Tư Niệm vừa bước ra khỏi cổng trường đã hắt hơi một cái.

Cô xoa xoa mũi, ai lại đang nhắc đến cô vậy?

Cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn qua phía đối diện, bỗng sững cả người.

Chỉ thấy Lâm Tư Tư vừa ra tù đang bước ra từ trong đó, bên cạnh cô ta là một người đàn ông trung niên trông giống như giáo viên.

Tư Niệm lập tức quay đi, nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không nhìn thấy.

Trái lại Lâm Tư Tư thì không chú ý đến cô, nhưng thầy giáo bên cạnh lại nhìn thấy Tư Niệm.

Ông ta vô thức cau mày, vì trước đó Tư Niệm đã gọi điện đến trường và đề cập đến việc muốn đi học lại, có điều ông ta không muốn nhận cô. 

Ông ta không nhận, đương nhiên các giáo viên khác cũng không dám nhận cô.

Nhưng ông ta không ngờ lại thấy Tư Niệm ngay tại cổng trường trung học số 2.

Từ xưa tới nay trường trung học số 2 với trường họ không hề hòa hợp, dù gần nhau nhưng lại là đối thủ cạnh tranh.

Thế nhưng trường trung học số 1 của họ luôn luôn áp đảo.

Lúc nào cũng là học sinh trường số 2 chen lấn muốn vào trường của họ, chưa bao giờ có chuyện học sinh trường số 1 phải lùi bước vào trường bên kia.

Vì đó là chuyện sẽ khiến người ta cười nhạo.

Vậy mà Tư Niệm lại đến trường trung học số 2, điều này khiến chủ nhiệm chợt cảm thấy mất mặt.

Cô đã kết hôn làm mẹ kế người ta rồi, sao vẫn còn mặt mũi đến trường, chẳng lẽ ở nhà giúp chồng dạy con không tốt hơn à?

Kết hôn bình thường thì thôi đi, lại còn làm mẹ kế.

Quả là không sợ bị người ta cười cho thối mặt.

Ông ta không nhịn được gọi một tiếng: “Tư Niệm, em đứng lại.”

Tư Niệm vốn định chen lên xe buýt công cộng, bị gọi lại nên hơi ngơ ngác.

Quay đầu lại thì thấy là thầy giáo bên cạnh Lâm Tư Tư.

Lâm Tư Tư nghe tiếng gọi cũng hơi ngẩn ra, sau đó lập tức xoay đầu lại.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ khi Lâm Tư Tư ra tù.

Ánh mắt của Lâm Tư Tư thay đổi trong nháy mắt, vô cùng phức tạp.

Ánh mắt lướt qua thân hình cô, gương mặt tuyệt đẹp, dáng người thướt tha, mái tóc đen dài suôn mượt...

Không có điểm nào mà cô ta không ganh ghét.

Sau khi vào tù, tóc cô ta bị cắt ngắn, giờ tuy đã mọc lại nhưng vẫn là tóc ngắn, xấu xí chết đi được, trông như tomboy.

Vì thế ngày nào cô ta cũng đội mũ, thậm chí không dám gặp Phó Dương và nhà họ Phó, sợ rằng bộ dạng này của mình sẽ bị họ ghét bỏ.

Nhưng lúc này bắt gặp Tư Niệm xinh đẹp rạng rỡ đứng đó, bức tường phòng thủ mà cô ta xây dựng cho mình liền sụp đổ.

Chị ta dựa vào đâu mà có thể sống tốt như vậy.Truyện được  Team The Calan tha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Nhưng ngay sau đó Lâm Tư Tư lại ngẩng cao cằm, tuyệt đối không để mình cúi đầu trước Tư Niệm.

Cô ta cố ý tỏ ra ngạc nhiên: “Chị Tư Niệm, sao chị lại ở đây?”

Tiếp đó cô ta giả vờ nhìn thoáng qua trường trung học số 2 sau lưng Tư Niệm, sửng sốt nói: “Không lẽ chị học ở trường trung học số 2? Sao chị không đến trường số 1 chứ, em nghe nói chị cũng muốn tham gia kỳ thi đại học năm nay, còn nghĩ là chúng ta sẽ học cùng nhau nữa.” ( app TYT - tytnovel )

Quả nhiên, sắc mặt của thầy Trần bên cạnh lại khó coi thêm một phần.

“Tư Niệm, em thật sự vào trường trung học số 2 sao?” Ông ta vốn vẫn còn suy đoán, vì trước đây Tư Niệm vốn là người rất kiêu ngạo trong lớp, hơn nữa lòng tự trọng cực cao, theo lý mà nói cô không thể nào vào trường trung học số 2.

Đây chẳng phải là tự làm mình mất mặt ư?

