Mặt của người đàn ông bẹp dí với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Anh ta ngẩn ra mất mười mấy giây, mãi cho đến khi có chất lỏng gì ươn ướt và nóng hổi ào ào chảy ra từ mũi.

Anh ta mới hoảng sợ kêu lên thảm thiết “Aaaa”.

Anh hai nhỏ được thả ra, thấy anh ta sợ hãi vì chảy máu, cu cậu chỉ nhẹ nhàng đấm anh ta ta một cái mà thôi, sao mà lại chảy ra nhiều máu như vậy.

Cu cậu vội chạy đến sau Chu Việt Thâm trốn tránh, nhỏ giọng lại, thấp thỏm nói: “Bố ơi, con không cố ý đâu, là anh ta ta bảo con đánh mà.”

Đây là lần đầu tiên cu cậu ra tay đánh người khác, trong lòng rất sợ hãi, nhưng vừa nãy cũng thật sự rất tức giận.

Những người xấu đó đánh anh Trần Hạo Nhiên thảm như vậy, cu cậu cũng chỉ đấm anh ta một cái mà thôi.

Nhưng anh hai nhỏ không ngờ người này yếu ớt quá, sao mà chưa gì đã chảy máu rồi.

Lần đầu tiên làm chuyện xấu như vậy, tự dưng cu cậu có hơi sợ.

Chu Việt Thâm vỗ vai con trai bằng bàn tay to, trầm giọng nói: “Con đừng sợ, nhưng lần sau cũng không được xốc nổi như vậy.”

Anh vừa thấy đã biết này nhóm người này không phải người tốt, anh hai nhỏ với Trần Hạo Nhiên quan hệ luôn rất tốt, bây giờ cu cậu thấy cậu ấy bị đánh ra nông nỗi này, tức giận cũng là chuyện bình thường.

Nhưng không ngờ cu cậu đấm người ta, còn tự dọa sợ bản thân.

Ánh mắt Chu Việt Thâm có hơi bất đắc dĩ.

Anh cũng thật sự không muốn động thủ, nhìn lướt qua Trần Hạo Nhiên, rồi lạnh lùng nói: “Các cậu muốn tự đến đồn cảnh sát hay là muốn tôi đưa các cậu đi.”

Một hàng người còn chưa kịp hoàn hồn sau khi thấy cảnh đồng bọn bị một đứa trẻ con đấm chảy cả máu, đã nghe thấy lời này.

Lập tức sắc mặt tối sầm lại.

Bọn họ làm nghề này, kiêng nhất là bị người khác uy hiếp.

Người khác thấy họ đều là quay đầu chạy ngay.

Đâu có ai bảo muốn báo cảnh sát như vậy.

Người này có phải bị ngu không?

Tuy rằng người đàn ông trước mắt này thoạt nhìn vóc dáng to lớn, nhưng bọn chúng đông hơn, trên tay lại còn có vũ khí, tự dưng lại không còn thấy sợ nữa.

“Mày to gan nhỉ, có biết bọn tao là ai không? Còn muốn báo cảnh sát nữa, chống mắt lên xem bố mày mà không đánh gãy cái chân của mày, bố mày cho mày báo cảnh sát.”

Người đàn ông cầm đầu giơ gậy tiến lên phía trước, hướng vào đầu Chu Việt Thâm đánh xuống.

“Bố!” Anh hai nhỏ bị dọa sợ, hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Giây tiếp theo, cu cậu bị kinh ngạc không thốt nên lời.

Chỉ thấy bố cậu giơ tay, ngay lập tức chặn lại cây gậy mà đối phương giáng thật mạnh xuống.

Cảm giác như đối phương chẳng hề dùng tí lực nào vậy.Truyện được Team The Cala ntha edit và được đăn g tải miễn phí du y nhất trên ứ ng dụng  T YT và web t ytnovel.

Tên kia cũng hơi ngơ ra một chút, không ngờ anh có thể tiện tay chặn lại như vậy, mắt anh ta ánh lên sự bực bội, dùng sức muốn rút gậy ra.

Nhưng dù cho anh ta dùng sức mạnh như thế nào, cây gậy kia không hề lung lay trong tay người đàn ông kia.

