Trần Hạo Nhiên theo sau, tức giận chỉ vào Chương Tuyết lớn tiếng nói: “Chú cảnh sát, chính là cô ta!”

Anh cảnh sát không lớn hơn Trần Hạo Nhiên mấy tuổi: “...”

Trần Hạo Nhiên bực bội vô cùng, cậu ấy thực sự không ngờ Chương Tuyết lại không biết xấu hổ như vậy, cứ thế rêu rao khắp nơi mình và cô ta là người yêu.

Mặt mũi kiếp này của cậu ấy đều mất hết vào buổi chiều tà hôm ấy rồi.

Cứ nhớ lại kí ức ấy lại hận không thể giết cô ta.

Cho nên khi Tư Niệm bảo cậu ấy tốt nhất là báo cảnh sát, cậu ấy gần như không chút do dự, lập tức báo ngay.

Chương Tuyết thấy Trần Hạo Nhiên mặt còn dán băng gạc, ngẩn ra một lúc.

Lưu Na Na cũng chạy tới, thấy cảnh sát đều ngơ ra, hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cho dù có mua phải hàng giả, cũng không đến mức bị cảnh sát tìm tới cửa chứ?”

Dù gì cũng là bạn quen từ nhỏ, trong mắt cô ấy lúc này tràn đầy sự lo lắng.

Họ đã chơi với nhau từ nhỏ, cùng nhau hứa hẹn, cùng nhau nỗ lực.

Khó khăn lắm, khổ tận cam lai mới chạm đến giấc mơ học đại học.

Kết quả lúc này mới năm thứ nhất, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Lưu Na Na còn đứng tại chỗ, hơi khó hiểu, vì sao mà mọi chuyện lại biến thành như vậy.

“Mua hàng giả? Vậy cô vay nặng lãi là để mua đồ mỹ phẩm dưỡng da gì kia sao?”

Ánh mắt của các cảnh sát lập tức đảo quanh, bọn họ nhận được đơn báo án của Trần Hạo Nhiên, chỉ nghe cậu ấy nói có một sinh viên vay nặng lãi, lại còn nói dối rằng cậu ấy là người yêu của cô ta, khiến cho cậu ấy bị những tên cho vay nặng lãi làm phiền.

Cho nên họ cũng chỉ cho rằng nữ sinh này vay nặng lãi mà thôi, cũng không biết là mượn để làm gì.

Nhưng lúc này nghe Lưu Na Na nhắc tới, lập tức liền nghĩ đến vụ án hàng giả gần đây khiến rất nhiều sinh viên nữ bị lừa.

Đến bây giờ vẫn chưa tìm được tên đầu sỏ gây tội.

Không ngờ tại trường đại học Bắc Kinh như này đây mà cũng có người bị lừa.

Thật sự là khiến người ta rất kinh ngạc.

Mặt Chương Tuyết đỏ bừng, nhưng vì đứng trước mặt Trần Hạo Nhiên, cô ta vẫn không muốn thừa nhận bản thân vấp phải chuyện ngu xuẩn như vậy, cô ta nói: “Tôi không bị lừa, người giới thiệu cho tôi là bạn của tôi, chúng tôi đã quen biết nhau được gần một năm, anh ấy sẽ không lừa tôi.”

Khi Chương Tuyết vì chuyện của Trần Hạo Nhiên phiền lòng, anh ta là người đứng ra an ủi cô ta, giúp đỡ cô ta, thích cô ta vô điều kiện.

Nếu không phải bởi vì điều kiện gia đình của anh ta không bằng Trần Hạo Nhiên, ngoại hình cũng không đẹp bằng Trần Hạo Nhiên, có lẽ hiện tại bọn họ đã ở bên nhau.

Thực ra Chương Tuyết cũng có ấn tượng rất tốt với người đó, nhưng vì đã từng gặp người tốt hơn, cô ta bèn cảm thấy dù thế nào người đó vẫn kém hơn một chút, trong lòng vẫn mãi không thể vượt qua rào cản đó. Truyện được Team The Cala ntha edit và được đăn g tải miễn phí du y nhất trên ứ ng dụng  T YT và web t ytnovel.

