Bệnh viện.

"Bố mẹ các người làm ăn thế nào mà để con bị ngộ độc thực phẩm đến mức này mới đưa đến bệnh viện? Không biết là rất nguy hiểm sao."

Bác sĩ vừa bước ra liền mắng Tư Niệm.

Tư Niệm bình tĩnh nói: "Tôi không phải mẹ của đứa trẻ này, tôi là giáo viên."

Bác sĩ ngớ người: "Ồ... Xin lỗi, bố mẹ đứa trẻ đâu?"

Tư Niệm: "Đã để nhà trường liên hệ với mẹ đứa trẻ rồi. Ông yên tâm, khi họ đến, ông không cần khách sáo, cứ mắng hết sức."

Bác sĩ: "..."

Cô đã nói hết lời rồi, tôi còn nói gì nữa đây.

"Mẹ ơi, ngộ độc thực phẩm là gì? Có phải giống như con trước đây không?" Anh hai nhỏ nghe thấy ngộ độc thực phẩm, trong lòng đột nhiên thắt lại, hoảng sợ nhìn Tư Niệm.

Tư Niệm thấy cu cậu sợ hãi, mới nhớ lại, hồi nhỏ đứa trẻ này từng bị vợ trước độc ác của Chu Việt Thâm hạ độc.

Suýt chút nữa mất mạng.

Cô vội an ủi: "Đương nhiên không hoàn toàn giống nhau, ngộ độc thực phẩm có thể là do ăn phải thức ăn hỏng hoặc không sạch."

Anh hai nhỏ nhìn vào Phương Bác Văn đang nằm trên giường bệnh, thắc mắc hỏi: "Vậy tại sao cậu ta lại ăn phải thức ăn hỏng chứ?"

Tư Niệm lắc đầu: "Mẹ cũng không biết."

Mặc dù Phương Tuệ đối xử với đứa trẻ này nghiêm khắc, nhưng chắc cũng không tệ đến mức này.

Sao lại bị ngộ độc thực phẩm được?

Cô còn muốn hỏi bác sĩ vài câu, lại thấy một đám người ôm con hớt hải chạy vào.

Triệu chứng của mấy đứa trẻ này không khác nhau là mấy, nôn mửa và tiêu chảy, mặt mũi xanh xao.

Bác sĩ thấy nhiều trẻ em như vậy, mặt mày xanh mét: "Nhìn là biết ngộ độc thực phẩm rồi, hôm nay có chuyện gì vậy, sao nhiều trẻ con bị ngộ độc thực phẩm thế này? Lại ăn phải cái gì nữa?"

"Hu hu, bác sĩ, cứu con chúng tôi với, chúng chỉ ăn vài miếng thịt lợn thôi mà, hu hu hu..."

"Gì cơ, thịt lợn? Mau, mau đưa vào trong."

Tư Niệm kéo hai đứa con tránh ra, nhìn đám trẻ được đưa vào phòng cấp cứu.

Anh hai nhỏ tò mò liếc nhìn một cái, rồi giật mình, nắm chặt tay Tư Niệm: "Mẹ ơi, là Đại Tráng và Tiểu Trư!"

Tư Niệm vừa rồi không chú ý, nghe con nói vậy, cô mới phát hiện mấy đứa trẻ này chính là đám trẻ thường chơi cùng nhau ở nhà tập thể.Truyện được  Team The Calan tha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Mọi người cũng chú ý đến cô, lập tức ném ánh mắt hận thù tới.

"Đồ bán thịt lợn vô lương tâm, dám bán cho chúng tôi thịt lợn bị dịch. Tư Niệm, có phải chồng cô làm ăn gian dối không? Các người chết không tử tế!"

"Hôm qua con cô cầm thịt đi khoe khoang trước mặt con tôi, con tôi về nhà cứ đòi ăn thịt, đều tại bọn cô!"

"Cô đền con cho tôi!"

Tư Niệm nghe vậy, mặt biến sắc, đang định mở miệng thì Phương Tuệ đã đến gấp.

Nghe thấy lời mắng của mẹ Đại Tráng và mấy người khác, mặt Phương Tuệ lập tức biến sắc: "Tôi nói con tôi sao lại ngộ độc thực phẩm, chắc chắn là hôm qua các người cho nó ăn thịt đúng không Tư Niệm!"

Vừa nhận được điện thoại của nhà trường nói con trai bị ngộ độc thực phẩm ngất xỉu, Phương Tuệ suýt ngất theo.

Con mình đang khỏe mạnh sao lại bị ngộ độc thực phẩm? Cô ta nhớ lại chiều hôm qua nhà họ Chu tổ chức nướng thịt trong sân, thơm nức khiến con trai cô ta không ăn gì. Sau đó cô ta vào phòng sách, ra ngoài thì thấy con trai từ ngoài về, lúc đó cũng không nghĩ nhiều.

Giờ nghĩ lại, chắc chắn là lúc đó cô ta không có ở nhà, để con trai ăn phải thứ không sạch sẽ.

Mặt mày Phương Tuệ khó coi.

Lời của Phương Tuệ khiến mọi người càng thêm ghét bỏ Tư Niệm.

Anh hai nhỏ nghe thấy cô ta trách Tư Niệm, cuống lên: "Không phải cho cậu ta ăn, cháu cho cậu ta nhưng cậu ta không nhận! Thịt của chúng cháu là thịt tốt!"

