Tư Niệm khá bất ngờ, cô không nghĩ anh đã từng nhập ngũ.

Cô còn tưởng trông Chu Việt Thâm khó chọc như vậy có thể trước đây anh từng là dân anh chị, thường xuyên đánh nhau nên mới bị thương.

Chẳng trách vết thương kia giống như vết đạn bắn, ắt hẳn đó là một nhiệm vụ rất nguy hiểm.

Trong tích tắc, Tư Niệm cảm thấy nể phục anh.

“Vậy lòng anh còn thương nhớ ai không?” Cô tò mò hỏi. 

“Sao em hỏi chuyện này?” Chu Việt Thâm khó hiểu.

“Tôi nhớ anh đã có một đời vợ…”

Nhắc đến vợ cũ, Chu Việt Thâm bèn cau mày.

Tư Niệm nghĩ thầm có phải mình vừa nhắc đến chuyện không nên nhắc không, dù sao điều tối kỵ giữa nam và nữ chính là cuộc hôn nhân trước.

Sau đó cô nghe Chu Việt Thâm nói: “Tôi và cô ta đến với nhau do mai mối, không tiếp xúc nhiều, cũng không có tình cảm.”

“Ngoài ra, tôi chưa hề tiếp xúc với bất kỳ phụ nữ nào cả.”

Tư Niệm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại lo lắng. Người đàn ông này đã ba mươi tuổi rồi mà chưa hề tiếp xúc với phụ nữ sao?

Đàn ông ba mươi tuổi, giàu có, đẹp trai nhưng không gần nữ sắc, một là anh thích đàn ông, hai là anh không giỏi chuyện đó.

Tư Niệm vô thức nhìn xuống phần thân dưới của người đàn ông…

Ánh mắt nghi ngờ đó khiến sắc mặt Chu Việt Thâm tối sầm: “…”

Anh mất tự nhiên đứng dậy nói: “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”

“Nếu em thấy không thoải mái, tôi sẽ ngủ dưới đất.”

Thấy phản ứng của anh, Tư Niệm càng thêm phần lo lắng.

Cô là một người phụ nữ bình thường, không sinh hoạt đêm thì phải làm thế nào?

Đùng là không thể vừa muốn ăn cá, vừa muốn ăn tay gấu* được.

(*Thành ngữ: “Cá và tay gấu không thể có cả hai” ý khuyên con người không nên tham lam)

“Không sao, cứ ngủ trên giường đi.” Dù gì cũng không được, ngủ chung hay riêng cũng như nhau cả thôi.

Tư Niệm nghĩ.

Tiếng thở dài rất khẽ, dường như không thể nghe thấy, nhưng một người đàn ông thông minh như anh không thể không nhận ra.

Chẳng hiểu sao, Chu Việt Thâm lại nhớ đến ánh mắt nghi hoặc của Tư Niệm vừa rồi.

Sắc mặt anh trầm xuống.

Chu Việt Thâm: “…” (Muốn chứng minh bản thân lắm nhưng sợ sẽ dọa cô ấy.)

Lúc này Tư Niệm không suy nghĩ nhiều, cô kéo chăn rồi chui vào. Một bên chăn bị kéo ra, người đàn ông tiến lại gần, trong nháy mắt, Tư Niệm ngửi thấy mùi nước suối trong lành trên người anh. Cô lại thở dài, thầm nghĩ, một người đàn ông tốt như vậy, sao lại không cứng được.

Bây giờ hai người vẫn chưa quá thân quen, chờ sau này cô sẽ tìm cơ hội đưa anh gặp bác sĩ xem sao.

Động tác của Chu Việt Thâm trên giường lần nữa khựng lại theo tiếng thở dài.

Tư Niệm nghĩ vậy rồi nhắm mắt.

Dù Chu Việt Thâm không cứng được nhưng cô sẽ không ghét bỏ anh, không biết vì sao cô lại có ấn tượng tốt với người đàn ông này. Cô cảm thấy chỉ cần mình theo anh thì sẽ hạnh phúc.

Chu Việt Thâm đưa tay tắt đèn rồi nằm xuống. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Vì có thêm người đàn ông, chiếc giường đôi không lớn không nhỏ bỗng trở nên chật hẹp.

Cô có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể người bên cạnh qua hơi thở của anh.

Đây là lần đầu tiên Tư Niệm ngủ chung giường với một người đàn ông nên vẫn chưa quen. Cô xoay qua trở lại, cố gắng nhắm mắt.

Cô lo mình sẽ không ngủ được, nhưng cô nào biết mình đã lo thừa, vì chỉ mười phút sau: Zzzzzzz...

Nửa đêm.

Chu Việt Thâm bất lực đẩy người phụ nữ đang rúc vào lòng mình ra.

Kết quả, giây tiếp theo, một cái chân thon dài mịn màng chợt gác lên đùi anh, còn cọ cọ hai cái.