Cho nên cô thực sự áy náy đối với nam sinh kia, cũng không muốn tin rằng anh ta sẽ lừa mình.

Kể cả là đã bị lừa rồi, vậy chắc chắn cũng là do người khác lừa anh ta.

Anh ta không thể lừa Chương Tuyết này!

Mấy cảnh sát liếc nhau, đây là lần đầu tiên họ thấy người bị lừa còn muốn giúp nói đỡ cho kẻ lừa đảo, bọn họ trầm giọng nói: “Tất cả những sinh viên bị lừa trong vụ án này, đều là bị bạn của mình lừa.”

“Đối phương sẽ lấy tư cách là bạn bè để tiếp xúc với các cô, một thời gian sau có được niềm tin, họ mới bắt đầu từ từ dụ dỗ các cô đi làm loại chuyện này, mà những nữ sinh đó, phần lớn đều sẽ vô thức thể hiện ra bản thân đang thiếu tiền, nói cách khác, ngay từ đầu các cô đã bị nhóm người này theo dõi rồi.”

Mặt Chương Tuyết chợt trắng bệch.

Không sai, khoảng thời gian đó, vì muốn biểu hiện tốt ở trước mặt Trần Hạo Nhiên, cô ta tiêu rất nhiều tiền, đã tiêu gần hết sạch, tiền đến căng tin ăn cơm cũng không có, thường xuyên đành chịu đói bụng, hoặc là chỉ ăn một chút ít.

Lúc ấy chính là đối phương chú ý tới cô ta, hai người dần dần quen nhau.

Trần Hạo Nhiên nghe được lời này, mặt vẫn tỏ vẻ bất lực.

Cậu ấy không muốn quan tâm Chương Tuyết bị ai lừa.

Cậu ấy chỉ biết chính mình vô duyên vô cớ bị một đám người đánh một trận, đám người kia không chỉ muốn cướp xe máy của cậu ấy, mà còn định lột sạch đồ của cậu ấy.

“Đến đồn cảnh sát trình bày, tôi thực sự muốn xem cô giải thích như thế nào.”

Cuối cùng Chương Tuyết bị đưa đi điều tra.

Bởi vì liên luỵ Trần Hạo Nhiên, cô ta phải bồi thường và xin lỗi.

Trần Hạo Nhiên cũng không đến mức bởi vì chuyện này mà bắt cô ta ngồi tù, nhưng cần phải cho cô ta một bài học, trước đây bản thân cậu ấy đã nói rõ ràng, ngoài việc ban đầu có ấn tượng tốt với Chương Tuyết, cậu ấy từng giúp đỡ bọn họ, nhưng mà cũng chưa từng làm ra hành động gì khiến người khác hiểu lầm, nửa năm nay gần như không tiếp xúc, ai ngờ Chương Tuyết lại nói hươu nói vượn như vậy ở bên ngoài.

Không để cô ta hết hy vọng, sau này nói không chừng chính mình sẽ lại bị liên lụy.

Dù sao kết cục của Chương Tuyết đã đủ thảm hại rồi.

Rất nhanh, tin tức Chương Tuyết bị bắt đã gây náo động, mọi người đều biết.

Những người trước đây bị cô ta lừa tiêu tiền, lúc này không lấy được tiền, sau khi xác định hàng của Chương Tuyết lấy chính là hàng giả, phụ huynh đều lần lượt chạy đến tố cáo Chương Tuyết, nói cô ta lừa người khác.

Bởi vì tình hình nghiêm trọng, Chương Tuyết bị trường học yêu cầu bồi thường và xin lỗi, đồng thời bị tính vi phạm nghiêm trọng một lần.

Nói cách khác, sau này cô ta sẽ khó tốt nghiệp, kể cả có thể tốt nghiệp, lí lịch cá nhân có vết nhơ cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn, khả năng cao không tìm được việc làm.

Nhưng đây vẫn không phải phần thảm hại nhất, bởi vì chuyện này gây náo loạn lớn, người nhà Chương Tuyết đã biết và mắng cô ta một trận, bảo cô ta thà chết đi còn hơn.

Gọi điện thoại cho Chương Tuyết, cô ta cũng không nghe.