Mắt Phương Tuệ đỏ ngầu, không tin: "Ai mà biết các người có cho ăn hay không."

Tư Niệm ngăn cản con trai đang kích động, từ tốn nói: "Cô có biết tại sao hôm qua cô trả tiền để mua thịt của tôi nhưng tôi không bán cho cô không?"

Phương Tuệ nhíu mày: "Cô có ý gì?"

Tư Niệm: "Vì tôi muốn ngăn chặn những chuyện như thế này xảy ra."

Sắc mặt của Phương Tuệ trở nên khó coi.

"Nếu con trai cô ăn thịt của chúng tôi vào chiều hôm qua thì tối hôm qua đã phải có chuyện rồi, không thể đến chiều hôm nay mới ngất xỉu. Đây là kiến thức cơ bản, cô nên hiểu rõ."

Tư Niệm bình tĩnh trình bày, rồi nhìn sang những bác gái ở nhà tập thể.

"Nếu các người nghi ngờ chồng tôi thì hãy làm theo pháp luật chính quy, đến đồn cảnh sát mà báo cáo. Chúng tôi sẵn sàng chịu điều tra. Nhưng nếu chứng minh chúng tôi vô tội, thì chi phí bồi thường sau này, xin các vị nên chuẩn bị sẵn."

Ban đầu, cô nghĩ rằng mọi người đều là hàng xóm, có thể nhịn được thì nhịn, không muốn so đo quá nhiều.

Nhưng những người này thật quá đáng, lại có thể đổ lỗi cho gia đình cô.

Thật là kỳ lạ.

Nghe cô nói báo cảnh sát, mấy bác gái lập tức im lặng.

Thực ra, họ cũng chưa từng thấy nhà họ Chu bán thịt lợn ở khu vực này.

Trước đây, một số người ở nhà tập thể từng muốn tìm Chu Việt Thâm, nghĩ rằng mọi người là hàng xóm, có thể mua thịt với giá rẻ hơn.

Nhưng sau khi biết trại chăn nuôi của Chu Việt Thâm cách đây quá xa, nên không có ý định bán ở đây.

Vì vậy, mọi người đã bàn tán, nói rằng nhà họ Chu sợ bị mặc cả giá nên cố ý không bán ở đây.

Họ nói rằng nhà họ Chu keo kiệt.

Hơn nữa, trong thành phố có rất nhiều người nuôi lợn, ai mà biết được là của ai?

Nếu thực sự hiểu lầm, chẳng phải họ sẽ phải bồi thường sao?

Hơn nữa, hôm qua mọi người đều thấy nhà Tư Niệm ăn thịt nướng, nhưng hai đứa con của họ lại không sao...

Trong một lúc, đám người đều im lặng.

Phương Tuệ lại nghĩ rằng Tư Niệm đang dọa mình.

Cô ta không hề sợ hãi như những người trong nhà tập thể.

Hơn nữa, từ trước đến giờ cô ta không bao giờ mua những loại thức ăn linh tinh ngoài đường cho con ăn, trước giờ con trai cô ta cũng không sao.

Bây giờ đột nhiên như vậy, chỉ có thể là do ăn phải thứ không nên ăn tại nhà họ Chu vào chiều hôm qua.

Phương Tuệ quyết tâm đòi kiểm tra.

"Thời gian qua tôi không hề mua thịt lợn, bây giờ con trai tôi bị ngộ độc thực phẩm, nếu không phải do các người, tôi thật sự không nghĩ ra ai khác."

Cô ta lạnh lùng nói: "Yên tâm, nếu không liên quan đến các người, tôi chắc chắn sẽ xin lỗi. Nhưng nếu đúng là do các người, thì xin cô giáo Tư hãy chuẩn bị bồi thường và quỳ xuống xin lỗi tôi."

Con trai cô ta giỏi như vậy, bây giờ đã vào lớp thiên tài, cô ta nghe nói con trai lớn của Tư Niệm cũng vào lớp đó.

Không chừng hai đứa trẻ nhà họ Tư ghen tị với con trai mình, lén ép nó ăn thứ không nên ăn, mới dẫn đến tình trạng này.

Nếu không thì sao con trai lại ngộ độc thực phẩm một cách vô lý như vậy? ( truyện trên app T Y T )

Phương Tuệ càng nghĩ, sắc mặt càng u ám.

Tư Niệm nghe xong, cũng cười lạnh: "Được thôi, tương tự, tôi cũng chấp nhận đề nghị của cô. Nhưng nếu kiểm tra ra không phải do chúng tôi, vậy thì phiền cô Phương Tuệ cũng phải quỳ xuống xin lỗi và bồi thường."

Phương Tuệ tỏ vẻ khinh thường, trong một lúc, bầu không khí giữa hai người căng thẳng, không ai nhường ai.

Mọi người đều nín thở.

Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra.

Phương Tuệ vội tiến lên: "Bác sĩ, bác sĩ, con trai tôi sao rồi, có phải nó bị ngộ độc do dịch tả lợn không?"

Bác sĩ ngớ người, ngạc nhiên hỏi: "Cô là ai?"

Phương Tuệ nói: "Tôi là phụ huynh của Phương Bác Văn, vừa nhận được tin từ trường nói con trai tôi bị ngộ độc thực phẩm, tôi nghi ngờ nó cũng ăn phải thịt lợn bị bệnh."

Nói xong, cô ta lạnh lùng quay lại nhìn Tư Niệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play