Bà ta chỉ tay vào mũi Chu Việt Thâm, chửi ầm lên.

Không hề kiêng dè nơi này là bệnh viện, cả một nhà đều vô ý thức.

Con trai hút thuốc, mẹ anh ta thì hò hét inh ỏi.

Đúng là không phải người một nhà, không vào cùng một cửa*.

(*Thành ngữ Trung: người có thể sống cạnh nhau, tính cách, phong cách thường giống nhau, và có nhiều sở thích giống nhau, nếu không sẽ khó hòa hợp với nhau.)

Ở trong phòng, Tư Niệm vừa mới chợp mắt chưa được bao lâu thì đã bị đánh thức.

Cô nhíu mày hỏi: “Sao vậy, sao lại ồn ào thế?”

Trần Hạo Nhiên nhỏ giọng nói: “Sư phụ cãi nhau với nhà người ta. Người đàn ông đó hút thuốc, mẹ anh ta vừa đến đã làm ầm lên. Sư phụ thấy chướng mắt nên đuổi anh ta ra ngoài hút thuốc nhưng chưa hề động tay động chân gì...”

Tư Niệm nhức đầu nói: “Sao mà ở bệnh viện cũng không yên nữa.”

Thật lòng mà nói, hiện giờ cơ sở vật chất ở bệnh viện cũng không phải là quá tốt.

Nhất là những bệnh viện thuộc tuyến trung ương, mọi người đều đổ xô chạy đến đây, ngày nào cũng ở trọng tình trạng quá tải.

Nhiều người phải nằm chung trong một phòng bệnh, có khi là bảy, tám người một phòng.

Trước khi làm thủ tục nhập viện, cô đã nói trước với bác sĩ, cố gắng sắp xếp cho mình một phòng ít người.

Bởi vì cô sợ ồn ào.

Không ngờ phòng chỉ có hai người lại còn ồn hơn.

Thà nói là làm ồn trong phòng còn chấp nhận được nhưng anh ta còn thản nhiên hút thuốc trong phòng bệnh.

Điều này thực sự đã vượt quá sức chịu đựng của Tư Niệm.

Không phải cô không thể chấp nhận việc đàn ông hút thuốc nhưng ở nơi không được hút thuốc mà vẫn vô tư hút thuốc như thường, không thèm để ý đến cảm giác của phụ nữ mang thai thì không khác gì một tên rác rưởi.

Chu Việt Thâm như cảm thấy điều gì đó, nhìn vào trong phòng thì bắt gặp ánh mắt của Tư Niệm.

Nhìn thấy cô bị đánh thức, sắc mặt càng khó coi hơn.

Anh không muốn tranh cãi với phụ nữ, nhất là kiểu phụ nữ không nói lý lẽ như vậy.

Anh nhấc bổng người đàn ông đó lên rồi bước ra ngoài.

Có thể ra tay sao lại bỏ qua.

Người đàn ông bị dọa sợ, còn tưởng rằng Chu Việt Thâm định đánh anh ta, dọc đường vẫn luôn xin tha.

Anh ta đâu có ngu, mình thân là kẻ yếu, chỉ cao có một mét bảy mươi thì làm sao có thể so với người đàn ông cường tráng, cao lớn trước mắt này.

Mà mẹ anh ta không ngại làm lớn chuyện, vừa đi theo vừa mắng chửi. 

Giống như đang sợ người ta không đánh anh ta vậy.

Sắc mặt Chu Việt Sâm tối sầm, suốt dọc đường đi vẫn luôn có người liếc nhìn nhưng lại không có ai dám đứng ra ngăn cản.

Người đàn ông đó trơ mắt nhìn mọi người xung quanh nhường đường đi cho anh.

“...”

Cuối cùng, anh ta bị ném ra ngoài cửa phòng bảo vệ.

Hai bảo vệ đang nhâm nhi tách trà và cắn hạt dưa cũng không chú ý đến anh ta, mãi cho đến khi Chu Việt Thâm gõ cửa.

Bọn họ mới giật mình đứng dậy, cuống quýt hỏi anh có chuyện gì.Truyện được Team The Cala ntha edit và được đăn g tải miễn phí du y nhất trên ứ ng dụng  T YT và web t ytnovel.

Chu Việt Thâm chỉ người đàn ông chật vật dưới đất: “Anh ta hút thuốc trong phòng bệnh viện, nói chuyện ồn ào, làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của vợ tôi.”