Ngược lại bản thân lại bị đẩy ra, ngã dập mông xuống đất, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

Tình hình trông thật buồn cười.

Chu Việt Thâm vặn tay lại, người đàn ông kia chỉ cảm thấy trên tay có một sức mạnh khủng khiếp truyền đến, tay anh ta lập tức lỏng ra, anh ta ta chưa kịp phản ứng lại, cây gậy xấu xí ở trên tay anh ta bỗng nhiên giống như gậy sắt, mang theo cơn gió buốt tới đánh về phía anh ta.

Người đàn ông bị dọa ngơ cả người, dưới sức mạnh áp đảo tuyệt đối kia, anh ta lại quên cả tránh né.

Gió mạnh thổi vào mặt anh ta, gây cảm giác nhức nhối.

Khi tỉnh táo lại, cây gậy được anh ta dùng để đánh người khác, bây giờ lại đang đè lên đầu anh ta.

Như này có khi nào đánh xuống một cái, đầu anh ta sẽ bị bổ làm đôi không?

Người đàn ông ngay lập tức ngồi liệt dưới đất, chưa gì đã bị dọa mềm nhũn cả chân.

Những người xung quanh cũng đơ ra.

Chờ đến khi phản ứng lại, mặt đều biến sắc.

Bọn họ cũng không phải tên ngốc, không phải chưa từng thấy người biết võ.

Bang Tử chính là người dũng cảm nhất, đánh nhau giỏi nhất trong đám bọn họ.

Lúc này anh ta lại bị dọa sợ tới mức ngồi liệt dưới đất, không thể động đậy.

Có thể thấy cảnh tượng vừa rồi đã dọa sợ bao nhiêu người.

Ngay cả bọn họ vừa nãy đều bị dọa đến ngơ cả người, tốc độ vung gậy của người đàn ông kia quá nhanh, không phải cái kiểu vung lung tung của bọn họ, mà là kiểu thật sự có thể đánh chết người.

Mắt thấy người đàn ông hướng tới chỗ bọn họ, mấy người nuốt nước miếng, lùi lại vài bước.

“Chuyện này… Có chuyện gì từ từ nói nhé đồng chí, chúng tôi cũng chỉ là muốn bảo Trần Hạo Nhiên trả tiền mà thôi.”

“Đúng vậy, thiếu nợ thì phải trả, đây là điều bất di bất dịch.”

Lời nói còn chưa nói hết, Chu Việt Thâm đã vung cây gậy, vung mấy cái làm mấy người ngã xuống đất.

Tiếng kêu trời kêu đất thảm thiết.

Hơn mười phút sau, cảnh sát tới đưa đám người này đi.

Trần Hạo Nhiên bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng, bị trúng vài gậy, cũng chỉ bị thương ngoài da.

Những người này cũng chỉ muốn dọa cậu ấy, chứ không dám quá đáng.

Tư Niệm ngồi ở trên sô pha ăn bánh trái, không nhìn ra sắc mặt có gì thay đổi.

Chu Việt Thâm đưa Trần Hạo Nhiên đi bệnh viện, anh hai nhỏ thì trở về nhà.

Lúc này chỉ ngồi yên như tương ở bên cạnh Tư Niệm làm bài tập, mắt cứ không nhịn được ngắm nghía đồ ăn vặt trên bàn, nuốt nước miếng lại tiếp tục làm bài tập.

Lần đầu tiên cu cậu cảm thấy, làm bài tập cạnh mẹ là một chuyện đáng sợ vô cùng.

Bởi vì cùng anh Trần Hạo Nhiên đi chơi quên cả thời gian, lại còn xảy ra chuyện đánh nhau, mẹ nghe được chuyện này mặt vẫn luôn bình tĩnh, bảo cu cậu đi làm bài tập.

Còn ra lệnh bắt cu cậu mấy ngày này không được đi ra ngoài chơi cùng Trần Hạo Nhiên.

Anh hai nhỏ hơi sợ hãi.

Khi ăn cơm, cu cậu không nhịn được đi nhìn sắc mặt Tư Niệm.

Tư Niệm ngước mắt lên, hỏi cu cậu: “Tiểu Hàn, con nhìn mẹ làm gì?”

