Một lúc sau, cổ tay của cô đau nhức, cảm giác như lòng bàn tay đã phồng rộp.
Thể lực của cô cũng giảm sút nhanh hơn những người khác, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau.
Cô vừa mới đứng thẳng người vươn vai, thả lòng bàn tay thì một bóng đen xuất hiện trước mặt cô.
Chu Việt Thâm che áo khoác lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, trầm giọng nói: “Nghỉ ngơi đi, để tôi làm cho.”
Tư Niệm giơ tay lau mồ hôi. Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu sáng, mềm mại, mồ hôi như viên ngọc trong suốt trượt xuống da, thấm vào trong vải.
Vải dính vào da tôn lên vòng eo thon gọn, khiến những đường cong dáng người cô càng thêm bắt mắt.
Một vẻ đẹp… không thể tả thành lời.
Mọi người xung quanh đều trộm nhìn sang.
Chu Việt Thâm đứng đó, chắn tầm nhìn của hầu hết mọi người. Anh nhìn cô vài giây rồi nhìn chỗ khác.
“Được, vậy phiền anh rồi.”
Tư Niệm cũng không phải là người thích thể hiện.
Hơn nữa, nguyên chủ chăm sóc cơ thể rất tốt, cô rất thích nên không thể tự mình hủy hoại nó.
Phụ nữ ai chẳng yêu cái đẹp, đương nhiên họ mong mình sẽ luôn xinh đẹp như vậy.
Không cần biết những người khác thế nào, mình nhìn mình cũng đủ vui rồi.
Chu Việt Thâm cúi người bắt đầu làm việc, Tư Niệm vô tình liếc nhìn cánh tay rắn chắc của người đàn ông đang căng ra, để lộ đường gân cơ gợi cảm. Bàn tay to khỏe như vậy, siết người chắc là đau lắm.
Trong đầu Tư Niệm chợt xuất hiện những hình ảnh đen tối, nghĩ tới đây, cô đỏ mặt.
Cô vội vỗ vỗ vào mặt, nhìn đi chỗ khác.
Không ngờ, Chu Việt Thâm đột nhiên ngước mắt lên, từ xa nhìn cô.
Sắc trời ngả tối, mấy người phụ nữ về nhà nấu cơm.
Những người đàn ông ở lại ngoài đồng để thu hoạch lúa mạch.
Bởi vì hôm nay Tư Niệm hơi mệt, buổi tối mẹ Lâm không cho cô nấu cơm, cô cảm thấy rất vui.
Buổi tối mọi người trở về, nhìn thấy bữa ăn do mẹ Lâm nấu, sự thất vọng hiện rõ trong đôi mắt họ.
Mẹ Lâm giận trông như con cá nóc.
Nhưng sau một ngày vất vả, ai nấy đều mỏi mệt nên họ vừa mừng vừa sợ, chỉ đành chấp nhận.
Trời tối, mấy đứa trẻ bắt đầu ngủ gật.
Vì đã quá muộn nên mẹ Lâm bảo hai người ở lại ngủ.
Phòng của hai người được dọn dẹp sạch sẽ, chăn đệm cũng được thay mới.
Bởi vì Tư Niệm đã đến nhà họ Chu ở được một thời gian, nhà họ Lâm tưởng rằng hai người đã ở cùng phòng nên không suy nghĩ nhiều.
Dù sao thì hai người họ cũng sắp kết hôn, tạo cơ hội để hai người trò chuyện, bày tỏ tình cảm nhiều hơn cũng tốt.
Mẹ Lâm nói: “Niệm Niệm, tối nay con với Việt Thâm ngủ ở phòng này, có chuyện gì thì nói với mẹ.”
Tư Niệm định mở lời nhưng bắt gặp ánh mắt vui vẻ của mẹ Lâm, cô đành phải nuốt những gì định nói vào trong.
Thôi bỏ đi, nếu cô và Chu Việt Thâm không ngủ chung, e rằng người nhà sẽ suy nghĩ lung tung mất.
Dù gì họ cũng sắp kết hôn rồi, không sớm thì muộn cũng phải ngủ chung thôi.
Vả lại, còn có con nít nên không cần lo lắng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Giây tiếp theo, mẹ Lâm lại nói: “Mẹ thấy Dao Dao ngủ với bọn Tiểu Phong rồi, hai đứa có thể yên tâm nghỉ ngơi, cứ để em con trông đứa nhỏ.”
Tư Niệm: “...”
Chu Việt Thâm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, sau khi mẹ Lâm rời đi, anh trầm mặc nhìn cô một lúc, trầm giọng nói: “Yên tâm, nếu em không đồng ý, tôi sẽ không chạm vào em.”
Tư Niệm ngẩn người. Nói như vậy nghĩa là mình đang cự tuyệt à?
Tuy cô không ôm nhiều kỳ vọng với đàn ông nhưng không có nghĩa là cô không muốn ôm đàn ông ngủ.
