Trời nóng như vậy, cô không ra ngoài nổi hai giây.

Tư Niệm lại bắt đầu mày mò làm chè đậu xanh.

Đây là món ngọt mà cô thích nhất vào mùa hè.

Ông Tưởng thấy người đi rồi, cũng không còn hứng chơi cờ nữa.

Khó lắm mới có người chơi cờ cùng ông ấy như vậy, thi thoảng hỏi đôi câu mới thú vị.

Chơi cờ một mình thì có gì vui chứ.

Đúng lúc có người đến thăm hỏi: “Lão Tưởng, đang chơi cờ à? Ầy, chơi với ai mà thua thảm vậy?”

Ông Tưởng lườm đối phương một cái: “Nói cái gì đấy, tôi tự chơi một mình...”

Ông ấy còn chưa dứt lời, ánh mắt lia tới trên bàn cờ, có hơi kinh sợ.

Chỉ thấy hai phe vốn cân tài cân sức trên bàn cờ, không biết từ lúc nào đã có một nước cờ được đi, đang chuẩn bị ăn luôn quân Tướng của ông ấy.

Mà quân Tướng của ông ấy thì hoàn toàn không có đường lui, không thể chạy thoát.

Tình huống này được gọi là “chiếu tướng”.

Ông Tưởng kinh ngạc.

Thế cờ của ông ấy bị phá khi nào?

Ông ấy vốn không đi nước cờ này, mà mới vừa rồi cũng chỉ có Dao Dao chạm vào quân cờ.

Chẳng lẽ là con bé ấy?

Không thể, không có khả năng!

Dao Dao không biết mấy thứ này, chẳng lẽ là vô tình động vào?

Tuy nghĩ vậy nhưng thế này cũng quá trùng hợp rồi đi?

Ông Tưởng suy tư nhìn bàn cờ.

//

Tư Niệm nấu một nồi chè đậu xanh lớn, bỏ vào tủ lạnh làm mát.

Đợi một lúc là có thể uống.

Xoay người lại thì bắt gặp Dao Dao đang nhón chân nghịch radio, thỉnh thoảng bên trong lại phát ra giọng của người nước ngoài.

Tư Niệm không nghĩ nhiều, thu hồi ánh mắt, về phòng mang chăn đệm ra cửa phơi, trời nắng to thế này, phơi chăn là thích hợp nhất.

Sau đó mang cả ổ chó của Đại Hoàng ra, phủi một mớ lông chó xuống rồi đặt dưới ánh mặt trời khử ve bụi.

Thời gian chờ cũng không lệch bao nhiêu, chè đậu xanh được làm mát đã có thể uống.

Tư Niệm nếm một miếng, vị ngọt tràn vào trong khoang miệng, cơn mát lạnh xộc thẳng lên đầu.

Uống siêu ngon!

Cô múc một chén cho Dao Dao uống, mang một chén lớn qua tặng cho nhà họ Tưởng ở cách vách. Truyện được  Team The Calan tha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Lúc này ông Tưởng còn đang ngồi ngay cửa nhìn chằm chằm bàn cờ.

Thấy Tư Niệm tới, ông ấy vẫy tay nói: “Cô Tiểu Tư, cô tới xem ván cờ của tôi này.”

Tư Niệm mang chè đậu xanh đi tới, nhìn lướt qua, ờm... Nhìn không hiểu.

Cô thành thật nói: “Bác Tưởng, cháu không biết chơi cờ.”

Ông Tưởng sửng sốt, sau đó lập tức hỏi: “Vậy trong nhà cô có ai biết không?”

Tư Niệm cẩn thận nghĩ rồi nói: “Nhà cháu thì chắc là không ai biết, cháu cũng không rõ lắm.”

Ông Tưởng thở dài: “Vậy à, tôi còn cho rằng nếu nhà cô có ai biết chơi, có thời gian thì bồi ông già này chơi một ván.”

Xem ra thật sự là do ông ấy nghĩ nhiều, chắc là Dao Dao không cẩn thận động vào.

Bằng không người nhỏ tuổi như vậy, sao có thể phá thế cờ của mình được chứ?

Tư Niệm cười cười, rót chè đậu xanh cho ông ấy, ông Tưởng uống một ngụm, ánh mắt sáng lên, lập tức khen uống ngon.

Tư Niệm nấu khá nhiều, định chờ Chu Việt Thâm trở về sẽ để anh gói lại chia cho mọi người uống.

Bận bịu xong, Dao Dao đã nằm trên sô pha ngủ rồi.

Trong radio còn vang tiếng quảng cáo.

Tư Niệm tắt radio, ôm con gái lên lầu ngủ, còn mình thì về phòng xem tập luận văn mà giáo viên đưa cho.

Kỳ thi đại học sắp đến, cô cũng không thể nhàn rỗi. ( app TYT - tytnovel )

Gần đây chủ nhiệm bên trường học cũng thúc giục hỏi cô có định đề cử giáo viên nào không.

Vì Tư Niệm tham gia thi đại học nên phải nghỉ việc.

Tuy chủ nhiệm nói sau này cô tốt nghiệp rồi thì có thể trở về, nhưng đó đều là chuyện của tương lai, không nói chắc được.

Bây giờ cô phải rời đi, tất nhiên vị trí của cô phải được thay thế.

Vài thầy cô quan tâm đến việc chuyển dịch đều ngầm ám chỉ với cô.

Nhưng vẫn còn một Lý Phượng Tiên gắt gao nhìn chằm chằm vị trí này, Tư Niệm cũng cảm thấy đau đầu, đúng là cho ai cũng đắc tội với người ta.