Hai người bọn họ sửng sốt nhìn xuống, sau khi hoàn hồn lại thì đứng bật dậy, tức giận nói: “Khốn nạn, sao có thể hút thuốc ở trong phòng bệnh vậy.”

“Anh kia, anh không thấy biển báo cấm hút thuốc ở trong bệnh viện sao, anh mau đi theo chúng tôi.”

Hai người bảo vệ kéo người đàn ông đang ngơ ngác đi theo.

Người đàn bà vừa chạy vừa thở hổn hển nhưng không quên mắng chửi Chu Việt Thâm xối xả. Sau khi nhìn thấy con trai bị lôi đi, bà ta không rảnh chạy đến gây sự với Chu Việt Thâm mà vội chạy theo.

Chỉ vào hai người bảo vệ rồi mắng chửi té tát.

Chu Việt Thâm không thèm quan tâm đến bà ta. Sau khi quay lại bệnh viện, anh tìm bọn họ để xin đổi phòng bệnh.

Nghe thấy vợ anh đẻ thường, bọn họ dặn anh chỉ cần ở lại quan sát thêm một hai ngày nữa là có thể xuất viện.

Bảo anh cố gắng chịu đựng một tí, hiện giờ là thời điểm cao điểm của bệnh viên, một phòng bệnh mới chỉ có hai người đã rất tốt rồi.

Chu Việt Thâm nhíu mày quay trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Tư Niệm đang giương mắt nhìn mình, lập tức thu lại vẻ lạnh lùng trong mắt, tiến lên chạm vào trán cô: “Xin lỗi, lỡ đánh thức em rồi.”

Tư Niệm lắc đầu: “Không phải lỗi của anh, sao rồi?”

Chu Việt Thâm: “Anh giao cho bảo vệ xử lý, nếu anh ta còn làm ồn, anh sẽ không nhịn nữa.”

“Không thể đổi sang một phòng đơn sao?” Trần Hạo Nhiên hỏi.

Chu Việt Thâm không nhìn cậu ấy, cũng không muốn trả lời.

Tư Niệm cũng đoán rằng Chu Việt Thâm chắc chắn đã hỏi thử rồi nhưng không có phòng.

Lúc đầu làm thủ tục nhập viện, bệnh viện đã lo liệu cho cô. 

Dù sao cô cũng không phải không có tiền.

Trần Hạo Nhiên cảm thấy rất lúng túng, không ai ngó ngàng đến cậu ấy.

“Mẹ, khi nào chúng ta mới có thể về nhà, con không muốn mẹ ở lại đây.”

Anh hai nhỏ không vui hỏi.

Tư Niệm cười nói: “Chắc là sáng mốt của thể về nhà, cố gắng chịu đựng một chút.”

Lúc này anh hai nhỏ mới gật đầu rồi giương mắt chạy tới ngắm nhìn em trai: “Mẹ, em trai chính là một chú heo con lười biếng, vậy mà em trai không bị đánh thức.”

Mẹ cũng bị đánh thức, chỉ có em trai còn đang ngủ say.

Tư Niệm nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ, cô vẫn cảm thấy không chân thực.

Cô thật sự sinh ra một đứa con, tuy rằng chỉ là con trai, không phải là con gái như cô đã nghĩ nhưng Tư Niệm vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Cô nói với Chu Việt Thâm: “Anh bế con tới đây để em nhìn nó.”

Chu Việt Thâm cẩn thận bế lấy đứa trẻ còn chưa cai sữa, không dám dùng sức, bước đi cũng rất chậm. Anh ổn định hơi thở, đặt đứa nhỏ bên cạnh Tư Niệm.

Tư Niệm nhìn con trai không khóc không quấy mà chỉ lo ngủ, trong lòng cảm thấy buồn cười.

“Nó ngủ say thật đấy, vậy cũng tốt.”

Cô đưa tay chạm vào gương mặt nhỏ của con, đứa bé mấp máy môi rồi cọ vào tay cô.

Tư Niệm mở to hai mắt, trong lòng dâng lên cảm giác kinh ngạc, mừng rỡ, lập tức ngẩng đầu nhìn Chu Việt Thâm: “Anh thấy không, con cọ vào em.”

“Giống hệt như một bé mèo con vậy.”

