Thầy Trần hít một hơi sâu, trên mặt hiện vẻ miệt thị: “Em đúng là không biết cầu tiến!”

Tư Niệm của trước kia sao có thể nói ra những lời như vậy được.

Ngày xưa tuy Tư Niệm kiêu ngạo nhưng lại rất tôn trọng thầy cô.

Nhưng giờ hãy nhìn xem, cô ta đã trở thành cái dạng gì rồi!

Suy cho cùng cô ta không phải là con gái ruột, nghe nói lại còn làm mẹ kế cho người ta, thảo nào lại trở nên sa sút tới mức này.

Cũng được.

“Thôi thì sắp thi đại học rồi, tôi cũng không so đo nhiều với em. Em kết hôn làm mẹ kế, tuy rằng mất mặt, nhưng chỉ cần em không truyền ra ngoài thì cũng không phải là không chịu được. Em quay lại lớp tôi đi, dù có thi không tốt, tôi cũng sẽ không trách em.” Thầy Trần nói bằng giọng điệu bố thí.

Nếu có thi không tốt trong lớp của mình, ít ra cũng không đến nỗi bị chê cười như khi thi ở trường khác.

Dù sao thì ông ta không thể chấp nhận việc học sinh của mình học ở trường trung học số 2.

Lâm Tư Tư đứng bên cạnh nghe vậy chợt thót tim.

Chẳng phải mẹ cô ta đã nhắc nhở thầy Trần không nhận Tư Niệm sao?

Chuyện cô ta đi tù, ngoài những người trong nhà công vụ và thầy cô thì hầu như không có ai biết.

Nếu Tư Niệm trở lại, đến lúc đó cố tình phát tán chuyện này, cô ta làm sao đứng vững trong trường được nữa.

Tư Niệm nghe xong, cười khẩy: “Thầy ơi, hình như thầy vẫn chưa hiểu.”

Thầy Trần cau mày, không vui hỏi: “Em có ý gì?”

Tư Niệm đáp: “Dù là vào trường trung học số 1 hay số 2, đó đều là lựa chọn của tôi, chứ không phải thầy muốn bảo tôi đến đâu thì tôi phải đến.”

“Trước đây thầy là thầy giáo của tôi, nhưng bây giờ thì không phải, thế nên tôi chẳng cần nghe lời thầy.”

"Với lại, giáo viên hiện tại của tôi rất tốt, ít ra không phải là người thích chỉ trỏ chuyện riêng của người khác. Tôi phải cảm ơn thầy lúc trước đã từ chối tôi, nhờ vậy mà tôi mới đến được một ngôi trường tốt thế này."

“Nói thật, thầy rất để ý chuyện tôi đã kết hôn và làm mẹ kế nên mới không nhận tôi, mà bây giờ tôi lại thấy rất kỳ lạ, ngay cả người từng ngồi tù thầy còn không ngại, nhưng lại đi chê người đã kết hôn, tầm nhìn của thầy đúng là không tầm thường nhỉ.”

Cô cười nửa miệng nhìn hai người trước mặt đang mặt xanh mày xám.

“Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.”

Tư Niệm nói xong, đúng lúc xe buýt đến.

Cô nhanh chóng đi về phía đó và theo dòng người lên xe.

Thầy Trần tức không chịu nổi.Truyện được  Team The Calan tha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Nếu không vì Trương Thúy Mai nhiều lần đến nhà thì ông ta sẽ nhận Lâm Tư Tư chắc.

Chuyện ngồi tù thật sự quá mất mặt.

Không ngờ lại bị Tư Niệm vạch trần, lúc này ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, sắc mặt càng khó coi.

Dù Lâm Tư Tư cũng tức giận nhưng nghĩ lại may mà Tư Niệm biết điều không quay lại, nếu không cô ta sẽ gặp phải tình thế rất rắc rối.

Thấy vẻ mặt khó chịu của thầy Trần, cô ta vội vàng trấn an: “Thầy Trần, thầy đừng bực bội. Có lẽ chị Tư Niệm vẫn còn giận chuyện trước đây thầy không nhận chị ấy nên mới nói ra những lời đó, chị ấy không cố ý đâu.”

Thầy Trần càng tức giận: “Cô ta có tư cách gì tức giận, tôi nói sai sao? Ai bảo một cô gái lớn như cô ta làm gì không làm lại đi làm mẹ kế cho người khác, chuyện này mà lan truyền ra, tôi cũng sẽ bị cười nhạo theo, học sinh nhà ai mà không biết xấu hổ như vậy?”

"Bây giờ còn chạy sang trường trung học số 2, đúng là phải phá hủy danh tiếng chủ nhiệm của tôi thì cô ta mới hài lòng."

Thầy Trần tức đến mức không đứng vững.

Lâm Tư Tư vội nói: "Thầy Trần, thầy yên tâm, em sẽ nhờ bố mẹ mình khuyên chị Tư Niệm quay về, chị Tư Niệm chắc chắn sẽ hiểu được nỗi lòng của thầy."

Nghe cô ta nói vậy, thầy Trần hoà hoãn lại. Ông ta cũng nghĩ, nếu Tư Niệm không nghe lời mình thì chắc chắn sẽ nghe lời bố mẹ nuôi thôi, đúng không?