Người vừa bị đẩy ra còn tùy tiện đặt tay lên ngực anh, cảm giác mềm mại khiến anh khó thở.

Cô ôm chặt lấy anh như xem anh là một con gấu bông.

Chiếc váy cô đang mặc là của mẹ, dáng người cô mảnh khảnh, chiếc váy thì rộng thùng thình, lúc ngủ không ngay ngắn, vô tình để lộ bả vai nõn nà.

Đôi chân thon dài càng ôm chặt anh hơn. Nhìn đôi chân cô, lần đầu tiên trong đời Chu Việt Thâm cảm thấy ghét việc mắt mình có thể nhìn rõ trong bóng đêm.

Anh khẽ nhổm dậy, kéo chiếc chăn bị cô đá ra, đắp lên người cô, che đi phong cảnh trước mắt.

Tuy nhiên, cảm giác mềm mại trên cơ thể vẫn rất rõ ràng, hơi thở tràn ngập hương thơm của phụ nữ...

**

Tối qua Tư Niệm ngủ rất ngon, sáng nay dậy sớm.

Mở mắt ra, cô thấy người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ, chỉ đắp chăn ở phần thân dưới, để lộ vòng eo săn chắc cùng những vết sẹo đáng sợ.

Mặc dù những vết sẹo trông đáng sợ là thế, nhưng chúng lại khiến đàn ông có sức hút hơn.

Dáng người của anh không thuộc loại cơ bắp thô thiển, làn da màu đồng, những đường cơ khỏe khoắn đang thả lỏng vẫn rất mê người.

Lúc dùng sức, gân cơ sẽ nổi lên rõ ràng.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến miệng lưỡi khô khốc.

Một người đàn ông tràn đầy sinh lực như anh vậy mà lại không được.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tư Niệm vô thức chuyển xuống phần thân dưới của anh.

Cô nghe nói, mỗi sáng đàn ông thường sẽ… 

Bùm!

Cô nuốt nước miếng.

Cô không có ý mạo phạm đâu, cô chỉ muốn lén xem anh có bình thường hay không thôi.

Anh yên tâm, dù anh không bình thường, chị đây cũng sẽ không ghét bỏ anh, sau này các bệnh viện nam khoa sẽ phát triển hơn, mọi vấn đề đều có thể được giải quyết.

Tư Niệm thận trọng đưa tay kéo chăn ra. Không ngờ, ngay lúc cô sắp nhìn thấy mục tiêu thì Chu Việt Thâm đột nhiên cử động. Anh mở mắt.

Thấy Chu Việt Thâm động đậy, cô vội vàng ngước mắt lên, bắt gặp một đôi mắt sâu như biển mở to, sau đó nheo mắt khó hiểu nhìn cô!

Tư Niệm có tật giật mình, cô hoảng sợ, theo quán tính kêu “A” một tiếng, vội vàng thu tay lại.

Chu Việt Thâm cũng ngẩn người một lúc, sau đó anh chống tay ngồi dậy trên giường, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt càng lúc càng khó coi. ( truyện trên app t.y.t )

Hóa ra cảm giác tối qua không phải là ảo giác.

Người phụ nữ này đang nghi ngờ anh, tưởng anh không được.

Nhưng anh không ngờ cô lại liều lĩnh như vậy.

Nếu không phải anh ngăn cản kịp thời, e rằng cô đã xem thấy hết rồi.

Người phụ nữ này…

Đôi lông mày đen nhánh của Chu Việt Thâm cau lại, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Tư Niệm, anh thở dài: “Tôi dậy trước, em ngủ thêm đi.”

Tư Niệm khẽ vuốt ngực thở phào. Cô tưởng anh không chú ý đến hành động thô tục của cô vừa rồi, nhưng Chu Việt Thâm lại im lặng nhìn cô một lúc lâu rồi hạ giọng nói: “Có chuyện gì em cứ hỏi tôi, không cần lén lút như vậy.”

Tư Niệm: “...” Đây là chuyện có thể hỏi sao?

**

Khi Tư Niệm đi ra, cả nhà đều đã thức dậy. Sáng nay mọi người trong nhà ăn món mì dưa chua sở trường của mẹ Lâm, nhưng mọi người lại cảm thấy món ăn chẳng có vị gì đặc biệt cả.

Thật vậy, sau khi ăn bữa tiệc Mãn Hán do Tư Niệm nấu hôm qua, những món ăn tưởng chừng như ngon miệng này lại trở nên rất tầm thường.

Nghĩ đến chuyện Tư Niệm sắp kết hôn, có lẽ họ sẽ không bao giờ được ăn ngon như vậy nữa, mọi người đều âu sầu không ngủ được.

Nhất là Lâm Vũ, gần như suốt đêm qua cậu bé chỉ nghĩ về chiếc bánh bột mì trắng mà mình đã ăn hôm qu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play