Chu Trạch Hàn nuốt nuốt nước miếng: “Mẹ ơi, có phải, có phải là mẹ giận con không?”

Tư Niệm dứt khoát hạ đôi đũa xuống hỏi: “Tại sao mẹ lại giận con?”

Chu Trạch Hàn cắn môi, “Con… con đánh người ta.”

Trước kia cu cậu từng đảm bảo với mẹ rằng, sẽ không bao giờ đánh nhau khiến cho mẹ giận nữa.

Nhưng mà hôm nay cu cậu cực kì tức giận.

Tư Niệm nói: “Chỉ vậy thôi sao?”

Trong mắt anh hai nhỏ hiện lên vẻ khó hiểu.

Ngoài cái này ra thì còn cái gì?

Cu cậu thực sự cố gắng suy nghĩ, không nghĩ ra, liền lập tức nhìn phía về phía anh cả cầu cứu.

Chu Trạch Đông cau mày, cũng không nói chuyện.

Em trai quá ham chơi, nên để mẹ dạy dỗ một chút.

Dứt khoát không để ý tới cu cậu.

Anh hai nhỏ không nuốt nổi cơm, chỉ biết nhận sai: “Mẹ ơi, con sai rồi, từ nay về sau con sẽ không bao giờ đánh nhau nữa.”

Tư Niệm nói: “Bản thân con cũng chưa biết mình sai ở đâu, nhận lỗi tác dụng?”

Thấy mắt cu cậu hơi đỏ lên, Tư Niệm hơi mềm lòng, đứa nhỏ này tính tình lơ đễnh, lúc nãy lại gặp chuyện như vậy, e là sớm đã quên lời cô dặn dò.

Tuy rằng mềm lòng, nhưng Tư Niệm vẫn như cũ nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Khi con và Trần Hạo Nhiên đi ra ngoài, mẹ dặn như thế nào?” ( truyện trên app T•Y•T )

Anh hai nhỏ nén nước mắt, dường như mới nhớ ra cái gì, trừng to đôi mắt: “Mẹ dặn con không được đi chơi quá muộn, trước khi trời tối phải về nhà.”

“Mẹ ơi, con sai rồi.”

“Sau này con sẽ không bao giờ đi ra ngoài chơi về muộn như vậy.”

“Mẹ ơi, mẹ không cần phải tức giận, con sẽ lập tức đi đứng phạt…”

Nói xong, cu cậu buông đôi đũa, tự mình chạy đi đứng phạt trong một góc tường.

Khóe mắt đỏ hoe, nhưng thực sự cố gắng không để mình rơi lệ.

Bình thường bản thân làm gì sai hay lười biếng, bố sẽ bắt cu cậu đi đứng phạt.

Tư Niệm thấy cu cậu như vậy, vừa tức giận lại vừa buồn cười.

“Ăn cơm xong rồi đứng.” Đúng một lúc có thể tiêu hóa một chút.

Thật ra Tư Niệm không chiều cu cậu, đã làm sai thì nên bị phạt, không thì sẽ không nhớ.

Tuy rằng cô rất yêu thương mấy đứa trẻ con, nhưng cũng không muốn chiều hư bọn nhỏ.

Hiện tại còn nhỏ nên vẫn biết nghe lời, chờ đến thời kì nổi loạn rất dễ học phải thói hư tật xấu.

Thói quen tốt phải hình thành từ nhỏ.

Nhưng chuyện xảy ra với Trần Hạo Nhiên khiến Tư Niệm không biết nói gì hơn.

Vốn tưởng là hoa đào, không ngờ lại là hoa héo.

Trông Chương Tuyết nhỏ nhắn như thế, vậy mà lá gan lại không nhỏ, dám đi vay nặng lãi.

Quả nhiên vẫn còn chưa trải đời, chưa từng thấy những cái hiểm độc của xã hội.

Thật xui xẻo cho Trần Hạo Nhiên, bị liên lụy thành ra như vậy.

Cũng may không liên lụy đến mình, không thì chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cho Chương Tuyết.

