Bởi vì trại chăn nuôi của Chu Việt Thâm rất nhiều việc, anh lại là ông chủ, không thể vắng mặt trong thời gian dài, nên sau khi ăn sáng, hai người phải rời đi.
Bố Lâm, mẹ Lâm không nỡ để họ đi, nhưng cũng không thể giữ họ ở lại mãi.
Thế là sau bữa sáng, hai người họ chuẩn bị lên đường.
Lúc này.
Nhà họ Chu.
Hôm nay là thứ bảy, không cần đến trường.
Chu Việt Hàn đang ngồi trước bàn ăn có món canh chan cơm do anh trai nấu.
Biểu cảm trên gương mặt như bị táo bón.
Thỉnh thoảng, cu cậu lại liếc mắt nhìn ra ngoài, lúc này cu cậu mới phát hiện mình rất nhớ người mẹ kế xinh đẹp ấy.
Chu Việt Đông vẫn ăn, mặt không đổi sắc.
Chu Việt Hàn ăn không hết nhưng cu cậu không dám lãng phí, đành mang ra ngoài cho Đại Hoàng ăn.
Nhưng Đại Hoàng chỉ đưa mũi đến ngửi ngửi rồi quay đầu đi, không thèm nhìn lại lần thứ hai.
Chu Việt Hàn nhỏ giọng nói: “Đại Hoàng, mày cũng cảm thấy anh trai tao nấu không ngon đúng không?”
“Tao cũng thấy vậy, nhưng mà tao không dám nói.”
“Không biết khi nào mẹ kế mới về nữa. Không phải là tao nhớ mẹ kế đâu, tao chỉ là lo cho em gái thôi.”
Cu cậu ngồi xổm bên cạnh Đại Hoàng, lẩm bẩm một mình.
Trùng hợp thay, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Chu Việt Hàn nhìn sang với ánh mắt đầy mong chờ, nhưng cuối cùng lại thấy thím Lưu cùng vẻ mặt nịnh bợ.
Cu cậu vô cùng thất vọng.
“Anh hai nhỏ, mau mở cửa cho bà. Bà mang đồ ăn ngon đến cho hai đứa đây.”
Khoảng thời gian này, thím Lưu trở về nhà, người nhà nghe tin thím ta bị đuổi việc, đối xử với thím ta chẳng ra gì.
Lúc này, nghe nói Chu Việt Thâm và Tư Niệm đã sang thôn bên cạnh, thím ta vội vàng chạy tới.
Thím ta định xem thử mình có thể lấy được thứ gì tốt không.
Vừa thấy anh hai nhỏ ở nhà, mắt thím ta sáng lên.
Hai đứa trẻ này rất nhát, dù thím ta làm gì chúng cũng chưa bao giờ than trách.
Thế là thím ta dụ dỗ cu cậu mở cửa cho mình.
Cu cậu nghe nói có đồ ăn ngon bèn háo hức bước đến.
“Đồ ngon gì vậy ạ?” Cu cậu tò mò đứng ở cửa nhìn thím Lưu.
Rõ ràng là chẳng có gì trong tay thím ta cả.
“Cháu cho bà vào đi, bà sẽ đưa cho cháu.” Thím Lưu nào có đem đồ ăn, đây chỉ là trò dụ dỗ trẻ con thôi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Con cái trong nhà thím ta còn tiếc, không dám mua đồ ăn ngon cho, huống hồ gì mấy đứa trẻ khác.
Cu cậu hơi nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà mở cửa.
Thế là thím Lưu lập tức đi vào. Sau khi nhìn xung quanh, thấy không có ai, thím ta vội vàng vào nhà của nhà họ Chu.
Muốn vào nhà họ Chu không phải chuyện đơn giản.
Nhà họ Chu khác với những gia đình khác, vì sự an toàn của con cái, Chu Việt Thâm không chỉ nuôi một con chó lớn mà còn khóa chặt cửa sắt.
Những nhà khác chỉ khép cửa rồi gài then gỗ nên thường xuyên bị trộm.
Nhưng chưa có tên trộm nào dám bén mảng đến căn nhà lớn như nhà họ Chu đây.
Thím Lưu cũng ỷ chuyện mình được làm việc ở nhà họ Chu một thời gian nên mới dám tới.
Sau khi để thím ta vào, Chu Việt Hàn mới thấy hối hận. Tuy không thích bà Lưu nhưng vì là người quen nên cu cậu cũng không nghĩ nhiều.
Thấy thím ta phớt lờ mình, đi thẳng vào trong nhà, cu cậu hoảng sợ.
“Bà Lưu, bà đến đây làm gì thế?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thím Lưu nói cho có lệ: “Bà để quên đồ nên tới tìm.”
Nói xong, thím ta đi lên tầng hai.
Người phụ nữ đó ở thành phố về, chắc hẳn mang theo rất nhiều của tốt vật quý bên mình. Thím ta đến trộm đồ, có lẽ Tư Niệm sẽ tưởng anh cả nhỏ với anh hai nhỏ lấy.
Thím ta không tin người phụ nữ này có thể giữ bình tĩnh khi biết đồ của mình bị đánh cắp.
