Rốt cuộc bọn chúng còn quá bé, đặc biệt là anh hai nhỏ, mới chỉ học lớp một mà thôi.

Chỉ vì ham ăn mà lại cho người ta vào nhà, đâu nghĩ đến việc đối phương sẽ trộm đồ của người khác rồi còn vu oan họ trộm.

Bọn họ không trộm gì cả!

Nhưng dưới tình cảnh bị ức hiếp trong thời gian dài như vậy, hai đứa trẻ thậm chí không dám tự biện hộ cho mình, chỉ có thể sợ hãi nhìn Tư Niệm.

Tư Niệm lại không phải kẻ ngốc, sao có thể tin vào những mánh khóe thấp kém thế được.

Trong ánh mắt kinh hãi của hai đứa, cô lạnh lùng nói: "Thím Lưu, thím nghĩ tôi là con ngốc sao? Đồ của tôi bọn trẻ có trộm cũng vô ích, nhưng nếu là thím thì không chắc. Muốn tôi báo cảnh sát, hay là thím tự giao ra đây?”

Thím Lưu không ngờ cô không hề bị dao động bởi những lời mình nói, giờ bị vạch trần ý đồ, ngay lập tức sầm mặt lại: "Cô nói gì vậy, tôi không hiểu, nhà tôi còn phải ăn cơm, tôi đi trước."

Tư Niệm buông Dao Dao đang hoảng sợ ra, chắn trước mặt thím ta: "Giao nộp những đồ thím đã trộm, nếu không khi Chu Việt Thâm về, anh ấy sẽ không dễ nói chuyện như tôi đâu."

“Cô, cô đe dọa ai hả, tôi đã nói không lấy là không lấy!" Thím Lưu lớn tiếng rống lên.

Tư Niệm cười khẩy: "Anh cả nhỏ, đi tháo xích của Đại Hoàng ra."

Chu Việt Đông định thần lại, vội vàng đứng dậy đi tìm Đại Hoàng.

Bà nội Lưu vốn là kẻ đanh đá lươn lẹo, họ không đánh lại bà ta, cũng không thể mắng lại, nhưng Đại Hoàng thì có thể.

Nghe nói sẽ tháo xích Đại Hoàng, thím Lưu lập tức luống cuống.

Thím ta bất ngờ đẩy mạnh Tư Niệm đứng trước mặt để chạy ra ngoài.

Tư Niệm không ngờ thím ta lại hành động như vậy nên nào kịp phản ứng, bị đẩy ngã làm đầu đập mạnh vào chân ghế sô pha, đau đến mức hoa mắt chóng mặt.

Chu Việt Hàn sợ hãi hét lên, Dao Dao cũng bị dọa khóc, hai đứa nhỏ hấp tấp chạy đến bên cô.

Trước mắt Tư Niệm choáng váng, nhìn hai đứa đứng trước mặt mình khóc lớn, cô vẫn cố gắng đưa tay vỗ vai chúng an ủi: "Đừng khóc, dì không sao."

Nói xong liền ngất đi.

**

Chuyện thím Lưu vào nhà họ Chu trộm đồ và xô người ta bị thương nhanh chóng truyền ra.

Còn bị chó ngao Tây Tạng của nhà họ Chu đuổi tới mức gào thét, quần bị cắn rách, những đồ trang sức ở trong túi rơi đầy đất.

Khi Tư Niệm tỉnh lại, trước mắt là một màu trắng xóa, chóp mũi ngửi thấy mùi khử trùng nồng nặc.

Cô mở mắt ra, nghe thấy tiếng y tá: "Cô tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"

Tư Niệm còn hơi mê man, nhưng nhanh chóng nhận ra mình đang ở bệnh viện.

"Vẫn ổn, tôi không bị sao chứ?" Cô vẫn nhớ chuyện mình bị thím Lưu đẩy ngã, đầu hình như bị va đập, mong là không bị chấn thương sọ não.

"Sau não bị va đập, nhưng không sao rồi, tôi sẽ gọi người nhà vào."

Nữ y tá nhìn cô với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, cô gái này được một người đàn ông bế đến, bên cạnh còn có ba đứa trẻ. Cô hôn mê vài giờ, mấy người đó vẫn luôn đợi ngoài cửa, thật sự là một gia đình làm người ta ao ước mà.

Tư Niệm gật đầu.

Rất nhanh, cửa phòng bệnh bị mở ra.

Một người đàn ông với vóc dáng cao lớn đến gần, một tay cầm ít đồ ăn, còn tay kia dắt Dao Dao lảo đảo vì bước theo không kịp.

“A nha nha~” Vừa nhìn thấy Tư Niệm, Dao Dao lập tức buông tay Chu Việt Thâm chạy về phía cô, đôi chân ngắn ngủn cố gắng trèo lên giường.

