Bác sĩ nghe thấy câu nói của cô ta, mặt lập tức tối sầm lại, giọng nói cũng sắc nhọn hơn nhiều: "Ồ, còn biết con trai mình bị ngộ độc à? Nếu không biết, tôi cứ tưởng bố mẹ đều đã chết rồi, không biết đến việc con cái bị ngộ độc thực phẩm?"

Phương Tuệ nghẹn lời, bị mắng đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên.

Cô ta không ngờ người này lại nói chuyện cay nghiệt như vậy, cảm thấy lúng túng nói: "Tôi, tôi cũng vì quá bận, chuyện này cũng là một sự cố ngoài ý muốn. Tôi nghi ngờ có người âm thầm cho con trai tôi ăn thịt heo bị bệnh, mới khiến nó xảy ra chuyện."

"Bọn trẻ đó không phải cũng ăn phải thịt heo bị bệnh rồi mới gặp vấn đề sao?"

Bác sĩ hừ một tiếng: "Nói nhảm gì vậy, tình trạng của người khác sao có thể giống con trai cô được?"

"Con trai cô bị ngộ độc do ăn phải bánh mì mốc, triệu chứng khác với những đứa trẻ kia. Con cô bị nặng hơn nhiều, bụng nó gần như không còn gì, nôn ra chỉ toàn là vụn bánh đã thiu! Không biết cô làm mẹ kiểu gì, bản thân thì ăn mặc bóng bẩy như thế, nhưng con cái lại không có cơm ăn?"

“Còn có, đây là kết quả kiểm tra, ngộ độc thực phẩm chỉ là một phần, quan trọng là con cô bị hạ đường huyết nghiêm trọng, thiếu canxi, cùng với cơ thể quá mệt, đó là nguyên nhân gây ra ngất xỉu. Hiện tại cần phải nằm viện theo dõi một thời gian, xin cô đi đóng viện phí trước.”

Nói xong, bác sĩ liếc mắt về phía Phương Tuệ rồi quay sang quở trách nhóm mẹ của Đại Tráng. 

Mắng không biết khó nghe cỡ nào.

Một nhóm phụ huynh thường ngày rất chảnh, nhưng giờ đây lại bị mắng đến mặt đỏ tía tai, không dám ngẩng đầu lên.

Tư Niệm cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên cho vị bác sĩ dám nói dám mắng này.

Cô châm chọc nhìn về phía Phương Tuệ đang cứng đờ.

“Cô Phương Tuệ, những lời cô nói vừa rồi vẫn còn nhớ chứ?”

Khuôn mặt của Phương Tuệ tái mét, cảm thấy vô cùng lúng túng.

Cô ta không ngờ con trai mình thực sự không ăn thịt lợn, mà lại bị ngộ độc bánh mì.

Bình thường cô ta làm cơm không ngon lắm, cộng với việc công việc bận rộn, nên cô ta thường mua đủ loại bánh mì để ở nhà cho con trai.

Phương Tuệ từng đi du học nên đã hình thành thói quen uống sữa và ăn bánh mì.

Cô ta cũng ăn như vậy, vì để duy trì vóc dáng nên gần như không ăn các món chính.

Trước đây thì còn tốt, ít nhất cô ta còn thuê người giúp việc đến nấu ăn.

Nhưng khi tiền bạc cạn kiệt, cô ta không còn thuê người giúp việc nữa mà đều tự nấu.

Nhưng kỹ năng nấu ăn của cô ta không tốt lắm, con trai cũng không thích ăn.

Cô ta chỉ nghĩ con trai kén ăn thôi.

Không ngờ rằng...

Phương Tuệ nắm chặt tờ phiếu kiểm tra trong tay. Truyện được  Team The Calan tha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Đối diện với ánh mắt chế giễu của Tư Niệm, cô ta đỏ mặt nói: "Thật, thật xin lỗi... Đây, đây là tôi hiểu lầm."