Chu Việt Thâm dở khóc dở cười, đây là kiểu miêu tả gì vậy.

Anh không biết lúc trước Tư Niệm từng nuôi mèo, hành động này của con trai giống hệt bé mèo nhỏ của cô, rất đáng yêu.

Tư Niệm sợ nhất là thấy trẻ con quấy khóc nhưng từ lúc lọt lòng cho đến tận giờ, đứa bé chỉ kêu vài tiếng cho có rồi lại yên lặng.

Có lẽ đứa bé này cũng chững chạc như bố của mình vậy.

Cả nhà đầm ấm quây quần bên đứa trẻ, hoàn toàn trái ngược với người phụ nữ côi cút một mình bên cạnh. ( truyện trên app T•Y•T )

Khi nghe đến con trai, cô ta không nhịn được nghiêng đầu sang nhìn nhà họ, hỏi: “Đồng chí, cô sinh được một đứa con trai à?”

Tư Niệm nghiêng đầu nhìn cô ta, bộ dạng của người phụ nữ này rất chất vật, sắc mặt vàng vọt, lúc này đang hâm mộ nhìn cô.

Tư Niệm nghe thấy giọng điệu của cô ta, thầm đoán người phụ nữ này hẳn đã sinh ra một bé gái.

Nếu không thì sao lại bất ngờ hỏi vậy.

Cô khẽ vuốt cằm, đáp lại ừ.

Quả nhiên cô ta càng ngưỡng mộ rồi thở dài: “Thật ngưỡng mộ cô quá, đã có con trai rồi còn sinh ra con trai, cô có cách gì không vậy?”

Cô ta cho rằng anh hai nhỏ và Dao Dao đều là con của Tư Niệm, tuy cô nhìn còn rất trẻ nhưng bọn chúng đều gọi cô là mẹ.

Tư Niệm trầm ngâm một lúc rồi nói: “Xin lỗi, tôi không có.”

Cô không có cách gì để thay đổi tư tưởng trọng nam khinh nữ của thời đại này nhưng cô cũng sẽ không an ủi hay khuyên răn điều gì.

Tôn trọng số mệnh của người khác là quy tắc sống của Tư Niệm.

Người phụ nữ lại thở dài: “Vừa rồi chồng tôi hơi quá đáng, mong rằng mọi người đừng giận, cũng đừng so đo với anh ấy. Anh ấy cũng chỉ vì tức giận, ai bảo tôi sinh ra ba đứa con gái liên tiếp cơ chứ.”

“Vốn dĩ trước khi sinh còn đã mời bà đồng bói tính thử, lãng phí không ít tiền của, uống không ít thuốc thang, còn nói cái thai lần này nhất định là con trai. Lúc này mẹ chồng tôi mới chịu bỏ tiền ra cho tôi ở một phòng bệnh chất lượng, chờ tôi sinh ra con trai, ai dè lại là một đứa con gái...”

Có lẽ vì không có ai chịu tâm sự với cô ta, cảm xúc tích tụ lại trong lòng, hiện giờ như đang trút bầu tâm sự, nói lải nhải với Tư Niệm.

Tư Niệm nghe được hàm ý ghét bỏ trong giọng nói của cô ta.

Ngay cả cô ta cũng tự ghét bỏ chính mình, cô ta có tư cách gì để đổ tội lên đầu chồng và mẹ chồng.

Cô thản nhiên nói: “Tôi không hỏi cô.”

Khi người khác đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc lại nói những lời lẽ không hay, không lẽ cô ta còn mong có người sẽ đồng cảm với mình sao?

Không phải Tư Niệm không thể nghe nhưng cô không thích nghe người khác kể khổ với mình.

Huống chi cô còn không quen cô ta.

Khi cô đang cảm thấy vui vẻ, cô ta lại lan tỏa năng lượng tiêu cực.

Tại sao cô phải không vui giống như cô ta?

Lại còn bảo đừng trách chồng cô ta.

Cô ta vừa mới sinh đẻ đã bị mẹ chồng chê bai, chồng hút thuốc, ngay cả cô ta cũng nhận thấy không đúng, lại nói người khác đừng trách anh ta?

Người như vậy không hề đáng thương.

Người phụ nữ đó còn muốn nói tiếp thì ngừng lại, vẻ mặt có chút lúng túng.

...

Bên trong thư viện.