Chu Việt Thâm ngồi xuống bên giường, đặt thức ăn lên bàn, hai mắt sâu thẳm, giọng nói pha chút phức tạp: "Thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Tư Niệm lắc lắc đầu, tính hỏi bọn nhỏ thế nào thì bắt gặp hai bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò đứng xa xa ngoài cửa, lén lút nhìn cô nhưng không dám lại gần. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Có chảy máu không?" Cô vừa định giơ tay sờ đã bị anh bắt lấy.

Chu Việt Thâm nhanh chóng buông ra, nói: "Không chảy máu, nhưng sưng một cục."

Tư Niệm nhẹ nhõm thở phào: "Thím Lưu đâu?"

"Đã đưa đến đồn công an rồi." Chu Việt Thâm nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: "Lần sau gặp chuyện thế này, trước tiên em phải bảo vệ bản thân, còn lại để cho tôi xử lý, sau này không cần cứng đối cứng với người ta."

Cô vốn là người thành phố, sức lực không bằng một số phụ nữ nông thôn, giống như thím Lưu, ra tay không biết nặng nhẹ, khi bị dồn vào đường cùng cái gì cũng có thể làm ra.

Cuối cùng người bị thương chỉ có thể là cô.

Tư Niệm hơi xấu hổ.

Lúc đó cô quả thực không ngờ thím Lưu lại phản ứng lớn vậy, ban đầu chỉ định thả chó dọa thím ta, khiến thím ta giao đồ ra thôi.

Nào biết thím Lưu lại hoảng loạn thế chứ.

Tư Niệm không biết rằng, trước đây cũng có người không biết nhà Chu Việt Thâm có chó, định lẻn vào ăn trộm.

Kết quả bị Đại Hoàng đang tự do đi lại trong sân cắn đứt chân.

Sau đó Đại Hoàng mới bị xích lại.

Đó cũng là lý do không ai dám trộm nhà họ Chu.

Đại Hoàng bị xích chỉ có thể sủa hù người mà thôi.

Nhưng một khi được thả ra, nó không khác gì một con thú dữ.

Nghe bảo Đại Hoàng thuộc vùng Thanh Hải - Tây Tạng, được Chu Việt Thâm nhặt về khi anh tham gia quân ngũ ở Tây Tạng.

Một tay nuôi nó từ nhỏ đến lớn, chỉ nhận mỗi Chu Việt Thâm là chủ.

Có thể với người quen nó sẽ không gầm gừ, nhưng khi gặp nguy hiểm nó sẽ vô cùng hung hăng.

Chó ngao Tây Tạng khác hẳn chó thường, thân hình khổng lồ, vẻ ngoài cũng rất đáng sợ.

Nếu không Tư Niệm đâu có sợ đến nỗi mềm nhũn hai chân ngay lần đầu gặp.

Những người khác tất nhiên cũng vậy.

Thím Lưu cũng không ngoại lệ nên lúc đó thím ta mới phản ứng dữ dội như vậy.

Đương nhiên kết cục của thím ta cũng không tốt đẹp gì, bị Đại Hoàng cắn rách ống quần, trên chân có một vết thương thật dài, tiếng kêu thảm thiết vang khắp thôn, còn bị dọa tới mất hồn tè cả ra quần, muốn thê thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.

Sau đó chưa kịp hoàn hồn thì đã bị đưa đến đồn cảnh sát vì tội trộm cắp.

"Tôi biết rồi." Cô ngoan ngoãn gật đầu, làm người khác không đành nói tiếp, có lẽ nhận ra giọng mình có phần gay gắt, Chu Việt Thâm ngừng lại, giọng nói dịu đi không ít: "Ăn chút gì đi."

"Cảm ơn." Tư Niệm đúng là khá đói, đưa tay nhận lấy đồ ăn.

Là cơm hộp của tiệm cơm quốc doanh, hương vị không tệ.

Tư Niệm nhìn ra cảnh vật bên ngoài, biết họ đang ở trong thành phố, lập tức vui vẻ: "Khi nào tôi có thể xuất viện?"

"Bác sĩ nói tỉnh lại là có thể."

"Vậy chúng ta đi dạo phố nhé, đúng lúc anh cả nhỏ và anh hai nhỏ cũng ở đây, chúng ta tiện thể mua ít quần áo cho bọn nhỏ."

Trước đó Tư Niệm đã muốn mua cho hai đứa, nhưng không biết kích cỡ nên chỉ mới mua cho Dao Dao, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Lo lắng hai đứa nhạy cảm sẽ nghĩ nhiều, hiểu lầm cô không thích chúng.

Chu Việt Thâm lấy quả táo bên cạnh gọt vỏ, khớp xương mảnh khảnh rõ ràng, gân xanh thoáng hiện lên.

"Được."

Chu Việt Hàn ngoài cửa nghe thấy được, đôi mắt sưng húp như quả hạch lại đỏ lên.

“Đều tại em để bà nội Lưu vào, thím ta không những trộm đồ của mẹ kế mà còn đẩy dì ấy.”

Kết quả mẹ kế tỉnh dậy cũng không trách cu cậu, còn nói muốn đưa mình và anh đi mua quần áo.

Cu cậu nghẹn ngào nói: "Anh hai, em rất xấu phải không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play