Sau những làn khói thơm lượn lờ, mọi người vội vàng chào tạm biệt và trở về nhà, chỉ những người thân thiết còn ở lại.
Mẹ Lâm dọn chiếc bàn bốn góc ra sân rồi bày các món ăn lên bàn.
Nhìn bàn ăn phong phú, ai nấy đều trầm trồ, bữa này còn thịnh soạn hơn cả Tết, nào là thịt lợn, nào là thịt gà.
Dù sao Chu Việt Thâm cũng mang đến hơn mấy chục cân thịt lợn, còn có gạo, thuốc lá và rượu tốt. Nếu nhà mẹ vợ nấu không ngon thì cũng không phải phép lắm.
Mẹ Lâm mời mọi người vào bàn, mọi người nhìn những món ăn cầu kỳ trước mắt đều khen ngợi: “Chị dâu Lâm, tay nghề nấu nướng của chị cao thật đấy. Ngày mai nhà em tổ chức tiệc, chắc là phải mời chị làm đầu bếp thôi!”
“Hồi đó anh hai nói chị nấu ăn dở lắm, thì ra lo do sợ bọn em đến nhà chị lấy đồ ăn nên mới nói như vậy.” Mọi người ghen tị nhìn bố Lâm.
Suýt nữa bố Lâm đã phun hết rượu ra ngoài, ông ấy cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của vợ, không dám ngẩng đầu lên.
Cuối cùng, ông ấy ngượng nghịu đáp: “Tôi, tôi đâu có nói là dở…”
Những người không rõ sự tình vẫn trêu chọc: “Hahaha, anh hai khiêm tốn quá…”
Trán bố Lâm toát mồ hôi lạnh, cố gắng nháy mắt ra hiệu với bạn bè.
“Ha ha…”
“Đúng rồi, tay nghề của tôi không cao như vậy đâu, mấy món này đều là do con gái tôi nấu cả đấy. Tôi làm gì biết nhiều món như vậy.”
Sau khi nhìn chồng với ánh mắt “nước đuôi chuột”*, mẹ Lâm tự hào giải thích với mọi người.
(*Câu này trong tiếng Trung là “Háo tử vĩ trấp” đồng âm với thành ngữ “Hảo tự vi chi” nghĩa là “Lên mặt dạy đời”)
Mọi người nghe vậy đều ngạc nhiên.
“Thật hay đùa thế?”
“Đương nhiên là thật rồi. Con gái tôi trông như thế thôi chứ thật ra thạo chuyện bếp núc lắm. Không có nó, tôi cũng không làm được mấy món này.”
“Mọi người mau thử đi, đừng phụ lòng tâm ý của con gái tôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, mẹ Lâm hơi nâng cằm, vẻ mặt đầy tự hào.
Đâu ai ngờ cô con gái nhà họ Lâm thoạt trông như tiểu thư mong manh lại có thể giỏi giang như vậy.
Ban đầu họ còn tưởng cô là kiểu người mười ngón tay không đụng nước.
Nào ngờ lại giỏi như thế.
Tìm khắp thôn cũng chẳng có mấy ai nấu ăn ngon như cô.
Món ăn còn hấp dẫn hơn cả ngoài tiệm cơm quốc doanh.
Mọi người gắp một miếng thịt cho vào miệng, lập tức kêu lên: “Thơm quá, thịt mềm thật đấy!”
“Phải phải, tôi chưa bao giờ ăn đậu phộng như thế này. Đậu phộng ngon lắm.”
“Cô gái Tư Niệm này chắc định làm đầu bếp nhỉ?”
Có người ngạc nhiên nhìn Tư Niệm. Cô vừa đi ra, ngồi cạnh Chu Việt Thâm.
Tư Niệm cười: “Không ạ, cháu chỉ đơn thuần là thích nấu ăn thôi.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
“Giỏi quá, tay nghề nấu nướng của cháu còn cao hơn đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh. Sau này khi bọn chú tổ chức tiệc, bọn chú sẽ tìm cháu tới nấu.”
“Đương nhiên là được.” Tư Niệm đồng ý. Làm đầu bếp có thể kiếm được rất nhiều tiền, còn có thể được học hỏi người có kinh nghiệm.
Mọi người cười, có ấn tượng khá tốt với Tư Niệm.
Ban đầu họ lo đứa trẻ này không thể thích ứng với cuộc sống nông thôn, không ở chung với người ta được.
Không ngờ tính tình lại trở nên tốt như vậy.
Lúc trước cô cũng chẳng thua kém Lâm Tư Tư kiêu căng ngạo mạn kia bao nhiêu.
Nghe nói Lâm Tư Tư cũng chưa bao giờ xuống bếp nấu ăn.
Vả lại, vì là người có học nên cô ta không chỉ không xuống bếp mà còn không làm việc nhà.
Nhà họ Lâm thì cam tâm tình nguyện nuông chiều cô ta.
Bây giờ nhìn thấy Tư Niệm hiểu chuyện như vậy, mọi người không khỏi xót xa.
Bình thường mọi người chỉ thích uống rượu, không dùng bữa nhưng giờ cầm đũa ăn rất nhanh.
Mấy đứa trẻ còn nhai ngấu nghiến, nói rằng chúng chưa bao giờ ăn món gì ngon đến thế.
