Tại cửa bệnh viện, xe vừa dừng lại, Chu Việt Thâm đã lập tức bế hai đứa nhỏ lên, chạy nhanh vào trong bệnh viện.
Tìm được hướng đến phòng sinh, anh bèn đụng phải Trần Hạo Nhiên.
Trần Hạo Nhiên văng ra, hai chân vẫn còn mềm nhũn, lúc này cậu ấy ngồi bệt dưới đất, máu mũi chảy xuống.
“Ôi trời ơi, anh không có mắt à… Sư phụ Chu! Sư phụ đã đến rồi, huhu cuối cùng sư phụ cũng đến rồi! Sư phụ mau đi cùng con, sư nương đang chờ sư phụ!”
Trước mặt Chu Việt Thâm, cậu ấy không dám gọi Tư Niệm là chị, cậu ấy thấy anh như thấy vàng, tiện tay quệt máu mũi một cái, vội đưa anh đến phòng sinh.
Trần Hạo Nhiên lải nhải: “Không có một chút âm thanh nào, sợ là đã chết rồi!”
Chu Việt Thâm lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, Trần Hạo Nhiên ý thức được bản thân không nên nói những lời không may này, vội vàng che miệng lại.
Chu Việt Thâm không nói chuyện, chỉ bất động nhìn chằm chằm ba chữ đỏ “Đang phẫu thuật”, nếu không phải tay anh cứng đờ, dùng nhiều lực nắm tay con trai và con gái, có lẽ không ai nhìn ra anh có chỗ bất thường.
Phụ nữ sinh con không dễ dàng, trước kia ở nông thôn có không ít người bởi vì khó sinh mà gặp vấn đề về sức khỏe.
Cho nên khi Tư Niệm mang thai, Chu Việt Thâm luôn chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Anh cố gắng hết sức để cô không phải chịu khổ, cũng may thể chất của Tư Niệm cũng tốt, thời gian mang thai ngoài việc tâm trạng nhạy cảm ra, cũng không gặp sự cố nào.
Nhưng hôm nay cô sắp sinh, anh mới có cảm giác thực sự đã xảy ra sự cố, trái tim không ngừng đập mạnh, như muốn nhảy ra ngoài, không phải bởi vì kích động và vui mừng, mà là cảm giác sợ hãi.
Là cảm giác sợ hãi anh không dám tưởng tượng, Chu Việt Thâm nhắm mắt, thở sâu, cố gắng khiến cơ thể của mình không cứng đờ.
Anh buông tay hai đứa nhỏ ra, đi nhanh về phía trước, phải vào trong thôi.
Trần Hạo Nhiên vội nhắc nhở: “Không thể vào đâu, sư phụ, bác sĩ nói không được vào.”
Chu Việt Thâm khựng lại, anh cố gắng nghe bên trong có thanh âm gì hay không, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc trước, trong quân đội anh, có chị dâu sinh con, kêu thảm thiết một ngày một đêm, cuối cùng đến mức kêu cũng không nổi, suýt chút nữa là mất con.
Anh thực sự rất lo lắng, có phải Tư Niệm đau đến nỗi không còn sức để kêu lên hay không.
Mà lúc này, trong phòng sinh, Tư Niệm nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, thật lòng mà nói, cô cũng ngơ ngác, vừa mới vào phòng sinh nằm xuống không được bao lâu, bác sĩ bỗng nói cô sắp sinh rồi, bảo cô dùng sức.
Đau thì cũng có đau, nhưng không đến mức cô phải kêu thảm thiết, vốn dĩ Tư Niệm vào đây với tâm thế sẽ rất đau, chuẩn bị tâm lý vững vàng rồi.
Nhưng cô không ngờ chính mình lại là người may mắn kia.
Nghe nói mười người sinh thì có chín người đau.
Nhưng cô lại vô tình trở thành một người không đau ấy. Truyện được Team The Cala ntha edit và được đăn g tải miễn phí du y nhất trên ứ ng dụng T YT và web t ytnovel.
Khi Tư Niệm đang suy nghĩ mông lung, chợt nghe được bác sĩ lớn tiếng nói: “Nhìn thấy đầu rồi, mau dùng sức đi.”