Phương Tuệ cười ngượng ngùng: "Vừa nãy tôi quá lo lắng, quan tâm quá mức nên mới tức giận như vậy, mong cô Tư rộng lượng đừng trách móc tôi."

Tư Niệm cười lạnh: “Xin lỗi cô Phương, tôi là loại người thù dai đấy.”

“Nếu không phải hôm nay tôi đúng lúc đưa con trai mình đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, có lẽ cô còn không biết con trai cô gặp chuyện. Cô không cảm ơn tôi cũng không sao, tôi không yêu cầu cảm ơn, tôi làm việc tốt để tích đức cho bản thân. Nhưng nếu bị đổ lỗi ngược lại thì tôi không thể chịu đựng được đâu, cô Phương, xin mời quỳ xuống, tôi có thể nhận được.”

Sắc mặt của Phương Tuệ trở nên khó coi, tức đến nỗi tay cũng run lên: "Cô Tư, làm người phải có lòng khoan dung, tôi đã xin lỗi rồi. Nếu không được, tôi sẽ bồi thường cho cô, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không cần thiết phải hùng hổ dọa người như vậy chứ?"

Tư Niệm không nhượng bộ: "Cô thật biết đùa, chẳng lẽ tôi yêu cầu cô quỳ xuống xin lỗi sao? Chẳng lẽ việc này không phải do chính cô Phương đề xuất sao? Giờ cô phát hiện ra vấn đề của mình thì bắt đầu đổi ý, không nhận lỗi à?"

"Thừa nhận mình là người vong ân phụ nghĩa khó đến như vậy sao?"

Phương Tuệ nghiến chặt răng.

"Mẹ..." Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau phá vỡ tình huống lúng túng.

Mọi người quay lại, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt của Phương Bác Văn đứng bên cạnh cửa phòng bệnh, một tay chống vào cửa, sắc mặt trắng bệch.

"Đừng bắt mẹ cháu quỳ, tất cả đều là lỗi của cháu." Phương Bác Văn đỏ mắt, nhìn về phía Tư Niệm.

Nếu không phải vì mình lén ra ngoài xem vào chiều hôm qua, mẹ mình cũng sẽ không hiểu lầm nhà cô Tư.

Là lỗi của cậu ta.

Phương Tuệ thấy cậu ta, lập tức quay người đi về phía cậu ta.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ta giáng một cái tát vào mặt Phương Bác Văn.

Mọi người bị sốc tại chỗ!

Phương Bác Văn ngồi xuống đất, ngẩn ngơ nhìn về phía Phương Tuệ, không cử động một lúc lâu.

Sắc mặt của Phương Tuệ gần như biến thành vẻ dữ tợn: "Con còn mặt mũi nào mà nói chuyện, nếu không phải tại con, mẹ có phải bẽ mặt như vậy không? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng tự ý ra ngoài, con không nghe lời phải không? Còn không mau xin lỗi dì Tư!"

Tư Niệm cũng bị hành động của Phương Tuệ làm cho ngỡ ngàng.

Cô thấy Phương Tuệ thường tự hào về con trai, tưởng cô ta rất yêu thương Phương Bác Văn.

Không ngờ, khi đứa nhỏ gặp sự cố nghiêm trọng như vậy, cô ta trước tiên không lo lắng mà lại trách cứ và đánh chửi.

Ngay lúc này, Tư Niệm bỗng hiểu tại sao anh hai nhỏ lại nói Phương Bác Văn đáng thương.

Có một người mẹ như vậy, thằng bé có thể không đáng thương sao? Đúng là gặp xui xẻo mấy đời rồi.

Khuôn mặt nhỏ của Phương Bác Văn bị sưng lên, nhưng vẫn cứng đầu không rơi nước mặt, cậu ta vừa định mở miệng thì Tư Niệm nói: "Không cần đâu, đứa trẻ không có lỗi."