Tư Niệm bảo Trần Hạo Nhiên báo cảnh sát, mấy ngày nay Chương Tuyết trốn ở trong trường, không dám đi ra ngoài, đi học luôn mang khẩu trang.

Ngay cả Lưu Na Na cũng thấy có gì đó sai sai, hỏi cô ta có chuyện gì xảy ra.

Khoảng thời gian trước cô ấy còn thấy Chương Tuyết khoe khoang mình đang giúp người ta bán đồ, kiếm được tiền.

Cả ngày ở trường học khoe khoang, rất nhiều người nghe cô ta bảo kiếm được tiền, cũng muốn cô ta chỉ cho họ.

Lúc đó Chương Tuyết rất nổi tiếng.

Lưu Na Na lại cảm thấy kiếm tiền như vậy thì đơn giản quá nên hơi lo lắng, còn bí mật khuyên cô ta để cô ta cẩn thận một chút.

Dù sao thì cũng không có chuyện tiền từ trên trời rơi xuống.

Nhưng Chương Tuyết lại không nghe, cảm thấy Lưu Na Na đang ghen tị vì cô ta kiếm được tiền.

Bởi vì nhà Lưu Na Na điều kiện tốt hơn cô ta, tuy hai người là bạn tốt, nhưng từ nhỏ cô ta không sống sung sướng được như Lưu Na Na.

Sau khi lên thành phố đi học, sự chênh lệch lập tức ngày càng rõ ràng.

Lưu Na Na trước nay chưa từng thiếu tiền sinh hoạt, không giống như cô ta, lần nào cũng đều phải gọi điện thoại về nhà để xin tiền.

Người nhà trọng nam khinh nữ, mặc dù cô ta thi đỗ đại học nhưng vẫn hà khắc với cô ta, mỗi tháng chỉ cho cô ta năm đồng để sinh hoạt, mà Lưu Na Na lại có hẳn mười đồng.

Chương Tuyết lại yêu cái đẹp, sau khi biết sinh viên đại học trong thành phố vừa thanh lịch vừa xinh đẹp, sao còn có thể chịu nổi dáng vẻ quê mùa của chính mình nữa.

Nhưng muốn sửa điều đó, chút tiền ấy chắc chắn là không đủ tiêu, vì thế nhờ một người theo đuổi giới thiệu, cô ta quen được một vài người làm kinh doanh.

Lúc này đi theo người ta bán đồ.

Lần đầu tiên đã kiếm được kha khá tiền, Chương Tuyết lập tức tự mãn.

Lưu Na Na khuyên cô ta, cô ta lại cho rằng Lưu Na Na không muốn mình giỏi hơn cô ấy.

Vốn dĩ cô ta còn muốn kéo Lưu Na Na nhập hội, cùng nhau kiếm tiền.

Nhưng thấy cô ấy như vậy, Chương Tuyết lập tức không muốn cùng cô ấy kiếm tiền nữa.

Nhưng Chương Tuyết không ngờ rằng, chuyện ngoài ý muốn tới nhanh như vậy.

Cô ta mới vừa lấy một lô hàng về, trường học đã phát thông báo, dán ở mục thông báo trên cổng chính.

Phía trên chính là tin tức một đám bán hàng giả nhân viên đã bị bắt, nghe nói bởi vì rất nhiều học sinh bị lừa nhập hội, lại còn đi vay nặng lãi lấy rất nhiều hàng giả đem bán, hiện tại đang bị điều tra, bảo mọi người cẩn thận, không được mua sản phẩm…

Mà phía trên dán ảnh chụp, chính là loại sản phẩm cô đang bán.

Thủ đoạn của những người này là đầu tiên giả làm sinh viên đi mua sản phẩm của sinh viên, marketing đây là một cách kiếm tiền rất hay, để cho bọn họ nếm trái ngọt, sau đó lại lợi dụng tâm lí muốn kiếm nhiều tiền, hướng dẫn đối phương đi vay nặng lãi để mua hàng giả.

Rất nhiều học sinh sau khi mua hàng giả, mới phát hiện thực ra không có ai mua.

Dẫn tới không trả được tiền, bị đám người cho vay nặng lãi đòi nợ, bán mình trả nợ, vân vân.