Cô nhanh chóng định thần lại, vội vàng dùng sức, cơn đau nhói xen lẫn với cảm giác muốn đi đại tiện, sau đó cô nghe thấy tiếng bác sĩ: “Sinh được rồi, sinh được rồi, chúc mừng cô, là con trai!”
Tư Niệm đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, là con trai hay con gái cô đều yêu thương.
Bây giờ nghe được lời này, cô lập tức ngẩng đầu nhìn qua, con trai được bác sĩ bế, cô thấy không rõ, còn chút sức lực hỏi: “Bác sĩ, sao thằng bé không khóc vậy?”
Sau khi đảm bảo đứa bé vẫn trong trạng thái khỏe mạnh, bác sĩ mới yên tâm nói với Tư Niệm: “Cũng không phải đứa bé nào sinh ra cũng sẽ khóc to. Con của cô vừa sinh ra đã lập tức có thể tự hô hấp, vì vậy nên không khóc. Thằng bé rầm rì thế này rất đáng yêu, rất lâu rồi tôi mới đỡ đẻ được một nhóc con kháu khỉnh đáng yêu đến như vậy.”
Phần lớn trẻ con mới sinh mặt đều nhăn dúm dó, nhìn qua trông giống như là một cụ già, da con trai của Tư Niệm lại mềm mềm đàn hồi, quả thực rất đáng ngạc nhiên.
Vừa mới sinh xong, đã nghe được y tá nói: “Đồng chí Tư, chồng cô đến rồi, anh ấy thật là may mắn, vừa mới tới, cô đã sinh rồi, có cần tôi bảo anh ấy vào không?”
Tư Niệm nghe được lời này thì không vui: “Sao lại bảo anh ấy may mắn, anh ấy có phải người sinh đâu.”
Vào thời khắc quan trọng, mình sinh con, tên đàn ông đó chờ mình sinh xong rồi mới đến.
Dù cô cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ sinh nhanh như vậy, nhưng trong lòng Tư Niệm còn hơi ấm ức.
Sau khi cô mang thai, lúc nào cũng nằm mơ thấy cảnh tượng sinh con.
Lúc nào cũng tưởng tượng ra người đàn ông ở bên mình, nhưng tưởng tượng thì rất tốt đẹp.
Tư Niệm kiên quyết không đề cập tới chuyện chính mình là người bảo anh đi đào đất.
Cô cố ý để tên đàn ông ở bên ngoài hốt hoảng một chút, sốt ruột một chút.
Vừa bảo y tá không cần phải quan tâm đến anh, bỗng nhiên cửa phòng sinh bị đẩy ra.
Chu Việt Thâm mang sắc mặt khó coi đi vào: “Niệm…”
Chu Việt Thâm không nói câu này, đối mặt Tư Niệm đang nửa dựa trên giường, dặn dò y tá rằng không cần nói cho anh biết, để anh lo lắng một chút.
… Đồ tồi.
Tư Niệm bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, lập tức thấy chột dạ.
“Ôi trời, tự dưng tôi cảm thấy khó chịu quá, phải nằm xuống mới được.”
Cô đỡ trán nằm xuống, giả vờ ngủ.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, Chu Việt Thâm kéo tay cô nắm chặt trong tay anh, nói: “Đừng tức giận, anh sai rồi, anh không nên đi ra ngoài.”
Tuy rằng Chu Việt Thâm cũng không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn vô cùng áy náy, vào thời khắc quan trọng, anh lại không có mặt ở bên vợ, khiến cô chịu ấm ức.
Tư Niệm vốn định giả vờ ngủ, nghe được lời này, nỗi ấm ức trong lòng trỗi dậy, cô nói với giọng khàn khàn: “Anh không ở nhà, em sợ muốn chết.”
Chu Việt Thâm: “Anh biết, đều là anh sai, sau này anh nhất định sẽ ở nhà với em.”
Tư Niệm thấy anh mướt mát mồ hôi, quần áo ướt đẫm.
Cô biết, chắc chắn người đàn ông này cực kì sốt ruột chạy tới, giày cũng chưa kịp thay, vẫn xỏ dép lê đi trong nhà.