Chu Việt Đông vừa mới rửa bát đi ra thì nhìn thấy thím Lưu đi vào phòng mẹ kế. Em trai đi theo phía sau, vẻ mặt bối rối.
Thằng bé chạy tới hỏi: “Tiểu Hàn, sao bà ta lại ở đây?”
Chu Việt Hàn định theo thím ta vào trong, không ngờ lại bị thím Lưu nhốt bên ngoài, lúc này cu cậu sợ đến suýt khóc.
Cu cậu ý thức được mình đã làm sai, cũng không biết phải làm sao. Thấy anh trai đến, cu cậu như bắt được cọng rơm cứu mạng, kêu lên: “Anh, bà Lưu nói bà để quên đồ ở nhà của chúng ta, còn nói sau khi lên phòng, bà sẽ cho mình ăn ngon, nhưng không hiểu sao bà lại vào phòng mẹ kế… Huhuhu, em không cố ý đâu.”
Hai mắt Chu Việt Hàn đỏ hoe, chân run rẩy, một chân cọ cọ phía sau, ấp úng nói.
Lỡ như bà Lưu trộm đồ của mẹ kế thì sao?
Chắc chắn cu cậu sẽ bị mẹ kế đánh chết. Huhuhu, cu cậu chưa muốn chết.
Chu Việt Đông cũng trừng mắt nhìn em trai mình: “Em ngốc quá đi!”
**
Khi Tư Niệm và Chu Việt Thâm trở về thôn, hai người đường ai nấy đi. Chu Việt Thâm đến thẳng trại chăn nuôi, còn cô dắt Dao Dao về nhà.
Hôm nay là thứ bảy, anh cả nhỏ và anh hai nhỏ không đi học, Tư Niệm suy nghĩ, cô định dẫn mấy đứa trẻ vào núi nhặt một ít rau củ.
Vừa hay hôm nay trời đẹp, khuya hôm qua có mưa. Lúc này trên núi chắc hẳn có rất nhiều nấm rừng.
Nấm rừng mà hầm canh thì ngon tuyệt.
Tuy nhiên, vừa đến cửa nhà, cô phát hiện cửa sắt đã mở.
Cô nghi ngờ bước vào. Đại Hoàng nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy vẫy đuôi tỏ vẻ đói bụng.
Tư Niệm định chơi đùa với Đại Hoàng một lát, cô biết nó không cắn người nên cũng không sợ nó nữa.
Vừa định bước tới vuốt ve thì cô nghe thấy tiếng khóc yếu ớt phát ra từ trong nhà.
Đó là giọng của anh hai nhỏ.
Mắt Tư Niệm đanh lại, cô vội vàng bước vào.
Trước mắt cô, anh cả nhỏ ngã xuống đất, còn anh hai nhỏ thì sợ hãi, khóc nức nở.
Thím Lưu kiêu căng ngạo mạn đứng trước mặt hai đứa trẻ, miệng mắng mỏ không ngớt, lại còn giơ chân đá: “Hai đứa súc sinh này, muốn chết hay sao mà dám chặn bà đây hả…”
Nói xong, thím ta rời đi. Tuy nhiên, gương mặt đắc ý của thím ta chợt cứng đờ khi nhìn thấy Tư Niệm đang đứng ở cửa.
Thím ta vô thức che túi của mình.
Tư Niệm không ngờ thím Lưu lại xuất hiện ở đây, sắc mặt tối sầm, cô sải bước đến đỡ Chu Việt Đông lên.
Cô nhìn từ trên xuống dưới, thấy thằng bé không sao thì thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn thím Lưu đang hoảng loạn.
Tư Niệm nheo mắt: “Thím Lưu, thím vừa làm gì vậy?”
“Tôi, tôi không có làm gì hết, tại mấy đứa súc sinh này chặn đường tôi, không cho tôi đi nên tôi mới đẩy nó chút thôi, không phải lỗi của tôi.”
Thím Lưu chột dạ biện hộ.
“Vậy tại sao thím xuất hiện ở nhà tôi?” Tư Niệm trầm giọng hỏi.
Thím Lưu tự tin nói: “Hồi trước tôi chăm sóc mấy đứa nhỏ, để quên đồ ở đây nên quay lại lấy.” Lúc này, thím ta đảo mắt, tức giận nói: “Không ngờ vừa mới bước vào, tôi thấy hai đứa trẻ này lẻn vào phòng cô trộm đồ. Tôi mắng chúng, định nói cho cô biết thì hai đứa nó sợ hãi, không cho tôi đi. Chuyện là vậy đó!”
“Chắc cô cũng nghe kể rồi mà. Mẹ kế cũ cũng là bị hai đứa nó đuổi đi đấy. Chúng sợ người khác đến cướp bố mình. Cô đừng có thấy chúng còn nhỏ mà tưởng bở, chúng nó mưu mô lắm.”
Nghe thím ta vừa ăn cướp vừa la làng, mặt của Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn trắng bệch, không còn một giọt máu.
Chúng mở to mắt, vẻ mặt hoang mang, không dám tin.