Vụ việc này do liên quan đến rất nhiều người, hiện tại thành phố đã bắt đầu chuyện này lại, tập trung điều tra người có liên quan, đang thẩm vấn ở trường.

 Sau khi lấy được hàng, Chương Tuyết mới cảm thấy có gì đó không hợp lí.

Khoảng thời gian trước người kết bạn tìm cô ta mua kem dưỡng da, dường như đều đã biến mất.

Sau khi lấy hàng mới thì không có ai tới tìm mua nữa.

Lần này đầu tư hơn một ngàn đồng, mà một lọ cũng không bán được, cô ta cũng ngơ cả ra.

Những sinh viên nhiệt tình muốn cùng cô ta kiếm tiền, lúc này cũng lần lượt quay lại làm phiền, bảo muốn rút tiền.

Bởi vì căn bản không bán được.

Có người còn nói với cô ta đây là hàng giả, trường học đã dán thông báo, nên không dám bán.

Chương Tuyết mới biết được chuyện này.

Lại qua mấy ngày, khi Chương Tuyết thấp thỏm lo lắng, người cho vay nặng lãi tìm tới tận cửa.

Cô ta sợ hãi vô cùng, sợ bản thân sẽ giống những sinh viên kia, bị ép đi bán thân trả nợ, cho nên mặc kệ là ai tới gọi cô ta, Chương Tuyết đều trốn ở trong ký túc xá, không dám ló mặt ra ngoài.

Cũng may đám người này cũng không to gan đến mức vào trường học tìm cô ta.

Điều này làm cho Chương Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta liền định nhanh chóng tìm người bán hàng đi, sau đó về nhà trốn một khoảng thời gian.

Nhưng bán giá thấp cũng không có ai mua, hầu như mọi người không mua hàng của hãng này ở chỗ cô ta nữa, người có tiền đều có lối đi riêng.

Chương Tuyết đứng ngồi không yên, nghe Lưu Na Na hỏi như vậy, cô ta như là vừa nghĩ ra bản thân còn có người bạn tốt như vậy, liền cầu cứu: “Na Na, cậu có tiền không, cho tôi mượn một ít, tôi muốn về nhà một chuyến.”

Lưu Na Na hơi ngạc nhiên, hỏi cô ta: “Cậu về nhà làm gì?”

Ánh mắt Chương Tuyết lóe lên vẻ chột dạ, nói: “Bố mẹ tôi đã xảy ra chuyện, tôi muốn trở về thăm họ.”

Lưu Na Na nhíu mày, “Không phải cậu đang kiếm được rất nhiều tiền sao, sao lại muốn vay tiền tôi?”

Khoảng thời gian trước Chương Tuyết luôn khoe khoang bản thân kiếm được bao nhiêu là tiền.

Còn cố ý kéo dài khoảng cách với cô ấy, Lưu Na Na có ngu cũng nhận ra.

Trong lòng cô ấy không thoải mái, nhưng dù sao cũng đã quen biết lâu năm, nên không nói gì.

Lúc này lại phải cho cô ta vay tiền.

Chương Tuyết lập tức giải thích: “Đó là bởi vì tiền tôi đã mang đi mua hàng hết cả rồi, chưa kịp bán hồi vốn. Cậu cứ yên tâm, chờ tôi trở về sẽ mang tiền trả cho cậu.”

Thấy cô ta rất sốt ruột, không giống giả vờ, Lưu Na Na cũng không thể từ chối, cô hỏi: “Cậu cần bao nhiêu?”

Nếu thật sự là bố mẹ cô bị bệnh mà bản thân lại không giúp một chút nào, thật sự là không phải phép.

Khi cô ấy nói vậy, Lục Dao ở bên cạnh đang đọc sách cũng nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái.

Ánh mắt khó hiểu.

“Không nhiều lắm đâu, cậu cho tôi mượn ba mươi đồng là được, tôi biết cậu có thói quen tiết kiệm tiền…” Chương Tuyết vui mừng, vội vàng nói.

Mặt Lưu Na Na biến sắc: “Ba mươi đồng! Mua vé xe ở đâu mà lại cần nhiều tiền như vậy, cậu không lừa tôi đấy chứ?”