Lại thấy anh nắm chặt cánh tay mình, gân xanh nổi lên.
Cô biết người đàn ông này cũng bị dọa sợ rồi.
Một người trưởng thành trầm ổn như anh, cũng sẽ bởi vì mình mà mất kiểm soát.
Tư Niệm cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, có lẽ cô thật sự rất yêu người đàn ông này, cảm thấy chỗ nào anh cũng tốt, không đành lòng trách anh.
Mặc dù tỏ ra tức giận, anh vừa nhận sai thì cô lập tức vui vẻ, cô không biết mình là người dễ thỏa mãn như vậy. ( truyện trên app T•Y•T )
Có lẽ là do gặp được đúng người, cô đã thật sự biến thành kẻ mù quáng trong tình yêu.
Cô đã chứng kiến quá nhiều điều giả dối, càng không ôm hy vọng đối với tình yêu.
Cô vẫn luôn cố gắng không nhắc về chuyện ấy, kiên quyết không đặt tình yêu lên hàng đầu.
Nhưng Chu Việt Thâm đã phá vỡ thành kiến của cô về tình yêu.
Anh đã cho cô biết, thì ra, thật sự có một người sẽ luôn yêu thương và hy sinh cho cô mà không mong cầu nhận lại thứ gì.
Vào thời khắc này, Tư Niệm không biết tương lai sẽ ra sao, anh có thay đổi hay không.
Nhưng cô biết, hiện tại bản thân thật sự rất hạnh phúc.
Hãy trân trọng hiện tại!
Tư Niệm chớp mắt, duỗi tay về phía Chu Việt Thâm.
Cô trầm giọng nói: “Em muốn anh ôm em.”
Đôi lông mày Chu Việt Thâm đang nhíu chặt lập tức giãn ra, anh nhanh chóng cúi người ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng áp đôi môi mỏng lên môi cô: “Ngoan nào, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Cô y tá ôm đứa bé ở phía sau, nhiều lần cố gắng thuyết phục ông bố nhìn con mình: “...”
Tư Niệm chuyển phòng bệnh, thật trùng hợp, hôm nay có rất nhiều người sinh con, bệnh viện không có phòng trống, nên xếp cô vào phòng bệnh cho hai người.
Tư Niệm được Chu Việt Thâm bế vào phòng bệnh, cô dựa vào ngực người đàn ông, cảm nhận sự thoải mái xưa nay chưa từng có.
Sau khi thả lỏng hết mức, cảm giác mệt mỏi lập tức kéo đến.
Chu Việt Thâm đặt cô trên giường, kéo chăn cho cô, bàn tay to dịu dàng vỗ sau lưng cô.
Tư Niệm chớp mắt, ngáp một cái, hỏi người đàn ông: “Dao Dao và Tiểu Hàn đâu?”
Chu Việt Thâm trầm giọng nói: “Đi lấy nước ấm với Trần Hạo Nhiên rồi..”
Vừa nói xong, Trần Hạo Nhiên mang theo nước ấm cùng hai đứa nhỏ vào trong.
Chu Việt Thâm liếc bọn nhỏ một cái, thấp giọng nói: “Nhẹ nhàng thôi.”
Một lớn hai nhỏ lập tức chậm lại, nhẹ nhàng đi vào trong.
Nhìn thấy Tư Niệm ngắm bọn nhỏ, không ngủ, hai đứa nhỏ không kìm được mà chạy ngay tới, dựa vào mép giường nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ có sao không?”
“Mẹ ơi, mẹ có đau không?”
Hai đứa nhỏ còn chưa dứt lời, hai mắt đã đỏ lên.
Bọn nhỏ đều bị dọa sợ, thực sự lo lắng Tư Niệm sẽ gặp chuyện.
Lúc này thấy cô nằm yên ổn trên giường, trong lòng chúng vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi.
Tư Niệm cười, xoa đầu hai đứa nhỏ: “Mẹ rất ổn, bây giờ hết đau rồi.”
“Mẹ ơi, sau này mẹ không cần sinh con cho bố nữa đâu, sinh con thật đáng sợ.”
Vừa rồi hai đứa nhỏ ở bên ngoài, không nghe thấy tiếng Tư Niệm, nhưng lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết của một sản phụ phòng bên cạnh.