Chu Trạch Đông đang đọc sách, không hiểu sao lại thiếu tập trung, bèn đứng dậy.

Những lúc nghỉ ngơi, thằng bé có thể dành cả ngày trời ở thư viện.

Nhưng hôm nay có làm sao cũng không đọc nổi.

Thằng bé luôn cảm thấy như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.

Ngay cả Tiêu Bác Văn cũng nhận ra cõi lòng thằng bé nôn nao không yên.

Cậu ta nghi ngờ hỏi: “Chu Trạch Đông, cậu sao vậy?”

Chu Trạch Đông nhíu mày, gấp sách lại nói: “Tôi không muốn đọc nữa, tôi về đây, cậu cứ đọc tiếp đi.”

Bởi vì Tiêu Bác Văn cũng thích đến thư viện nên hai người thường xuyên gặp nhau ở đây.

Sau khi giúp người ta tổ chức sinh nhật, Chu Trạch Đông cũng không còn xa cách với Tiêu Bác Văn như trước nữa. Thấy cậu ta bước đến ngồi cạnh mình cũng chỉ lẳng lặng đọc sách, miễn không làm phiền thằng bé.

Cho nên cũng ngó lơ hành động lén lút của cậu ta.

Chuyện này cứ vậy tiếp diễn trong một khoảng thời gian dài, cho nên hai người cũng ngầm chấp nhận sự hiện diện của đối phương.

Cứ đến mỗi cuối tuần, Tiêu Bác Văn sẽ đến đây từ sáng sớm, giúp thằng bé chiếm chỗ ngồi tốt nhất.

Thấy thằng bé tới thì bắt đầu đọc sách.

Thường ngày, khi Chu Trạch Đông đọc sách không muốn bị ai làm phiền.

Nhưng hôm nay, thằng bé luôn nhíu mày, chưa đọc được mấy tiếng đồng hồ đã vội rời đi.

Tiêu Bác Văn cũng không thể ngồi yên, vội vàng gấp sách lại, đứng phắt dậy: “Tôi cũng phải đi, tôi muốn đến nhà cậu để chơi với Tiểu Hàn.”

Cậu ta nói xong còn thấp thỏm nhìn Chu Trạch Đông, sợ thằng bé từ chối.

Thật ra vào mỗi cuối tuần, nhìn thấy Chu Trạch Đông về nhà, cậu ta đều rất muốn nói với thằng bé mình muốn đi cùng.

Những lần nào cũng không nói ra được.

Từ sau lần Chu Trạch Đông nói chuyện với bà nội, cậu ta không hiểu vì sao mình lại có chút sợ thằng bé.

Sợ thằng bé tức giận.

Không sai, lúc trước cậu ta cố tình rủ nhóm Chu Trạch Đông đến nhà mình để ăn sinh nhật, muốn để thằng bé phát hiện ra mối quan hệ thực sự giữa bọn họ là anh em ruột.

Nhưng cậu ta không muốn ép buộc Chu Trạch Đông nhận lại bọn họ, chỉ muốn có thêm anh chị em.

Cho dù chỉ là một người cũng được, cậu ta không muốn mình phải thui thủi một mình.

Nhưng không ngờ, Chu Trạch Đông lại ghét bà nội đến vậy, thậm chí cũng không cho bà nội đến gặp bọn họ.

Mà giờ Tiêu Bác Văn cũng không tìm được lý do nào để rủ bọn họ chơi cùng.

Chỉ có thể mượn cớ đến thư viện để có thể ở cạnh thằng bé.

Làm vậy mới khiến cậu ta nguôi ngoai nỗi cô đơn.

Bình thường bọn họ đều cả thể ngồi cả một ngày trời.

Hôm nay Chu Trạch Đông phải đi, cậu ta cũng ngồi không yên.

Chu Trạch Đông khựng lại, nhìn cậu ta.

“Tuỳ cậu.”

Tiêu Bác Văn bỗng trở nên vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội vàng cất sách vào cặp, hối hả đuổi theo.

Bọn họ vừa rời đi, một người phụ nữ lén la lén lút bước vào.

Vẻ mặt không được tốt lắm.

Cô ta vừa định đi thì chợt dẫm phải một thứ gì đó.

Cô ta cúi đầu nhìn thoáng qua, là một tấm hình.

Người phụ nữ đó cúi người nhặt nó lên thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Cô ta dừng lại một lúc, ngay lập tức vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play