu Bác Văn: “…”
Chu Trạch Đông về đến nhà mới phát hiện cửa nhà mở toang nhưng bên trong lại rất im ắng.
Thằng bé như chết lặng, vội chạy ùa vào.
Đại Hoàng vẫn đang nằm ngủ dưới bóng cây, mà trong sân không có nổi một bóng người, chỉ có một chiếc ghế kê ở cửa chưa được cất vào trong nhà cùng với túi da rắn và cái hòm mà em gái sắp dùng để trồng rau.
Cả khoảng sân vắng lặng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng hít thở của thằng bé.
Thằng bé chạy một vòng từ trong ra ngoài nhưng không tìm thấy vườn, vừa hay có người đi ngang qua nhìn thấy thằng bé, ngạc nhiên hỏi: “Ôi chao, Tiểu Đông, cháu vẫn còn ở nhà à. Bác nghe em trai cháu nói mẹ cháu sắp sinh, cháu không đi theo sao?”
Chu Trạch Đông ngỡ ngàng, ngay sau đó, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Mẹ cháu sắp sinh?”
“Đúng vậy, lúc đó chỉ có em trai, em gái cháu ở nhà. Sau đó, hình như bố cháu trở về, đưa bọn nhỏ đi cùng. Bác còn tưởng cháu đã đến đó từ trước rồi.”
Đối phương thở dài.
Chu Trạch Đông không nói gì thêm, vội vàng chạy về phía bệnh viện. Vừa chạy được mấy bước, thằng bé nghĩ đến thứ gì đó, quay người vào lại trong phòng, cầm theo những món đồ dùng cho trẻ sơ sinh mà bố đã mua sẵn, đề phòng trường hợp bất trắc.
Quả nhiên, bố mẹ vội vàng rời đi, sữa bột hay quần áo gì cũng không mang theo.
Chu Trạch Đông nhét đồ vào trong túi, xách theo hai túi đồ rất lớn chạy đến bệnh viện.
Tiêu Bác Văn chết lặng chạy theo phía sau, cô giáo Tư sắp sinh con sao?
Lần cuối cùng cậu ta gặp cô giáo Tư hình như là vào sinh nhật, không hề nhìn ra.
Mới đây thôi mà cô đã sắp sinh con rồi sao?
Vậy không phải bọn họ có thêm nhiều em trai, em gái hay sao?
Cậu ta vừa sửng sốt, vừa hâm mộ nhìn Chu Trạch Đông đang cắm cổ chạy một mạch, cậu ta cũng muốn đi cùng.
Nhưng Tiêu Bác Văn vừa mới chạy ra ngoài chưa được đã bị kéo ngược trở lại.
Cậu ta hoảng hốt, vô thức hét lên chói tai nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Bác Văn, là mẹ, là mẹ đây!”
Nhìn thấy Phương Tuệ đứng sau lưng mình. Cô ta gầy hơn trước rất nhiều, dáng vẻ lôi thôi, ăn mặc luộm thuộm, cậu ta chợt trợn tròn hai mắt: “Mẹ?”
Phương Tuệ không còn nhiều thời gian để ôn lại chuyện cũ với con trai. Thật ra, cô ta đã trở về được một khoảng thời gian nhưng vị e ngại trước sự đe dọa của nhà họ Tiêu nên không dám đi tìm con.
Dẫu sao cũng là con ruột của mình, đột nhiên chia cách nhau lâu như vậy, sao Phương Tuệ có thể không nhớ được.
Vì vậy, gần đây, cô ta thường lén lút đi theo con trai. Nhưng không ngờ rằng, hôm nay lại nhìn thấy cậu ta và Chu Trạch Đông đọc sách cùng một nơi.
Mối quan hệ giữa hai người dường như cũng rất tốt.
Lúc ấy, Phương Tuệ giận tới mức tối sầm mặt. Bởi vì trong mắt cô ta, nếu không phải Tư Niệm quá tính toán so đo thì cô ta sẽ không bị công ty đẩy ra làm con tốt thí, phải ngồi tù chỉ vì báo cáo chuyện kia.Truyện được Team The Cala ntha edit và được đăn g tải miễn phí du y nhất trên ứ ng dụng T YT và web t ytnovel.