Một sinh viên như cô ta lấy đâu ra tiền, mất hết mặt mũi ở trường học, thường xuyên còn phải lo lắng sợ mấy tên cho vay nặng lãi bắt.

Dưới những áp lực tinh thần kinh khủng và đả kích nặng nề, Chương Tuyết đã lựa chọn tự sát.

Tuy rằng đã được cứu sống, nhưng bởi vì vấn đề cảm xúc không ổn định, cô ta bị trường học trục xuất về nhà.

Chuyện này xem như kết thúc.

Mọi người trong trường học đều không ở bàn về chuyện này nữa, Lưu Na Na cũng trở nên không thích nói chuyện.

Khi Trần Hạo Nhiên nghe thấy tin tức này, áp lực tâm lý cũng rất lớn.

Tuy cậu ấy cho rằng bản thân không làm gì sai, nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy hối hận.

Hối hận lúc trước đã trêu chọc Chương Tuyết, bởi vì nếu không phải do lời cậu ấy nói, Chương Tuyết có thể sẽ không thay đổi thành như vậy.

Khi Tư Niệm nghe được chuyện này, sự việc đã qua đi được một khoảng thời gian.

Cô nghe xong cũng trầm mặc hồi lâu, không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy.

Trong tương lai, thật chất cũng có rất nhiều sinh viên giống như Chương Tuyết, vì hư vinh mà lạc lối.

Nhưng Tư Niệm cũng không cảm thấy Chương Tuyết đáng thương, bởi vì lúc trước khi bản thân muốn nhắc nhở cô ta, cô ta lại cho rằng cô không muốn cô ta trở nên tốt hơn.

Chỉ có thể nói, người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng trách.

Tư Niệm không còn để ý chuyện này.

Trần Hạo Nhiên dần trở nên trưởng thành, ổn định hơn trước, cũng không còn thường xuyên thả thính con gái nhà người ta.

Có lẽ chuyện này đã gây ám ảnh khá lớn với cậu ấy, tên đào hoa đã quay đầu rồi.

Thấy cậu ấy, hôm thì ăn trúng nấm độc, hôm thì bị người ta đánh đập, Trần Nam có ý định đưa cậu ấy đi học một số kĩ năng đánh đấm từ Chu Việt Thâm.

Anh ta biết trước đây Chu Việt Thâm ở trong quân đội chỉ dựa vào nắm đấm là có thể đánh bại cả một đoàn người.

Có thể coi là một đối thủ bất khả chiến bại trong quân đội.

Sau khi nghe nói con của anh cũng học võ, anh ta lập tức đưa con của mình tới giới thiệu.

Vừa đúng lúc vợ Chu Việt Thâm chuẩn bị sinh, cho anh nghỉ phép một thời gian, xem như trả nợ ân tình.

Chu Việt Thâm cũng không có ý kiến gì, anh hai nhỏ tập một mình, không có bạn, cậu ấy muốn tới cũng được.

Trần Hạo Nhiên ở trước mặt anh giống như chuột thấy mèo, vâng vâng dạ dạ.

Ngày hôm đó, cậu ấy tận mắt nhìn thấy, chú Chu này dùng vài quyền đã khiến đám người không ra gì kia chạy bay biến.

Lúc ấy cậu ấy đơ cả người, trước kia tự cho bản thân là người đánh nhau rất giỏi, sau khi được chiêm ngưỡng kĩ năng của người ta, mới biết được bản thân quả thực chỉ như con mèo ba chân.

Nhớ lại thì thật xấu hổ.

Thế cho nên cậu ấy đã đổi xưng hô với Tư Niệm, từ chị thành dì, sau đó thành sư mẫu.

Còn anh hai nhỏ thì thành sư đệ.

“Ôi trời ơi, cậu còn làm được không vậy, nãy giờ mới có mười phút, cậu đã đứng không nổi, đừng để cho tôi xem thường cậu chứ.”

Buổi sáng hôm nay, Trần Hạo Nhiên sáng sớm đã tới đây tập luyện, Chu Việt Thâm bảo cậu ấy đứng tấn ở trong sân.