Trong lòng không có đàn ông cũng được, nhưng cô chưa từng nói là cô không cần đàn ông bên cạnh.
Tư Niệm đã độc thân quá lâu rồi, cô muốn tìm một người đàn ông để ôm hôn cả ngày, cuối cùng cô cũng tìm được một người đàn ông tuấn tú thành thục.
Vậy mà người ta lại nói nếu cô không đồng ý thì sẽ không chạm vào cô.
Làm sao cô dám thốt lên hai chữ đồng ý chứ?
Chu Việt Thâm: “…” Sao có cảm giác ánh mắt cô ngập tràn thất vọng vậy?
Ở đây không tiện nghi như nhà họ Chu, cô lại không mang theo quần áo để thay, Tư Niệm chỉ tắm sơ rồi vào phòng ngủ.
Căn phòng sạch sẽ, giường đệm mới tinh.
Tuy là giường gỗ nhưng bên dưới lại có mấy lớp vải. Mẹ Lâm còn ước mình có thể cho hai người mọi thứ tốt nhất trong nhà.
Tư Niệm không quen mặc quần đi ngủ nên nhờ mẹ Lâm tìm một chiếc váy rộng để mặc. Rõ ràng là một chiếc váy hoa có phần lỗi thời nhưng khi cô mặc vào, nó lại đẹp không tưởng.
Mẹ Lâm đỏ mặt nhìn theo bóng dáng con gái.
Ai lấy được con gái bà ấy chắc là tu đức tám đời.
Tư Niệm trở về phòng, không lâu sau đó, Chu Việt Thâm cũng bước vào, cả người còn ướt nước, ban ngày đổ mồ hôi nhiều, anh vừa mới tắm rửa, tiện thể giặt quần áo.
Khuôn ngực săn chắc để lộ những vết sẹo.
Tư Niệm chỉ nhìn thoáng qua, cô hơi ngẩn người.
Trên ngực anh có một vết sẹo khá sâu, cách tim không xa.
Giống như... là bị một viên đạn xuyên qua vậy.
Cô cảm thấy hơi tò mò, Chu Việt Thâm chỉ là nam phụ nên không được miêu tả chi tiết.
Cô thực sự không biết trước đây người đàn ông này đã làm gì.
Ngoài vết sẹo rõ ràng kia, còn có rất nhiều vết sẹo ngang dọc. Những vết sẹo này có lẽ xuất hiện rất lâu rồi.
Hôm nay làm việc, Tư Niệm nhìn anh hồi lâu, cũng không biết nên diễn tả thế nào nữa. Trông anh thành thạo linh hoạt như cá bơi dưới sông, dũng mãnh như dã thú trong núi.
Chu Việt Thâm và Tư Niệm bên nhau đã lâu, họ sắp kết hôn, có một số chuyện cần nói. Anh ngồi ở mép giường, trầm tư nhìn Tư Niệm rồi nghiêm túc nói: “Tôi muốn nói với em vài chuyện.” ( truyện trên app T Y T )
Tư Niệm rời mắt khỏi người anh, chậm rãi gật đầu: “Anh cứ nói.”
Chu Việt Thâm ra hiệu cho Tư Niệm ngồi xuống, Tư Niệm xoay người ngồi trên giường, đối mặt với anh.
Ánh trăng như nước tràn vào căn phòng nhỏ, sắc mặt của hai người trong phòng có phần mông lung. Chu Việt Thâm chậm rãi nói: “Tư Niệm, chúng ta đã đi đến bước cưới hỏi rồi. Tuy tôi không biết vì sao em lại tới đây, nhưng nếu em đồng ý lấy tôi, tôi sẽ không để em phải chịu ấm ức, em muốn yêu cầu gì cứ nói với tôi, em thắc mắc gì có thể hỏi tôi.”
Tư Niệm chớp chớp hàng mi dài, đôi mắt sáng như sao: “Được, vậy tôi sẽ không khách sáo. Tại sao anh lại không muốn có con?”
Có vẻ như Chu Việt Thâm không ngạc nhiên trước câu hỏi này, anh bình tĩnh trả lời: “Thật sự là vì ba đứa nhỏ. Em cũng thấy đó, tôi rất bận, tôi không muốn con mình giống như con của chị tôi. Bởi vì đàn ông bận công việc thì không thể nào chăm sóc con cái, như vậy sẽ để lại cho con cái sự tổn thương không cách nào chữa lành.”
Tư Niệm gật đầu, cô hiểu rồi, việc nuôi ba đứa con của chị gái thật sự không hề đơn giản, nếu sinh thêm con thì áp lực của anh sẽ lớn hơn.
“Sao trên người anh nhiều sẹo thế?” Cô đưa ngón tay trắng nõn ra, chỉ vào ngực người đàn ông hỏi.
Chu Việt Thâm ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Trước đây tôi nhập ngũ mấy năm, đây là vết thương để lại lúc tôi đi làm nhiệm vụ.”