Tư Niệm không nhớ rõ người đàn ông này, nhưng nghe giọng điệu và nhìn trang phục của ông ta, đại khái đoán ra được là ai.

Cô đứng yên, nói: “Tôi vào trường trung học số 2 thì sao ạ? Thưa thầy?”

Quả nhiên, sắc mặt thầy Trần càng khó coi hơn, lập tức mắng: “Sao em lại không nên thân như vậy, nơi tốt không đi mà cứ phải vào trường trung học số 2, trường chúng ta và trường họ vốn cạnh tranh với nhau, có phải em muốn hủy hoại thanh danh của tôi đúng không?”

Ngay sau đó ông ta nghĩ đến gì đó, giọng càng thêm âm trầm: “Em đang trả thù tôi không nhận em, nên mới cố tình vào trường trung học số 2 để chọc tức tôi phải không?”

Mặt Tư Niệm hết sức khó hiểu, nhưng cũng đã xác định được thân phận của người thầy trước mắt.

Hóa ra là thầy chủ nhiệm mà cô đã gọi điện liên hệ trước đó.

Nhưng rõ ràng lúc đó đối phương đã từ chối cô, không nhận.

Chính ông ta không nhận mình, giờ lại trách mình vào trường trung học số 2 là sao?

“Thầy Trần, thầy đừng giận, có lẽ chị Tư Niệm không tìm được chỗ nào khác nên mới phải vào trường trung học số 2.”

Thầy Trần hừ lạnh một tiếng, nói: “Em mau chuyển trường đi, năm nay chúng ta thi đại học tại trường trung học số 2, em vào trường nào cũng được, đừng có đến đây, nếu không để giáo viên khác nhìn thấy em ở chỗ này, tôi làm chủ nhiệm còn mặt mũi nào nữa.”

Người khác thì thôi đi, nhưng đây lại là Tư Niệm.

Trước đây ngoại hình Tư Niệm như hoa như ngọc, lại là học sinh giỏi, đại diện môn tiếng Anh, còn là gương mặt đại diện của trường, vì quá xinh đẹp nên từng dẫn chương trình cho không ít sự kiện.

Trong thời gian học cấp ba, mọi hào quang đều thuộc về cô.

Các giáo viên trong trường... Đừng nói là thầy cô, ngay cả hiệu trưởng cũng biết Tư Niệm.

Từng có lúc thầy Trần cũng tự hào về học sinh này, ai ngờ cô lại vì tình yêu mà dễ dàng từ bỏ tương lai trong tầm tay, ông ta vốn đã vô cùng tức giận, sau đó Tư Niệm lại trở nên sa sút đến mức trở thành mẹ kế và gả cho một gã đàn ông nông thôn, ông ta lại càng cảm thấy xui xẻo.

Thầy Trần là một người cực kỳ chú trọng thể diện, tất nhiên không thể để cô đến trường trung học số 2 làm mình mất mặt.

Tư Niệm dùng ánh mắt vô cùng quái lạ nhìn thầy Trần, hỏi: “Thầy là ai?”

Thầy Trần cả giận nói: “Tôi là chủ nhiệm cũ của em, chẳng lẽ em cũng quên cả tôi sao?”

Tư Niệm “ồ” lên một tiếng: “Thì ra là chủ nhiệm cũ của tôi à.”

Từ "cũ" này được cô hết sức nhấn mạnh: “Nghe giọng điệu của thầy tôi còn tưởng thầy là bố mẹ ruột của tôi, còn muốn quản cả chuyện tôi đi đâu sao?”

Ý của cô là, tôi muốn đi hay ở, thầy quản được sao?

Mặt thầy Trần tái xanh.

Ông ta run rẩy chỉ vào cổng trường trung học số 2: “Em biết đây là đâu không?”

Tư Niệm: “Trường trung học số 2 ạ.”

Thầy Trần: “... Tôi hỏi là nếu em biết đây là trung học số 2, tại sao còn muốn vào, em không biết trường họ là đối thủ của trường chúng ta ư?”

Tư Niệm lườm ông ta một cái sắc lẹm: “Đó là đối thủ của các thầy, đâu phải của tôi, liên quan gì đến tôi chứ?”

Thầy Trần: “Em, em thật là vô... vô lý.”

Lâm Tư Tư sốt ruột nói: “Chị Tư Niệm, chị đừng nói nữa, chị định làm thầy Trần tức chết sao?”

Tư Niệm: “Nếu tôi có năng lực đó, người đầu tiên tôi làm tức chết là cô đấy.”

Lâm Tư Tư: “...”

——

Lâm Tư Tư: Được lắm được lắm, đúng là chị không chừa cho tôi chút mặt mũi nào mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play