Đứng được gần mười phút, hai chân thằng nhóc này run run giống như cái sàng.

Tư Niệm giống như người không có việc gì làm, ngồi trên ghế ở một bên cắn hạt dưa, tiện giám sát một lớn một nhỏ tập luyện.

Chuyện này đã trở thành thứ giúp cô giết thời gian trong khoảng thời gian mang thai.

Mỗi ngày chỉ nhìn Trần Hạo Nhiên cúi đầu, người đàn ông cao 1 mét 8 đứng bên cạnh anh hai nhỏ cùng nhau đứng tấn, rèn luyện thân dưới, cô không nhịn được mà cười.

Hôm nay là chủ nhật, chủ nhật cậu ấy và anh hai nhỏ sẽ tập luyện gấp đôi.

Bởi vì anh hai nhỏ tuổi còn bé, không thể tập luyện quá nhiều, sợ sẽ ảnh hưởng đến chiều cao, cho nên mức độ tập luyện của cu cậu cũng không nhiều.

Nhưng Trần Hạo Nhiên thì không phải, cậu ấy đã là một người trưởng thành rồi, đương nhiên là phải chăm chỉ tập luyện, bằng không nếu tập với mức độ giống như anh hai nhỏ, e là ba bốn năm cũng chưa dùng được.

Dao Dao ngoan ngoãn ngồi nghịch cái xẻng nhỏ và hạt giống ớt cay hôm qua Tư Niệm mới mua cho cô nhóc.

Thật ra ngày thường nhà trẻ cũng không học hành gì, chỉ có đi chơi, thỉnh thoảng thầy cô giáo sẽ đưa ra nhiệm vụ, lúc này đây nhiệm vụ chính là bảo phụ huynh gieo trồng rau củ quả cùng bọn nhỏ, trồng được là có thể lấy được cây hồng hoa nhỏ.

Dao Dao trở về nói chuyện này với Tư Niệm, trong trí nhớ không được tốt lắm của cô nhóc, anh cả và anh hai đều rất thích cây hoa hồng nhỏ, ở trường học và ở trong nhà đều có cây hoa hồng nhỏ.

Cây hoa hồng nhỏ có thể đổi quà.

Nhưng mà Dao Dao chỉ lấy được cây hoa hồng nhỏ ở trong nhà, chưa từng lấy được cây hoa hồng nhỏ từ thầy cô giáo, nên vừa về nhà, cô nhóc đã lập tức bảo Tư Niệm muốn trồng rau củ quả.

Trước đây cô nhóc từng trồng rau cùng Tư Niệm, cho nên cô nhóc vẫn rất có ấn tượng.

Lúc này cô nhóc đang bận phân hạt cho hạt giống của mình, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn một lớn một nhỏ trong sân, sau đó lại thu hồi ánh mắt tiếp tục công việc.

Sáng sớm Chu Việt Thâm đã bị Tư Niệm đá ra ngoài đi đào đất với con gái.

Trần Hạo Nhiên nhăn khuôn mặt đỏ bừng.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy chưa từng tập luyện như thế này, bản thân thật ra cũng rất hấp tấp, không kiên nhẫn chút nào.

Chạy bộ còn được, bảo cậu ấy tập hít đất, đứng tấn chính là muốn lấy mạng cậu ấy.

Muốn đứng lên nghỉ ngơi một chút, lại sợ bị Tư Niệm báo cáo.

Cậu ấy biết rõ ràng, mấy ngày nay người phụ nữ này coi cậu ấy như thú vui.

Sư phụ Chu vừa mới quay lại, mắt cô liền trông mong muốn được báo cáo, bảo cậu ấy lười biếng.

Khiến cậu ấy kinh hồn khiếp vía.

Lúc này, đương nhiên cậu ấy biết Tư Niệm đang chờ xem cậu ấy bị giáo huấn.

Cũng không biết bản thân đã làm gì khiến cô không vừa mắt.

Trần Hạo Nhiên cắn răng, giữ mình bằng toàn bộ sức lực.

Kiên quyết không để Tư Niệm xem kịch hay!