Lúc này, vất vả lắm mới có thể trở về, cô ta vẫn ôm một chút hy vọng trong lòng.
Dẫu sao con trai đã được nhà họ Tiêu nhận lại.
Tuy nhà họ Tiêu có quyền có thế nhưng không đông con cháu. Cũng chỉ có hai em, anh cả mất sớm, anh hai chưa lập gia đình, trong nhà cũng chỉ còn có một cậu con trai độc đinh.
Cho nên Phương Tuệ cảm thấy, tuy rằng hiện giờ nhà họ Tiêu không thích mình cũng không sao. Chỉ cần chờ con trai trưởng thành, có tiếng nói trong nhà, cô ta sớm muộn gì cũng có thể vào cửa.
Nhưng cô ta cũng không ngờ hôm nay sẽ bắt gặp cảnh con trai mình và con trai của người phụ nữ cô ta ghét nhất thân thiết như vậy.
Trong lòng cũng linh cảm có chuyện không đúng. Cảm giác muốn kiểm soát con trai trước đây bỗng dâng lên, cô ta hận không thể xông lên dạy dỗ lại cậu ta, không cho phép cậu ta tiếp tục chơi với Chu Trạch Đông.
Kết quả, cô ta còn chưa kịp đến gây sự thì người ta đã vội vàng bỏ đi.
Phương Tuệ vô tình nhặt được bức hình rơi ra từ trong cuốn sách của con trai, nhìn thấy trên hình gương mặt của một người đàn ông vô cùng quen thuộc.
Nhưng giây sau, cô ta nhanh chóng bị người đàn ông bên cạnh hấp dẫn sự chú ý.
Gương mặt của người đó thực sự quá giống Chu Trạch Đông.
Hệt như từ một khuôn đúc ra vậy, rất khó để cô ta có thể bỏ qua.
Nghĩ lại, người đàn ông đó để cô ta đến Vân Quý Xuyên, còn thuê nhà cho cô ta ở cách vách nhà họ Chu, cô ta không thể không nghĩ nhiều.
Cho nên vội vàng chạy theo sau.
Cô ta nhìn vẻ mặt mừng rỡ của con trai, đè chặt bả vai cậu ta hỏi: “Bác Văn, con nói cho mẹ biết, Chu Trạch Đông có quan hệ gì với nhà họ Tiêu không?”
Phương Tuệ vô cùng hoảng loạn, mặc dù cô ta từng tiếp xúc với người đàn ông đó nhưng cũng chỉ nghe đồn anh ta có một người anh mất sớm. Nghe đâu còn chưa kết hôn cho nên cô ta mới tự mãn như vậy.
Chỉ cần mình được gả vào đó, con trai của cô ta nhất định chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiêu.
Nhưng cô ta quên rằng, anh của anh ta tuy chưa kết hôn nhưng rất có thể đã có con.
Nếu như nhà họ Tiêu vẫn còn một người cháu khác, thì sau này địa vị của con trai nhất định sẽ lung lay.
Chưa kể, người đó còn là con trai của anh cả.
Dù con trai có được nhận về trước, nhưng dựa theo bối phận, cũng chỉ có thể xếp sau.
Cô ta sốt ruột, nụ cười trên mặt con trai biến mất từ lúc nào cũng không biết, thấy cậu ta không nói gì, sốt sắng hỏi: “Tại sao con không nói gì, mau nói cho mẹ biết, có phải con biết cái gì không?”
Sắc mặt Tiêu Bác Văn trở nên khó coi, cậu ta nhìn biểu cảm điên cuồng trên mặt của Phương Tuệ, vô thức nhớ đến trước đây ở cùng cô ta, ngoại trừ học tập thì cậu ta không được làm gì khác.
Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống trước kia, cậu ta đều cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
Cậu ta không hiểu tại sao mẹ mình lại hỏi như vậy, nhưng cậu ta biết mình không được phép nói ra.
Nếu như nói ra, cậu ta cảm giác mình và Chu Trạch Đông sẽ không thể làm bạn bè được nữa.
Mẹ không thích mấy người Chu Trạch Đông, biết đâu sau này sẽ không để cho cậu ta chơi cùng bọn họ.
Cậu ta mím môi, nói: “Con không biết.”
Sắc mặt Phương Tuệ càng khó coi hơn.