Nghe mà xé ruột xé gan.
Khi bọn nhỏ mang nước ấm về đi ngang qua, người đó vẫn còn đang kêu.
Hai đứa nhỏ sợ đến đơ người.
Là Trần Hạo Nhiên vội vàng bảo đi lấy nước ấm để đưa hai đứa nhỏ theo.
Lo rằng hai đứa nhỏ sẽ bị dọa sợ.
Tư Niệm nghe thấy những lời này, dở khóc dở cười.
Chu Việt Thâm liếc con trai một cái, rồi thu ánh mắt lại, hạ mắt nhìn về phía Tư Niệm, kéo chăn cho cô: “Được rồi, đừng quấy rầy mẹ các con nữa, mẹ rất mệt rồi, cần phải được nghỉ ngơi.”
“Vậy được thôi, mẹ mau nghỉ ngơi nhé, có bọn con ở đây với mẹ.”
Anh hai nhỏ bắt chước dáng vẻ của bố cu cậu, vươn bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ người Tư Niệm, làm như muốn ru cô ngủ.
Dao Dao kề sát anh hai, cũng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.
Trần Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn ba bố con vây quanh giường bệnh ru Tư Niệm ngủ, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Ngơ ra một hồi lâu, cậu ấy mới nhận ra, trừng mắt hỏi: “Em bé đâu?”
Một câu thốt ra, một người lớn hai đứa nhỏ đều nhìn về phía cậu ấy.
So với cậu ấy, họ còn mơ hồ hơn, đúng rồi nhỉ, em bé đâu?
“Bố ơi, em trai em gái đâu rồi?”
“Bố ơi, em trai em gái đâu?”
Hai đứa nhỏ nhìn về phía bố.
Mặt Chu Việt Thâm cứng đờ.
Cũng may lúc này y tá bế em bé qua, nói thêm: “Cậu như này là làm bố kiểu gì đây? Còn không thèm nhận con nữa.”
Chu Việt Thâm máy móc đứng thẳng dậy, nhìn về phía y tá đang bế em bé lại.
Em bé được tắm sạch sẽ và được y tá quấn trong chiếc khăn nhỏ, lúc này đang nhắm mắt ngủ ngon lành.
Hai bố con này chuẩn kiểu không ai quan tâm ai.
Y tá đưa con cho anh: “Tôi còn bận lắm, các anh chị là người thân thì tự chăm sóc con mình, không nên để quên con như vậy chứ.”
Y tá trêu chọc vậy thôi chứ thật chất lại rất ngưỡng mộ Tư Niệm.
Cô ấy làm ở đây đã năm sáu năm, thấy người mẹ vừa sinh con ra, nhiều người thân lập tức vui vẻ đi qua đi lại quanh em bé, còn người sinh con lại không được ai quan tâm.
Lúc này thấy một người đàn ông chỉ chú ý đến vợ mình, đến nỗi quên cả con, thật sự cảm thấy hơi kì lạ.
Chu Việt Thâm cứng đờ đưa tay nhận con, y tá thấy điệu bộ của anh, buồn cười: “Anh đã có nhiều con như vậy, sao mà ngay cả việc bế con cũng không biết thế?”
Nói xong, cô ấy cẩn thận hướng dẫn Chu Việt Thâm phải bế như thế nào.
Chờ y tá đi rồi, anh hai nhỏ tò mò học hỏi lập tức kiễng chân, đưa tay lên, nói: “Bố ơi, cho con bế em.”
Chu Việt Thâm thấy cu cậu như vậy, nhăn mày: “Con còn nhỏ, không thể bế em được.”
Anh hai nhỏ lập tức nói: “Con bế được mà, con vừa mới học xong.”
Động tác của Chu Việt Thâm cứng đờ, đứa nhỏ trong lòng anh thật sự quá yếu ớt, làm sao anh dám cẩu thả cho được.
Vì thế anh trầm giọng nói: “Chờ em trai lớn hơn chút rồi cho con bế.”
Anh hai nhỏ rất thất vọng, cu cậu dẩu môi, ngửa đầu nhìn khuôn mặt ngủ ngon lành của em trai, lại nghiêng đầu nhìn phía giường mẹ, vừa quay người tử chạy trở về.