Cô ấy có thể cho cô ta mượn tiền mua vé xe, nhưng nếu mà cô ta lại mang đi mua hàng gì đó, Lưu Na Na nhất định không đưa, lập tức từ chối: “Tôi không có nhiều như vậy!”

Sắc mặt Chương Tuyết vừa rồi còn có chuyển biến tốt lập tức trở nên khó coi: “Không phải chứ Na Na, chúng ta quen nhau đã mười mấy năm, chỉ có ba mươi đồng mà cậu cũng không cho tôi mượn sao? Chẳng lẽ cậu đã quên trước kia khi đi học, tôi đã giúp đỡ cậu như thế nào sao? Cậu lại còn nghi ngờ tôi, thật sự khiến tôi đau lòng quá!”

“Tôi chỉ muốn mua cho bố mẹ tôi ít thuốc từ đây mang về thôi, vậy mà cậu lại nghĩ tôi thế này thế kia!”

Cô ta làm mặt thất vọng.

Cô ta nói thế, Lưu Na Na cũng cạn lời.

Đúng là trước đây khi hai người học cấp ba, Chương Tuyết luôn là người chơi cùng cô ấy, hai người dính lấy nhau như hình với bóng, nói rằng phải làm chị em tốt cả đời.

Lúc này thấy cô ta như vậy, cô ấy lập tức nói: “Không phải như thế, Tiểu Tuyết cậu đừng tức giận, tôi cho cậu mượn là được rồi.”

Thực ra cô ấy tiết kiệm mấy chục đồng để sau này dùng.

Nhưng Chương Tuyết gấp gáp như vậy, cô ấy cũng đành chịu.

“Cậu đợi đó, tôi đi lấy tiền cho cậu.”

Cuối cùng Chương Tuyết cũng hài lòng, cười nói: “Na Na, vẫn là cậu đối xử tốt với tôi!”

Lục Dao đặt quyển sách xuống bộp một cái.

“Lưu Na Na, tôi khuyên cậu đừng cho cậu ấy mượn.”

Lưu Na Na ngẩn người, ngờ vực nhìn cô ta: “Tại sao vậy?”

“Cậu bị mù sao, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy trên mục thông báo dán trường học bên ngoài viết gần đây có rất nhiều sinh viên bị lừa? Nếu tôi nhớ không lầm, những món hàng đặt trên giường Chương Tuyết kia chính là hàng già mà trường học nói tới!”

Cô ta vốn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng không ngờ Lưu Na Na lại ngốc như vậy.

Chuyện này mà chưa biết thì thật vô lí.

Gần đây Chương Tuyết trông chẳng khác gì ăn trộm, nếu không phải không muốn xen vào việc của người khác, cô ta đã báo cáo Chương Tuyết từ lâu rồi.

Mặt Chương Tuyết biến sắc: “Cậu, cậu nói linh tinh, đồ tôi bán không phải hàng giả!”

“Có phải thật hay không, trong lòng cậu tự biết.”

“Na Na, cậu tin cậu ấy hay là tin tôi.”

Chương Tuyết tức giận nói.

Lưu Na Na nghe Lục Dao nói như vậy, cũng nghi ngờ hỏi: “Tiểu Tuyết, cậu nói thật với tôi, cậu bị lừa thật sao?”

Bảo sao cô ta gần đây luôn trốn trong ký túc xá, mình kêu cô ta ra ngoài cô ta cũng không ra, ra ngoài đi học đều phải mang khẩu trang.

Cô ấy còn tưởng do Chương Tuyết cảm thấy không khỏe mà thôi.

Lúc này sắc mặt cô ấy lập tức trở nên khó coi.

Chương Tuyết thấy bản thân bị phát hiện, cũng có hơi luống cuống, tức giận nói: “Nói hươu nói vượn, cậu không muốn cho tôi mượn tiền thì cứ nói thẳng, viện nhiều lí do như vậy làm gì.”

Nói xong, cô ta phẫn nộ xoay người mở cửa ra định đi.

Ai ngờ lại có mấy cảnh sát đứng sẵn ở cửa, thấy cô ta ra ngoài, họ mở miệng nói: “Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, Chương Tuyết có ở đây không, mời đi cùng chúng tôi…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play