Lâm Vũ không ngờ Tư Niệm lại nấu ăn ngon như vậy, hương vị của cơm cũng không giống những người khác nấu, lúc này cậu bé cảm thấy Tư Niệm không còn đáng ghét nữa.
Tư Niệm nấu món nào cũng nhiều, nhưng cô đã đánh giá thấp những người này rồi. Nào canh, nào đồ mặn, nào cơm đã hết nhẵn, thể mà mọi người còn tỏ vẻ chưa thỏa mãn.
Ăn uống xong, mọi người đều chủ động bàn bạc hỗ trợ hôn lễ.
Suy cho cùng, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, bây giờ không làm gì thì mọi người sẽ cảm thấy có chút áy náy.
Bỗng có một ông lão trong thôn, hai má ửng hồng, uống chút rượu rồi bấm ngón tay nói: “Tôi bấm tay tính tính, ngày mười bảy tháng tám là ngày tốt để dựng vợ gả chồng đấy.”
“Phải rồi, hôm đó cũng là ngày Quốc khánh, trời đất cùng ăn mừng.”
“Vậy là chỉ còn một tháng thôi, mọi người mau chuẩn bị đi.”
Bố Lâm, mẹ Lâm thấy cũng ổn bèn nhìn về phía Tư Niệm và Chu Việt Thâm.
“Niệm Niệm, Việt Thâm, hai đứa thấy sao?”
Tư Niệm gật đầu: “Được ạ.”
Chu Việt Thâm cũng khẽ gật đầu đồng ý.
Sau khi thống nhất ngày cưới thì phải chuẩn bị hôn lễ, đi đăng ký kết hôn, chụp ảnh cưới, mua nhẫn,...
Chiều xuống, mọi người đều về nhà làm việc.
Lúa mạch mà nhà họ Lâm cắt ngoài đồng vào buổi sáng vẫn chưa thu lại. Bố Lâm định nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục làm việc.
Nếu trì hoãn một ngày thì con trai về phải làm nhiều việc hơn.
Sau sự việc đó, người mà ông ấy cảm thấy có lỗi nhất chính là con trai cả.
Hằng ngày phải lên trấn đi làm, lại còn phải lo việc trong nhà.
Bản thân ông ấy và vợ đều không khỏe mạnh, không làm được việc gì nhiều.
Rất nhiều việc họ cần con trai về giúp đỡ nên nếu làm được gì, họ sẽ cố gắng làm hết sức.
Chu Việt Thâm tự giác đi theo hỗ trợ, mặc dù bố Lâm rất xấu hổ, nhưng nhìn thân hình vạm vỡ của đồng chí Chu, ông ấy cũng hiểu anh là một người giỏi lao động.
Tư Niệm ở nhà không có việc gì làm nên cũng muốn ra đồng xem.
Thế là cả nhà khóa cửa, cùng nhau lên đường.
Dao Dao, Lâm Phong và Lâm Vũ đã quen nhau, hai người họ nắm tay cô nhóc, thỉnh thoảng chọc cô nhóc cười không ngừng.
Tay Tư Niệm được tự do, cảm nhận sự thoải mái nhẹ nhàng hiếm có.
Chẳng bao lâu, cả nhà đã đến cánh đồng lúa mạch của nhà họ Lâm.
Một cơn gió thổi khiến đồng lúa bậc thang nghiêng mình tạo thành làn sóng, xinh đẹp hùng vĩ hơn cả sóng biển.
Nhiều người đang lúi cúi thu hoạch trong ruộng.
Tư Niệm rất giỏi thu hoạch lúa mạch. Vốn dĩ mẹ Lâm chỉ muốn đưa con gái tham quan cánh đồng của mình, nhưng không ngờ con gái mình cũng thạo việc đồng áng như họ.
Chỉ trong chốc lát, cô đã quen tay.
Nhưng tốc độ của Chu Việt Thâm khiến những người khác kinh ngạc hơn nhiều.
Mọi người còn chưa cắt xong một nửa thì anh đã cắt xong hai dãy ruộng.
Đúng là không thể đánh giá thấp sức mạnh của một người đàn ông.
Bố Lâm, mẹ Lâm cười đến tận mang tai, nhìn con rể tương lai vừa giỏi giang vừa kiếm được nhiều tiền.
Tuy Chu Việt Thâm lớn hơn con gái nhiều tuổi nhưng lại trưởng thành, ổn định, đối xử tốt với mọi người và biết kiếm tiền.
Người ta nói mẹ vợ thấy con rể thì càng nhìn càng ghét.
Nhưng không hiểu sao họ càng nhìn lại càng thích.
Vốn dĩ họ phải mất hai ngày mới cắt xong lúa mạch, nhưng hôm nay, chỉ trong một buổi chiều, cả nhà họ đã thu hoạch xong.
Những nhà xung quanh nhìn thấy đều đỏ mắt ghen tị.
Họ nhủ thầm, đúng là có con rể này, con rể kia.
Ngay cả Tư Niệm cũng làm việc, mồ hôi ướt đẫm. Cô thực sự biết cách cắt lúa mạch, nhưng cơ thể cô lại quá trắng trẻo, yếu mềm.