“Vậy bố tự mình bế em đi, con ngồi với mẹ.”
Chu Việt Thâm: “...”
“Bố ơi, con muốn nhìn em.” Dao Dao cố gắng kiễng chân cũng không nhìn thấy, sốt ruột kéo ống quần Chu Việt Thâm.
Chu Việt Thâm định thần lại, ngồi xuống để con gái xem.
Tuy con trai vừa mới chào đời, nhưng lại tròn tròn mũm mĩm, miệng nhỏ mím lại, vô cùng đáng yêu.
Đây là chính con của anh.
Chu Việt Thâm vốn cho rằng cả đời này mình sẽ không sinh con.
Anh cũng từng cảm thấy rất bình thường.
Thậm chí không hiểu sao một vài gia đình lại có thể náo loạn hết lên vì chuyện sinh con, không có con là không được.
Nhưng thời khắc này, nhìn khuôn mặt con trai ngủ thật đáng yêu, trái tim cứng rắn của anh như tan chảy.
Có lẽ đây chính là tầm quan trọng của huyết thống.
Giường bệnh không lớn, Chu Việt Thâm bảo Trần Hạo Nhiên đi tìm cái nôi em bé, đặt con xuống nôi, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Tư Niệm ngơ ngẩn nhìn cô ngủ.
Tư Niệm đỏ mặt, nhìn như ngủ rất thoải mái.
Em bé ở bên cạnh ngủ giống cô như đúc.
Mặt anh dịu dàng, mới vừa duỗi tay vuốt vài lọn tóc con giữa trán cho cô.
Một thai phụ khác cũng được đưa vào.
Ngay sau đó thanh âm ríu rít liền vang lên.
Cực kì ồn ào.
Chu Việt Thâm nhíu mày liếc qua, thấy người phụ nữ kia nằm ở trên giường bệnh với vẻ mặt lạnh tanh, sắc mặt trắng bệch.
Mà người phụ nữ trung niên đi vào cùng còn đang líu ríu mắng cái gì: “Thứ không có tiền đồ, lại là con gái, cô đã sinh đến ba đứa con gái rồi, cần cô làm cái gì nữa.”
Người đàn ông ở một bên hút thuốc, nặng nề nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
Sắc mặt rõ ràng cũng không tốt lắm.
Hai đứa nhỏ vốn đang nằm bò trên mép giường sắp ngủ rồi, lúc này nghe được tiếng nói lại bị đánh thức.
Khó hiểu dụi đôi mắt nhìn lên.
Chưa hiểu gì bọn chúng đã thấy bố đã đứng lên, trầm giọng ngắt lời mấy người kia, nói: “Xin mọi người hãy nói nhỏ thôi, để không quấy rầy vợ tôi nghỉ ngơi.”
Nói xong, ánh mắt anh chuyển sang người đàn ông đang nhả khói: “Phiền anh đi ra ngoài hút thuốc.”
Người đàn ông vốn đang bực bội bởi vì vợ lại sinh một đứa con gái, nghe vậy thì vẻ mặt lập tức trầm xuống: “Cậu muốn gì đây, ai cho cậu quyền quản lí tôi, tôi thích hút ở đâu thì hút!”
Anh ta còn chưa nói xong, Chu Việt Thâm đã nhanh chóng tiến lên, một tay xách cổ áo anh ta.
Người đàn ông không kịp phản ứng lại, đã bị kéo ra khỏi phòng bệnh.
Khi anh ta bị bỏng vì tàn thuốc, mới định thần lại, tức giận ngẩng đầu, lại bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng.
“Không hiểu tiếng người à?”
Người đàn ông hơi đỏ mặt, nói không nên lời.
Anh ta còn chưa mở miệng, mẹ anh ta bèn sốt ruột chạy ra: “Ôi trời ơi, loại người xấu xa như cậu, lấy cái quyền gì mà dạy dỗ con tôi. Con tôi hút thuốc làm phiền đến cậu à, có giỏi thì tự chuyển phòng bệnh khác đi! Cái phòng bệnh này không phải của riêng nhà mấy người!”