Một nhóm người mặt mày ủ dột quay về nhà tập thể. Mẹ của Đại Tráng nhìn sắc mặt đầy hối hận của họ, không cam lòng nói: "Có gì ghê gớm đâu, cùng lắm thì chúng ta đi mua ở hợp tác xã khác. Đó cũng đâu phải là hợp tác xã duy nhất ở đây, tôi không tin họ có thể lấy hết hàng ở tất cả các hợp tác xã cung ứng trong thành phố."
Mọi người nghe vậy, nhìn nhau, có người không nhịn được nói: "Mẹ Đại Tráng nói nghe hay quá. Nhưng quanh đây chỉ có mỗi hợp tác xã này, bà có biết các hợp tác xã khác cách nơi này bao xa không? Ai lại đi xa tận bảy, tám cây số chỉ để mua một ít thịt hả?"
"Đúng vậy, mỗi hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ đều có rất nhiều người dân sống xung quanh, chờ đến lượt chúng ta tới đó mua thì vụn thịt cũng chẳng còn."
Hiện tại nguồn cung đã ít, ngay cả khi mọi người đi xếp hàng vào sáng sớm cũng chưa chắc đã mua được.
Còn muốn đi nơi khác tranh giành với người ta, họ có tranh được không?
Thật đúng là tự chuốc lấy phiền phức.
Mẹ Đại Tráng bị chặn họng không nói được gì.
Có người không khỏi nói: "Hay là chúng ta đến nhà họ Chu xin lỗi đi, tôi thấy cô Tư Niệm cũng không giống người xấu."
"Đúng đấy, mang ít quà tới xin lỗi, trước đây chúng ta quả thực giận chó đánh mèo với cô ấy.”
Lúc bọn trẻ bị ngộ độc thịt lợn, đúng lúc gặp được Tư Niệm, mẹ Đại Tráng liền khóc lóc kêu than. Mọi người cũng theo đó mà trút giận lên nhà họ Chu.
Lần này nhà họ còn hợp tác cung cấp thịt lợn cho hợp tác xã, điều đó chứng tỏ thịt của họ chắc chắn không có vấn đề gì.
Trước đây là do họ hiểu lầm.
Mẹ Đại Tráng mím môi, mặt đầy không vui.
Nhưng nhất thời bà ta cũng không thể tìm ra lời để phản bác.
Đám người nghĩ là làm, vội về nhà chuẩn bị quà cáp tới cửa xin lỗi.
Nhưng mà vừa đến dưới lầu đã nghe thấy tiếng bọn trẻ nhà mình đang tụ tập hát nhảy.
“Anh hai nhỏ, đen thui đen thùi, tức giận dựng tai lên, thích ăn thịt lợn không ăn rau, phá sản đến nơi thật đáng yêu."
Nhóm phụ huynh suýt chết ngất.
Tuy rằng họ cũng có lúc vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng tất cả đều để thầm trong lòng thôi. Dù sao cũng lớn tuổi rồi, cần giữ thể diện, không dám nói thẳng trước mặt nên sao có thể đắc tội người ta được.
Hóa ra đầu sỏ gây tội là đây!
**
Tư Niệm đến trường trung học số 2 nộp bài tập, các giáo viên khác đều rất hài lòng, chỉ có giáo viên ngữ văn giữ cô lại để nói chuyện.Truyện được Team The Calan tha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Giáo viên nghiêm túc nói rằng bài văn của cô viết không được tốt.
Viết văn luôn là điểm yếu của Tư Niệm, huống chi đã nhiều năm cô không viết những thứ như thế này, dĩ nhiên không thể viết được như thời niên thiếu.
Chỉ có vài người biết chuyện Tư Niệm làm giáo viên tại trường trung học số 2, nên các giáo viên khác cũng không biết cô là giáo viên.
Họ chỉ biết Tư Niệm đã có con, vì cô phải ở nhà chăm sóc con nên không thể tới trường học.
Ban đầu các giáo viên khác không quá đồng ý, nhưng thành tích của Tư Niệm thực sự đã thuyết phục họ, hơn nữa hiệu trưởng đã đồng ý, họ cũng không có lý do gì để phản đối.
Dù cô không đến lớp nhưng bài tập về nhà cô vẫn có.
Chỉ cần nộp bài tập đạt tiêu chuẩn, họ sẽ không có phàn nàn gì.
Từ trước đến nay, Tư Niệm luôn thể hiện rất xuất sắc ở tất cả các môn học.
Đặc biệt là môn tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh bày tỏ rằng nét chữ tiếng Anh của Tư Niệm đẹp đến mức làm cô ấy cảm thấy da đầu tê dại và tự ti hổ thẹn. Khi đọc bài văn tiếng Anh của Tư Niệm, cô ấy thậm chí còn phải tra từ điển vì có những từ cô ấy không biết.
Lâu dần, cô ấy chẳng dạy được gì cho Tư Niệm, ngược lại còn học được không ít điều.
Việc này khiến giáo viên tiếng Anh xấu hổ đến mức muốn từ chức.
Các giáo viên khác cũng không có ý kiến gì với Tư Niệm.
Đương nhiên giáo viên ngữ văn không phải có ý kiến với Tư Niệm, chỉ là vì viết văn không tốt sẽ bị trừ điểm rất nặng.
Bình thường thì không sao, nhưng nếu thi đại học bị trừ điểm vì bài văn thì quả thực mất nhiều hơn được.
Bài văn của Tư Niệm hoàn toàn không có sự nhiệt huyết của học sinh cấp 3, chín chắn đến mức khiến người đọc không khỏi cau mày.