Tư Niệm cũng thật sự không ngờ rằng Trần Hạo Nhiên rất kiên trì, tới giờ tập cậu ấy thế mà không lười biếng, ngay khi kết thúc, toàn thân lập tức nằm liệt trên mặt đất, há mồm thở dốc, mệt muốn chết.

Cô thất vọng ngáp một cái, đứng lên, vừa định vào nhà lấy gì đó ăn, đã nghe thấy Dao Dao ngờ vực mở miệng nói: “Mẹ ơi, quần mẹ bị ướt.”

Cô kinh ngạc một chút, cúi đầu nhìn lướt qua, lập tức dừng lại ở chân, mặt cứng đờ.

Không lẽ bản thân sắp sinh rồi sao?

Hôm nay còn chưa tới ngày dự sinh mà?

Từ khi Tư Niệm mang thai tới nay, cô không có cảm giác gì quá khác biệt.

Sự thay đổi duy nhất và lớn nhất chính là cảm giác bụng lớn lên.

Cô có thể chất tốt, hơn nữa được Chu Việt Thâm chăm sóc tận tình, khoảng thời gian mang thai đều rất nhẹ nhàng.

Cho nên thật sự không có cảm giác gì quá lớn.

Đây là lần đầu tiên, cô cứng đờ đứng đơ tại chỗ hồi lâu, mãi đến khi Trần Hạo Nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

“Chị đứng đơ ra đấy làm gì? Trời đất ơi! Cái gì thế kia?”

Cậu ấy không nói nổi một câu, đã thấy quần Tư Niệm ướt sũng.

Bị dọa sợ, cậu ấy bất chấp lao tới chỗ cô trên đôi chân mềm nhũn.

Cậu ấy cũng không phải tên ngốc, dựa theo tình huống này, chắc chắn là Tư Niệm sắp sinh.

Nghe nói ngày dự sinh vào tuần sau, cho nên bố cậu ấy còn đặc biệt cho sư phụ nghỉ phép.

Đổi lại là nhận cậu ấy làm đồ đệ.

“Làm sao đây, làm sao đây? Em không, em không đỡ đẻ được…”

Tư Niệm còn chưa nói lời nào, Trần Hạo Nhiên đã loạn lên trước.

Tư Niệm bất lực: “Ai bảo em đỡ đẻ giúp chị, đưa chị đi bệnh viện.”

Cô nhíu mày, Chu Việt Thâm mới đi ra ngoài không bao lâu, ở gần đây cũng không có đất, không biết anh đi đến đâu để đào.

Lúc này cô không đợi anh được nữa.

Tuy chính mình là người kêu anh đi ra ngoài, nhưng vào thời điểm quan trọng như này, anh không ở bên mình, cô lại có hơi khó chịu và ấm ức trong lòng.

“Nhà chị có xe, chìa khóa xe ở trên bàn trong phòng, em hẳn là biết lái xe chứ nhỉ.”

“Tiểu Hàn, đi vào giúp mẹ lấy túi, đồ cần dùng đến đều ở bên trong đó.”

Tư Niệm thật sự khâm phục bản thân, lúc này, đầu óc cô tương đối bình tĩnh, tuy rằng có ngày dự sinh, nhưng vì sợ xảy ra tình huống ngoài ý muốn, Chu Việt Thâm đã sắp đồ cần dùng ra trước.

Cái này cũng coi như là có tác dụng.

Anh hai nhỏ đứng đơ ra mãi, một lúc mới nhận ra mẹ sắp sinh em trai em gái, lập tức cất bước chạy vào trong phòng.

Suýt chút nữa đã bị vấp ngã ở ngạch cửa.

Tư Niệm quay người nhìn con gái đang ngơ ngác nhìn mình, trong tay cô nhóc còn nắm cây xẻng nhỏ nhìn cô: “Dao Dao con và anh hai ở yên trong nhà, đợi chút bố trở về thì bảo bố là mẹ đi bệnh viện, bố đến bệnh viện tìm mẹ, được không con?”

“Anh cả không có ở nhà, con và anh hai đừng chạy lung tung.”

Sáng nay Chu Trạch Đông đã vác cặp sách đến thư viện học rồi.

Ngày nghỉ của thằng bé hầu như đều dành hết ở thư viện.