Ông ta nói: "Thực ra không phải tôi lo lắng vì cô ta sang trường trung học số 2, mà là vì thành tích của Tư Niệm. Trước đây khi còn ở trường mình, thành tích của cô ta rất xuất sắc, tôi e rằng sẽ kéo điểm trung bình của trường bên kia lên. Nếu lúc đó xảy ra chuyện này thật, mọi người chắc chắn sẽ biết cô ta là học sinh của tôi, tôi làm giáo viên chắc chắn sẽ bị cười nhạo, nên tuyệt đối không thể để cô ta ở lại trường bọn họ."

Thầy Trần đã bắt đầu hối hận.

Không chỉ hối hận vì Tư Niệm sang trường số 2 mà còn vì thành tích của Tư Niệm quá giỏi, nhưng ông ta lại không chịu nhận cô học lại.

Dẫn đến việc Tư Niệm trả đũa bằng cách vào trường trung học số 2. Con nhóc đó có tinh thần cạnh tranh rất mạnh, nếu vì thế mà đạt điểm cao trong kỳ thi đại học, nói không chừng điểm số của trường họ sẽ bị kéo xuống.

Đến lúc đó, ông ta sẽ mất cả thể diện lẫn danh tiếng.

Vậy nên dù tức giận đến mấy, ông ta vẫn muốn Tư Niệm chuyển về trường cũ.

Cùng lắm thì tới lúc đó mình nhắm mắt làm ngơ.

Dù sao chẳng còn bao lâu nữa là đến kỳ thi đại học rồi.

Lâm Tư Tư nghe câu này, sắc mặt cũng xấu đi mấy phần.

Đây không chỉ là điều thầy Trần lo lắng mà cũng là điều cô ta e dè.

Cô ta định nói gì đó thì nghe thầy Trần bảo: "Nói mới nhớ, em cũng phải học hành cho tốt. Tôi không biết thành tích trước đây của em ra sao, nhưng trong lớp chúng ta, em vẫn chưa phải là xuất sắc. Tôi nhận em vào lớp cũng là nể mặt bố mẹ em. Khi thi đại học, em đừng làm mất mặt tôi đấy." ( app TYT - tytnovel )

Nói xong, thầy Trần vênh mặt rời đi.

Lâm Tư Tư tức đến nỗi mặt mũi méo mó.

Tư Niệm đã chống đối ông ta tới vậy mà ông ta còn khen ngợi thành tích của Tư Niệm.

Còn mình cố gắng học tập để lấy lòng ông ta thế mà ông ta lại nói mình không xuất sắc!

Nếu cô ta không bị chậm trễ thời gian trong tù thì có thể thành ra thế này sao!

Dù không cam tâm nhưng Lâm Tư Tư cũng hiểu rõ những gì thầy Trần nói là sự thật.

Tư Niệm, Tư Niệm, đều là tại Tư Niệm chết tiệt kia, hại mình bây giờ tiến thoái lưỡng nan.

Nếu chị ta không thể tham gia kỳ thi đại học thì tốt biết mấy.

**

Về đến nhà, Tư Niệm nóng chảy mồ hôi nhễ nhại.

Cô đến nhà bà nội Tưởng đón Dao Dao về, đúng lúc thấy ông Tưởng đang ngồi chơi cờ trước cửa.

Dao Dao thì đang nhoài người ở bên cạnh xem, thỉnh thoảng lại giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm ra chỉ trỏ, lúc này ông Tưởng sẽ rất kiên nhẫn giải thích cho cô nhóc đó là gì.

Cô nhóc nghe xong, lập tức tỏ vẻ ngộ ra.

Cô nhóc vừa cầm một quân cờ đặt xuống thì giọng nói của Tư Niệm vang lên.

“Dao Dao.”

“Mẹ~” Cô nhóc đang nằm sấp lập tức hớn hở đứng dậy, đôi chân ngắn nho nhỏ chạy lạch bạch về phía Tư Niệm.

Tư Niệm cười bế cô nhóc lên, lau mồ hôi trên đầu cô nhóc.

Dạo này trời nóng quá.

Có lẽ phải chuẩn bị thêm chút đồ giải nhiệt.

Ông Tưởng cũng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu cười nói: “Cô giáo Tư về rồi đấy à.”

Tư Niệm cười gật đầu: “Vâng, bác Tưởng, cảm ơn bác và thím đã giúp cháu trông Dao Dao.”

Ông Tưởng cười ha ha: “Khách sáo gì chứ, Dao Dao nhà cô ngoan lắm, không khóc không quậy, vui vẻ hơn Tiểu Tưởng nhà tôi nhiều, tôi mến con bé này lắm, sau này nhớ thường xuyên qua đây chơi cờ với ông nhé.”

Dao Dao gật đầu nói: “Mẹ ơi~ Chơi cờ vui lắm.”

Tư Niệm cười xoa đầu cô nhóc, nói nếu thích thì sau này thường xuyên tới chơi với ông nhé, sau đó chào tạm biệt ông Tưởng rồi về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play