Cảm thấy bài văn không phải do một học sinh cấp 3 viết.
Mỗi thời đại có một phong cách và chủ đề viết văn khác nhau, cũng không thể trách giáo viên ngữ văn quan tâm đến vấn đề này.
Tư Niệm hơi đau đầu, có điều vẫn rất ngoan ngoãn nói: "Thưa cô, có thể em không làm được, nhưng cô yên tâm, em sẽ về tham khảo thêm cách viết của người khác."
Giáo viên ngữ văn cũng chỉ nói vậy thôi, Tư Niệm không muốn thì cô ấy cũng không ép, nhưng cô ấy có một yêu cầu. Cô ấy lấy một vài cuốn vở từ trong đống bài tập bên cạnh ra, đưa cho cô: “Đây đều là những bài văn xuất sắc của học sinh thi đại học từ trước đến nay của trường chúng ta, em đọc thêm và học hỏi, tuần sau cô sẽ kiểm tra.”
Tư Niệm cảm kích nhận lấy, có vẻ cô giáo đã biết vấn đề của mình nên đã chuẩn bị trước cho cô.
Lúc này cô cảm thấy may mắn vì đã không vào trường trung học số 1 mà vào trường trung học số 2, vì ở đây cô đã gặp được những giáo viên có trách nhiệm.
Tư Niệm: "Cảm ơn cô ạ."
Sau khi nộp bài xong, đúng lúc học sinh cấp 3 tan học.
Có không ít học sinh đi ngang, đúng lúc gặp phải Tư Niệm.
Hôm nay vì Tư Niệm cần đến trường nên ăn mặc tương đối giản dị, áo thun ngắn tay với quần jean đơn giản, dưới chân đi giày thể thao màu trắng. Đôi chân của cô trông rất dài nhưng không quá gầy, ngược lại còn mang theo một loại mỹ cảm khá đầy đặn.
Tóc cô được buộc cao thành đuôi ngựa, gương mặt không trang điểm, làn da vừa trắng vừa mịn, mềm mại như có thể véo ra nước.
Ngoài ra cô chỉ mới mười chín tuổi, hơn nữa học sinh ở niên đại này đều đến trường muộn, về cơ bản là cùng tuổi với cô hoặc cũng có một số là lớn hơn cô.
Một nhóm nam sinh với gương mặt ngây ngô ôm sách vở đi tới, lập tức nhìn chằm chằm.
Tư Niệm đi ngang qua họ, mang theo một làn hương thơm ngát.
Đó là mùi hương mà họ không thể tìm thấy ở những nữ sinh khác trong trường.
Khi cô đi qua, họ đều không bước nổi nữa, gần như đồng thời quay đầu nhìn Tư Niệm.
Bóng lưng của cô càng thêm yêu kiều rung động lòng người.
Đợi khi phản ứng lại, mấy nam sinh không nhịn được cười đẩy nhau, muốn bước đến bắt chuyện với Tư Niệm.
Đáng tiếc không ai trong số họ đủ can đảm để tiến tới, thực sự là nữ sinh này quá xinh đẹp, ngũ quan rạng rỡ như một đóa hoa quý trong nhân gian, còn họ chỉ là bùn đất dưới chân. ( truyện trên app T Y T )
"Mới nãy mình thấy cô ấy bước ra từ văn phòng, cô gái này học ở lớp nào vậy? Trường mình có nữ sinh xinh đẹp thế này, mình không thể nào không biết được."
"Đúng thế, chẳng lẽ là học sinh mới chuyển đến?"
Tuổi của Tư Niệm cũng xấp xỉ với họ, dù ăn mặc rất thời thượng làm người ta phải chùn bước, nhưng với tuổi tác của cô, chắc chắn không phải là giáo viên.
Đám nam sinh phấn khích, ôm sách bài tập đi vào văn phòng, chỉ thấy có cô giáo ngữ văn ở đó, trong lòng chợt giật mình, hay là con gái của cô giáo ngữ văn?
Cô giáo ngữ văn đang thu dọn chuẩn bị đi ăn trưa, thấy họ đến thì nói: "Để đó rồi các em đi ăn trưa đi."
Bọn họ cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, không ai dám hỏi thẳng.
Cô giáo ngữ văn nổi tiếng là nghiêm khắc.
Bỗng nhiên họ chú ý đến một bài kiểm tra đặt trên bàn, tên là Tư Niệm.
Có người lập tức hỏi: "Cô ơi, Tư Niệm là ai vậy ạ? Là học sinh của lớp khác hả cô?"
Cô giáo ngữ văn không nghĩ ngợi gì, đáp: "Không phải, là học sinh của lớp chúng ta, trước đây giáo viên chủ nhiệm của các em nhận một học sinh thi lại, có điều vì hoàn cảnh gia đình hơi phức tạp nên không thể đến lớp mà tự học ở nhà, đây là bài kiểm tra của em ấy."
Vì Tư Niệm đã kết hôn và có con, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt cho Tư Niệm nên cô giáo cũng chỉ nói sơ sơ chứ không đi sâu vào chi tiết.
Mấy người nhìn nhau, lập tức hiểu ra.
Cô gái vừa rồi chắc chắn là học sinh thi lại mà cô giáo ngữ văn nhắc đến.
Thật là quá tốt, lớp họ có một đại mỹ nữ.
"Cô ấy xinh đẹp thật đấy." Lúc đi ra, một nam sinh vẫn còn cảm thán.
Một người khác thì mặt đầy mê mẩn nói: "Các cậu chỉ nhìn thấy vẻ đẹp thôi, nhưng tôi thì khác, tôi còn thấy cả tình yêu."
Mấy người còn lại: "..."