Bởi vì mượn sách về xem không tiện cho lắm.

Tư Niệm không ngờ, hai người đàn ông đáng tin cậy nhất trong nhà đều không có ở đây.

Dao Dao vội gật đầu, cầm chặt cây xẻng nhỏ: “Mẹ ơi mẹ, con sẽ chờ bố!”

Anh hai nhỏ mang theo túi của Tư Niệm chạy tới, Trần Hạo Nhiên đỡ Tư Niệm lên xe, Tư Niệm vừa vặn eo đã cảm thấy không thoải mái, có một cảm giác co rút đau đớn.

Trần Hạo Nhiên lại luống cuống tay chân, bình thường cậu ấy rất thích đi xe máy, rất ít khi đi ô-tô, khi ấy còn trẻ nên tò mò, lén bố lái xe.

Kỹ thuật lái xe không được coi là tốt.

Lúc này vừa lên xe, cậu ấy đơ ra, không biết phải làm sao.

Tư Niệm đau đớn rít lên mấy tiếng, thấy cậu ấy ngồi cứng người, bởi vì quá căng thẳng nên không phân biệt được gì.

Suy cho cùng cậu ấy vẫn là một đứa trẻ, cô cắn chặt răng, nói: “Được rồi em xuống đi, chị sẽ lái xe.”

Từ nơi này lái xe đến bệnh viện chỉ mất năm phút.

Cô chưa từng ngồi xe Trần Hạo Nhiên lái, nói thật, Tư Niệm có hơi lo lắng.

Để ngăn tình huống ngoài ý muốn, cô vội đỡ lấy xe.

Quả nhiên vào thời khắc cấp bách, dựa vào chính mình là an tâm nhất.

Mặt Trần Hạo Nhiên xám xịt, lo lắng gần chết: “Làm sao đây, làm sao đây, chị có lái được không, có phải chị đang đau lắm không…”

Cậu ấy cứ ríu rít, phiền quá, Tư Niệm mắng một tiếng: “Câm miệng, lên xe mau.”

Bản thân cô có cảm giác, không rõ ràng lắm, vẫn còn có thể chống đỡ, nhưng nếu trì hoãn, cô thật sự không biết có được hay không.

Trước đây Tư Niệm từng lái xe của Chu Việt Thâm, đương nhiên là có thể lái được.

Dù sao cô cũng đã sống hai đời người, so với bạn cùng lứa tuổi, tâm trạng cô bình tĩnh hơn nhiều.

Lên xe, đạp côn, sang số, động tác liền mạch lưu loát, Trần Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh cũng ngơ ngác.

Trước giờ cậu ấy không nghĩ một người phụ nữ trong tình huống sắp sinh, lại có thể bình tĩnh lái xe như vậy.

Chẳng mấy chốc, xe đã tới cửa bệnh viện.

Có thể là quá căng thẳng, khi Trần Hạo Nhiên xuống xe còn ngã cái bịch.

Vừa quay đầu lại, Tư Niệm tắt máy xuống xe, vẻ mặt chán ghét nhìn cậu ấy.

Mặt Trần Hạo Nhiên đỏ bừng.

Lại thấy Tư Niệm tìm được bác sĩ bảo bản thân sắp sinh, bác sĩ vội xem qua, nói: “Vỡ nước ối rồi, mau lên, đẩy giường lại đây.”

Tư Niệm được nâng lên giường, cũng không quên đưa túi cho bác sĩ, cô bảo tiền và giấy tờ đều ở bên trong, nhờ bọn họ hỗ trợ xử lý thủ tục.

Đương nhiên, trông cô như muốn nói rằng, Trần Hạo Nhiên kia hoàn toàn không đáng tin cậy.

Chu Việt Thâm vừa mới mang theo một túi da rắn đầy bùn đất về đến nhà, hai đứa nhỏ liền kéo anh chạy về hướng bệnh viện.

Hai đứa hoảng loạn lớn tiếng nói: “Bố ơi bố, bố mau đến bệnh viện xem mẹ đi, mẹ sắp sinh em trai em gái rồi!”

Tay Chu Việt Thâm run lên, túi da rắn rơi bộp xuống đất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play