Nếu như vừa rồi, cô ta chỉ cảm thấy nghi ngờ, còn hiện tại dường như có thể khẳng định.
Bởi vì, con trai của cô ta lại rối rắm khi nói chuyện với cô ta!
...
Vào lúc này, Chu Trạch Đông vội vàng, suýt chút đã bị xe tông, không hề để ý đến Tiêu Bác Văn không đi theo kịp.
Thằng bé hối hả chạy đến bệnh viện, đứng nhón chân trước quầy tiếp đón hỏi xem Tư Niệm đang nằm ở phòng nào.
Người đó nhìn thấy thằng bé chỉ là một đứa trẻ, dáng vẻ còn rất sốt ruột, còn tưởng người nhà xảy ra chuyện gì nên vội an ủi thằng bé, giúp thằng bé tìm kiếm, sau đó lập tức nói: “Tư Niệm đúng không, ở phòng 301.”
Vừa dứt lời, Chu Trạch Đông đã xoay người chạy đi mà không hề ngoái đầu lại.
Lúc này, ở tầng ba.
Tiếng khóc lóc inh ỏi của trẻ con khiến Tư Niệm không thể nào chợp mắt nổi.
Không phải con của cô khóc, mà là con của người phụ nữ kia.
Có vẻ như nó đang đói, nhưng người phụ nữ đó vừa gầy gò thiếu dinh dưỡng, lại vừa uống rượu nên không có sữa.
Đứa trẻ đói bụng, khóc rất to.
Cô bé khóc không ngừng, ban đầu người phụ nữ kia còn dỗ dành nhưng sau đó hoàn toàn mặc kệ cô bé.
Đứa trẻ kia vừa khóc, con trai nằm bên cũng bị đánh thức. ( app TYT - tytnovel )
Cậu bé không khóc, nháy mắt nhìn Tư Niệm.
Miệng nhỏ chẹp chẹp, tuy không khóc nhưng Tư Niệm cảm giác cậu bé đang đói.
Cô hơi bối rối, nhìn những người ngồi quanh mình, vẫn không thể làm được như người phụ nữ kia, kéo áo lên cho con bú.
Cho nên cô kéo kéo lão già đứng cạnh.
Chu Việt Thâm bị tiếng khóc của đứa bé kia làm cho nhíu mày.
Bị Tư Niệm kéo áo, anh quay đầu lại nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Niệm Niệm, sao vậy? Đói không?”
Tư Niệm lắc đầu: “Em thì không đói nhưng con trai anh đói rồi.”
Cô chỉ chỉ hạt đậu nhỏ đang tròn mắt nhìn mình, đứa nhỏ này tuy đói nhưng lại không khóc. Cô nhớ lại lúc đứa trẻ mới sinh ra, cũng chỉ oe oe hai tiếng rồi thôi. Sau đó vẫn luôn nằm ngủ, cho tới tận giờ mới bị đánh thức.
Chu Việt Thâm im lặng một lát rồi lại nhìn vợ.
Tư Niệm nháy mắt với anh.
Chu Việt Thâm mới hoàn hồn lại, đứng dậy nói: “Tiểu Trần, cậu dẫn Dao Dao, Tiểu Hàn đi ăn gì đó đi, làm phiền cậu rồi.”
Trần Hạo Nhiên vẫn đang ngồi ngồi ngơ ngác tại chỗ, cho đến tận giờ cậu ấy vẫn cảm thấy không chân thực.
Một đứa bé thật sự đã chào đời.
Rõ ràng ba tiếng trước, cậu ấy vẫn đang đứng tấn ở trong sân nhà họ Chu.
Ba tiếng sau, bọn họ đã chào đón thêm một sinh linh mới.
Hơn nữa còn là chính cậu ấy đưa họ đến.
Lúc này cậu ấy mới hoàn hồn lại, nhận ra đã đến trưa rồi nên nhanh chóng vỗ đầu dậy, dắt hai đứa nhỏ đi mua đồ ăn.
Người vừa đi, Chu Việt Thâm đóng cửa lại, tiến đến giúp cô.
Tư Niệm chưa từng cho con bú nhưng đứa trẻ giống như trời sinh đã biết, vừa kéo áo lên đã ghé đầu vào bú sữa.