//

Lâm Tư Tư về đến nhà, bố Tư mẹ Tư đều đang ở nhà.

Trương Thúy Mai đã phẫu thuật xong nên về nhà tĩnh dưỡng, tuy rằng đã khôi phục bảy tám phần, nhưng sắc mặt bà ta còn khó coi hơn so với trước kia.

Nguyên nhân là vì sáng nay khi về nhà bà ta nghe được người ta bàn tán chuyện nhà mình.

Cũng không rõ đã lan truyền bao lâu, ánh mắt của những người này nhìn bà ta đều mang theo sự khác thường. Bà ta không điếc nên tất nhiên là nghe được hết.

Tuy bà ta đoán chồng mình có thể đã có người khác ở bên ngoài, nhưng làm sao cũng không ngờ vậy mà lại là ở ngay dưới mí mắt mình.

Hôm nay nghe được chuyện này.

Hơn nữa còn là do bà ta chắp tay dâng cơ hội lên.

Sắc mặt Trương Thúy Mai khó coi thì khỏi phải bàn.

Tin này lan truyền nhanh, càng đừng nói là mấy bà vợ của quân nhân.

Hiển nhiên là rất nhanh đã truyền tới tai cấp trên của bố Tư.

Bố Tư bị cảnh cáo, trong thời gian này cũng không dám ra khỏi cửa, sợ bị người ta bắt được nhược điểm.

Lúc này đối mặt với vợ, ông ta cũng cực kỳ chột dạ, thái độ đối với bà ta cũng tốt hơn nhiều.

Tuy Trương Thúy Mai hận muốn chết, nhưng vì con gái nên bà ta cũng đành làm ra vẻ không biết gì.

Lâm Tư Tư nhạy bén nhận ra có chỗ không đúng, vội đi tìm Trương Thúy Mai hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ mỗi ngày cô ta đều thức khuya dậy sớm học bài, tất nhiên là không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ cảm thấy bầu không khí trong nhà rất kỳ quái.

Trương Thúy Mai nghiến răng nghiến lợi, kéo cô ta về phòng nói chuyện bố Tư ngoại tình với chị của Lưu Đông Đông.

Lâm Tư Tư trợn mắt há hốc mồm, một chút cũng không tin: “Chị gái cô ấy đã từng trải qua hai đời chồng, hơn nữa còn nghe nói là không sinh con được, bị đuổi về nhà, trong thôn chúng ta mang tiếng là sao chổi, sao bố con lại...”

Thực chất cô ta chưa từng nghe qua chuyện chị Lưu Đông Đông đến nhà, bởi vì khi ấy bản thân cô ta còn đang ở tù.

Lưu Đông Đông cũng chưa bao giờ nhắc tới.

Tuy cũng đoán bố chắc chắn có người khác, nhưng làm sao cũng không ngờ sẽ là chị của Lưu Đông Đông.

“Trừ cô ả ra thì còn ai nữa, khi mẹ đi Tây Bắc trông Phó Dương, mỗi ngày cô ả đều tới nhà ta nấu cơm giặt đồ cho bố con, đúng là thứ hồ ly tinh không biết xấu hổ!”

Trương Thúy Mai giận đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau.

Vì khi ấy bà ta một hai phải mang Lưu Đông Đông theo, Lưu Đông Đông mới để chị mình tới giúp.

Sắc mặt Lâm Tư Tư khó coi, vì sao lại thành thế này, đời trước Tư Niệm gả cho Phó Dương cũng không nhắc qua chuyện bố Tư ngoại tình mà.

Cô ta bỗng dưng nhớ tới một lần Lưu Đông Đông đi thăm mình, cô ta nhìn thấy dấu vết trên người cô ấy, bỗng nhiên lộp bộp trong lòng, sốt ruột hỏi: “Mẹ, Lưu Đông Đông có bạn trai à?”

Trương Thúy Mai làm sao biết loại chuyện này, trong lòng đều là sự phẫn hận đối với ông chồng đi ngoại tình, hận không thể mang đôi gian phu dâm phụ đó ra làm thịt.

Đương nhiên là không chú ý đến Lưu Đông Đông.

Bây giờ nghe được lời này, nghi hoặc nói: “Mẹ không biết, ai nói với con, thời gian qua cô ấy ở nhà mình, suốt ngày ru rú trong nhà, trừ lúc đi mua đồ nấu cơm thì đều không ra khỏi cửa, sao có thể có bạn trai được? Nhưng hôm qua khi cô ấy xin nghỉ thì có nói với mẹ rằng trong nhà có việc gấp, cần về một chuyến nên mới xin nghỉ.”

Sắc mặt Lâm Tư Tư đột nhiên trở nên khó coi.

Một loại suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi mạnh mẽ chạy vào đầu, nhưng cô ta không muốn tin.

Nhưng, nhưng mà, thật sự trùng hợp vậy sao, Lưu Đông Đông vừa xin nghỉ, chuyện chị cô ta với bố ngoại tình lập tức truyền ra ngoài.

Chẳng lẽ Lưu Đông Đông đã sớm nghe nói chuyện này, nên mới xin nghỉ trước để tránh đầu sóng ngọn gió?

Vết tích trên người cô ấy do ai để lại?

Càng nghĩ thì sắc mặt Lâm Tư Tư càng khó coi hơn...

//

Thứ hai, Tư Niệm tới bệnh viện lấy giấy khám sức khỏe của bọn trẻ.

Vừa bước ra, cô đã đụng phải một bóng người vội vã.

Đối phương cúi đầu, đeo khẩu trang, trong tay cầm theo tờ đơn.

Tư Niệm nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc, đây không phải là Lưu Đông Đông sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play