Phương Bác Văn nhìn về phía cô.

Tư Niệm dời ánh mắt, người nuôi con thật sự không chịu nổi loại chuyện này.

Cô châm chọc nhìn về phía Phương Tuệ: "Trái lại là cô Phương vất vả rồi, để tìm một bậc thang cho bản thân lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu đứa nhỏ. Bàn về sự mất thể diện, đứa nhỏ còn không thể so sánh với cô đâu." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phương Tuệ tức đến mức mặt mũi xanh mét.

Tư Niệm nói xong cũng không nhìn thêm một lần nào nữa, kéo ba đứa nhỏ bị dọa sợ rời đi.

Bác sĩ hoàn hồn lại cũng nổi giận, tiến lên nói: "Này, cô là phụ huynh kiểu gì mà lại đánh người như vậy! Thật quá đáng, cô còn là người không?"

Mặc dù hôm nay đã bị trì hoãn, nhưng Tư Niệm không muốn công sức của mình uổng phí nên quyết định kiểm tra sức khỏe cho ba đứa nhỏ.

Chỉ là bệnh viện sắp tan làm, ngày mai và ngày mốt là thứ bảy chủ nhật nên phải đến thứ hai mới có thể đến lấy kết quả.

Tư Niệm dứt khoát dẫn ba đứa nhỏ về nhà trước.

Trên đường về, anh hai nhỏ có vẻ nghiêm túc hỏi: "Mẹ, có phải con đã làm sai không?"

Tư Niệm ngẩn ra một lúc: "Con làm sai cái gì?"

Anh hai nhỏ mím môi lại, nói: "Đều tại con khoe khoang món thịt xiên, còn cho Phương Bác Văn ăn, nếu không thì họ cũng sẽ không trách mẹ."

Anh hai nhỏ đầy vẻ hối hận, ghét bản thân tại sao lại thích khoe khoang đến vậy.

Nếu không phải hôm nay Phương Bác Văn và Đại Tráng gặp sự cố thì cũng sẽ không bị đổ lỗi lên người bố mẹ.

Tư Niệm lắc đầu: "Con không làm sai điều gì cả, nhưng sau này thực sự không nên tiếp xúc với họ nữa, để tránh phiền phức."

Dù Tư Niệm nói vậy, nhưng mà anh hai nhỏ biết, chắc chắn vẫn sẽ tự trách chính mình.

Cu cậu đột nhiên rất ghét bản thân mình.

Bởi vì giờ đây cuộc sống hạnh phúc nên cu cậu đắc chí, thích khoe khoang khắp nơi.

Khiến cho người trong nhà gặp phải nhiều phiền phức như vậy.

Thấy cu cậu im lặng, Tư Niệm xoa đầu cu cậu.

"Được rồi, đừng nghĩ về chuyện đó nữa, đã qua rồi."

Anh hai nhỏ vẫn nhíu mày: "Mẹ, con còn một điều thắc mắc."

Tư Niệm: "Con nói đi."

Anh hai nhỏ hỏi: "Mẹ, mẹ nói cô Phương thật sự là mẹ của Phương Bác Văn sao?"

Tư Niệm ngẩn người: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"

Anh hai nhỏ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bởi vì con thấy cô ta xấu xa giống như mẹ kế của con trước đây."

Tư Niệm im lặng.

Phương Tuệ là một người phụ nữ đưa con đến đây, chưa bao giờ nhắc đến chồng mình, chỉ nghe thấy người ở khu nhà tập thể nói gia đình cô ta rất có tiền, chồng là một người giàu có ở Bắc Kinh.

Trong nhà làm kinh doanh, rất bận rộn.

Mọi người đều ghen tị với cô ta, không nghĩ nhiều về vấn đề này.

Cũng không biết bố của Phương Bác Văn là người như thế nào.

Khi Tư Niệm đang suy nghĩ, một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt nhóm của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play