Tư Niệm cảm giác lạ lẫm, nhìn thấy Chu Việt Thâm ngơ ngẩn nhìn cô, mặt cô đỏ bừng lên, vội quay đi.
“Anh cũng ra ngoài luôn đi.”
Chu Việt Thâm sờ mũi, đi ra ngoài.
Mà đứa trẻ khác ngửi thấy mùi sữa, càng khóc lớn hơn.
Tư Niệm bị tiếng ồn làm cho nhức đầu, nói với người phụ nữ bên cạnh: “Hay là cô pha sữa bột cho con bé uống đi?”
Người phụ nữ dửng dưng đáp: “Sữa bột? Chúng tôi lấy đầu ra thứ quý giá như vật để dùng.”
Hôm nay, bọn họ vội vã chạy đến bệnh viện, lúc tới ngay cả phòng cũng không có.
Hai đứa con trước cô ta cũng sinh ở nhà. Nhưng bởi vì mẹ chồng cô ta cho rằng lấy này cô ta mang thai con trai cho nên mới đưa cô ta đến bệnh viện. Dù là phòng đôi nhưng bà ta cũng không kêu ca tiếc rẻ.
Ai mà ngờ lại là con gái.
Hiện giờ, đừng nói là sữa bột, có muốn nhận đứa bé này hay không còn là một chuyện.
Nếu như biết trước là con gái, cô ta cũng không muốn giữ.
Mặt người phụ nữ tái mét.
Thà rằng đứa trẻ này không được sinh ra còn tốt hơn, chứ đừng nói đến mua sữa bột cho con bé.
Sự tồn tại của con bé chỉ càng khiến cho cô ta không ngóc đầu lên được ở nhà chồng.
Cuộc sống sau này e là càng trắc trở hơn.
Tư Niệm nghẹn họng.
Lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh. Đầu Chu Trạch Đông lấm tấm mồ hôi, xách đồ đi vào.
“Mẹ, mẹ có sao không?”
Thằng bé phải chạy bộ đến đây. Bởi vì lúc này là buổi trưa nên không bắt được xe, xách nhiều đồ như vậy, tay thằng bé bị hằn đỏ.
“Tiểu Đông? Sao con cũng đến đây?”
Tư Niệm nhìn thấy thằng bé, cũng khá bất ngờ. Anh cả nhà thường đến thư viện, chưa đến sáu giờ chiều thì sẽ không về nhà.
Hôm nay sao lại về sớm như vậy.
“Con về nhà thì nghe bà lão hàng xóm nói mẹ sắp sinh nên mới vội vàng chạy đến.”
Ánh mắt Chu Trạch Đông rơi vào người bé sữa nằm trong lòng Tư Niệm, thằng nhóc tròn trĩnh. Lúc này vừa mới được cho ăn no nê, lại nhắm mắt ngủ tiếp. Dáng vẻ trông rất đáng yêu, xinh đẹp.
Thằng bé ngơ ngác nhìn mãi.
“Đây là... em gái sao?”
Tư Niệm phì cười: “Không phải em gái, là em trai.”
Chu Trạch Đông: “...”
Tư Niệm nhìn những thứ thằng bé xách trên tay, đều là những thứ Chu Việt Thâm đã mua sẵn từ trước, các loại quần áo, chăn, giày dép, còn có vài món đồ chơi nhỏ, sữa bột, bình sữa, cái gì cần cũng đều có đủ.
Bởi vì cô vội đến đây, không mang theo, có lẽ Chu Việt Thâm cũng quên luôn.
Không ngờ lúc này anh cả nhỏ lại nhớ đem theo những thứ này đến.
Chững chạc hơn nhiều so với bố của thằng bé.
Tư Niệm nhìn tay thằng bé bị hằn đỏ, có chút đau lòng, vội bảo thằng bé đặt chúng sang một bên.
Người phụ nữ nhìn thấy bọn họ xách đến nhiều đồ như vậy, nhìn là biết không thiếu tiền, mắt đỏ hoe.
Đống sữa bột kia giống như là đồ miễn phí, còn xách theo mấy hộp.
Cô ta nhìn thấy chồng của Tư Niệm không có ở đây, lại nhìn đứa con gái đang quấy khóc của mình, không nhịn được hỏi: “Cái này, đồng chí, có thể cho tôi mượn sữa bột của cô để dùng được không?”